Đọc truyện Non Xanh Vẫn Ở Đây – Chương 48: Có ma mới tin anh!
Chung Thành mỉm cười, khó khăn dời ánh mắt, rồi ôm bả vai Tống Bảo Ninh vừa đi về phía từ đường vừa đáp: “Tiền mua nhà không tốn là bao, công việc ở đây còn tiếp tục trong thời gian rất dài. Em muốn ở đây bao lâu thì anh ở đây bấy lâu.”
Tống Bảo Ninh dừng bước, cụp mắt nhìn ngón chân mình, ngần ngừ hỏi ra lời: “Anh ở lại là vì em ạ?”
“Ừ.” Chung Thành lại cười, lòng bàn tay dán trên vai cô vỗ nhè nhẹ: “Có phải câu trả lời của anh khiến em thấy áp lực không?”
Tống Bảo Ninh lắc đầu, sau đó lại gật đầu. Cô biết hồi Đại học, Chung Thành rất thích mình, cũng biết cả chuyện anh đã kết hôn rồi ly hôn.
Bản thân cô cũng đã kết hôn rồi ly hôn, nhưng vẫn có phần không dám chắc, anh đồng ý qua lại một cách nhanh chóng như vậy là bởi vẫn chưa hết tình cảm với cô, hay là làm việc ở nơi này quá cô đơn trống trải.
Hôm qua, sau khi nói ra câu đó, thật ra cô hơi hối hận về sự lỗ mãng của mình.
Chung Thành có thiện cảm với cô, cô có thể cảm nhận được điều ấy.
Nhưng nói sao đây, ở nơi này thật sự không có gì để giải trí, đến tín hiệu di động cũng chập chờn. Mọi người đều đã là người trưởng thành, tiếp xúc nhiều sẽ có thiện cảm cũng là lẽ bình thường, cộng thêm họ từng có sự qua lại ngắn ngủi khi còn học Đại học, thứ thiện cảm này vô hình trung sẽ trở nên đặc biệt mãnh liệt.
“Vậy nếu anh nói cho em biết, ban đầu anh tới không vì bất cứ công việc gì, chỉ đơn giản là muốn cùng em ra khỏi “đáy vực”, liệu em có thấy áp lực hơn không?” Chung Thành bị chọc cười bởi ánh mắt đầy mâu thuẫn của Tống Bảo. Bàn tay anh dùng thêm sức, lập tức kéo cô lại, ôm cô vào lòng: “Em khờ thế này, sao anh yên tâm để em sống một mình cơ chứ.”
Bố Tống là một người cực kỳ yêu thương con gái, sau khi công việc làm ăn khởi sắc, ông liền về sống bên vợ con.
Cũng từ đó trở đi, Tống Bảo Ninh hầu như không ra khỏi cửa một mình, bạn bè đều là người cùng giới.
Sau đấy, Tống Bảo Ninh lên Đại học, bố Tống đã mua một căn hộ gần trường, cho phép cô được ở ký túc xá trong trường, nhưng cuối tuần phải về nhà, muốn đi dạo phố với bạn cùng phòng thì phải xin phép trước, còn phải báo cáo hành trình bất cứ lúc nào.
Ngoài những điều này ra, còn quy định cô không được yêu đương trước khi tốt nghiệp Đại học.
Bảo vệ quá mức, hơn nữa tính tình cô lại đơn thuần và nhút nhát, gần như không có kinh nghiệm giao thiệp với người khác giới.
Chồng trước của cô hoàn toàn là cái số giẫm phải phân chó, vừa đúng lúc cô gặp chuyện trên tàu điện, điều này đã tạo thành một loại ảo giác anh ta sẽ bảo vệ cô mãi mãi, cho nên cô đã lao đầu vào.
Khi còn trẻ, con người ta luôn có một quãng thời gian nào đó cảm thấy sự quản lý của các bậc phụ huynh đều sai cả, chỉ có bản thân mình mới đúng.
Phụ huynh càng phản đối, sự chính xác của nhận định trong lòng càng cao, Tống Bảo Ninh cũng vậy.
Nghe đâu, cô đã bất chấp sự phản đối của gia đình, thậm chí cắt đứt quan hệ với bố mẹ cũng phải kết hôn bằng được với gã chồng cũ của cô. Khi đó, Chung Thành thật sự đã có thứ kích động muốn đi cướp dâu.
Tuy nhiên, hồi ấy cô căn bản không liên lạc với các bạn học, Hứa Thanh San là người duy nhất thường xuyên liên lạc với cô cũng không tìm được địa chỉ cụ thể của cô.
Đêm đó ở nhà họ Tống, Chung Thành và bố Tống đã trò chuyện mấy tiếng đồng hồ, hầu như là anh ngồi nghe bố Tống sám hối.
Ông hối hận không nên bảo vệ con gái quá kỹ như vậy, không nên lựa chọn từ bỏ, rồi lùi bước khi cô kiên quyết muốn kết hôn, còn dùng thủ đoạn cực đoan để uy hiếp cô.
Hồi nhỏ cô ngoan ngoãn, giờ bỗng dưng nổi loạn, không ai kiềm được cô.
Giống như cái lò xo, lực nén càng lớn, bật lại càng mạnh.
“Không phải là anh đến đây…. vì công việc?” Tống Bảo Ninh bị anh ôm chặt có chút ngạt thở, giọng nói nghèn nghẹt: “Là vì em ạ?”
“Là vì em.” Chung Thành cúi đầu, nhìn đôi má đỏ bừng như sắp nhỏ máu của cô mà lấy làm buồn cười, khàn giọng, nói: “Em không tin sao?”
Vành mắt Tống Bảo Ninh đỏ lên, ngập ngừng ôm lấy Chung Thành, vùi đầu thật sâu vào lồng ngực anh.
Không phải cô không tin, mà là buồn cho chính mình hồi ấy mắt mù, không nhìn ra chỗ tốt của anh.
“Khóc nhè rồi?” Chung Thành không nhịn nổi, khẽ bật cười, dịu dàng hôn lên tóc cô: “Em đừng khóc, kẻo lát nữa về, các cô ấy lại tưởng anh đã bắt nạt em đấy!”
Tống Bảo Ninh khịt khịt mũi, vẫn vùi mặt trong vòng ôm của anh, không chịu ngẩng đầu lên.
Lúc Tống Bảo Ninh quyết định kết hôn, Hứa Thanh San mới thất tình chưa được bao lâu, còn khuyên bảo cô bạn hết nước hết cái rằng để xem một người có thể cùng mình đi hết cả đời hay không, không phải nhìn vào việc anh ta có chịu ra mặt vì bạn trong thời khắc quan trọng không, mà phải xem bình thường anh ta đối xử với bạn có đủ bao dung, đủ săn sóc không.
Hôn nhân khác với yêu đương, nhưng có một số nhược điểm, không phải cứ yêu là có thể nhẫn nhịn.
Năm ấy, Tống Bảo Ninh bị ma xui quỷ khiến thế nào mà không nghe lọt tai bất cứ điều gì.
Từ lúc kết hôn đến khi ly hôn, cô chưa bao giờ nếm trải cảm giác được ai đó mà không phải bố mẹ cô yêu thương và trân trọng.
Là Chung Thành đã cho cô cảm giác ấy.
Lần đó, lúc đi theo bọn gã Béo để tìm những học sinh ra ngoài bờ sông chơi, chân cô đã bị thương. Khi ấy, Chung Thành hận không thể làm một chiếc xe lăn cho cô, chốc chốc lại hỏi cô có đau không. Những thiện cảm mà cô đã từng dành cho anh liền thức tỉnh.
Thậm chí, cô không khỏi lấy anh ra so sánh với gã chồng cũ của mình, lại không nhịn nổi dò hỏi Hứa Thanh San về chuyện tình cảm của anh sau khi ly hôn.
Nghe Hứa Thanh San nói anh thích cô trợ lý bé nhỏ bên cạnh, và đã theo đuổi được một thời gian, cô thật sự buồn lắm.
Kết quả Hứa Thanh San lại bảo, cô trợ lý bé nhỏ kia không có tình cảm với Chung Thành, anh cũng đã bỏ cuộc, tâm tình Tống Bảo Ninh mới khá hơn.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với nhau này, cô thật sự muốn cùng anh nên đôi, nhưng lại lo anh anh săn sóc cô là vì Hứa Thanh San, trong lòng hết sức mâu thuẫn.
“Bảo Ninh…” Chung Thanh vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói dần trầm thấp: “Đừng khóc được không em?”
Tống bảo Ninh khẽ gật đầu trong vòng tay anh, lầm rầm nói: “Em không khóc ạ.”
“Không khóc sao?” Chung Thành buông Tống Bảo Ninh ra, bất ngờ ngồi xổm xuống, vừa vặn nhìn thấy hơi nước trong đáy mắt cô dâng lên, liền cảm thấy đau lòng lạ lùng: “Tại anh, nên để muộn hơn hẵng nói với em!”
Tống Bảo Ninh lấy làm buồn cười bởi vẻ buồn bã của anh, cô nhanh chóng xoay mặt sang bên khác: “Không liên quan đến anh, là em thấy mình ngu ngốc, không phân biệt được tốt xấu.”
“Em không ngốc.” Chung Thành thấy cô cười, thầm thở phào một hơi, lại ôm cô vào lòng, khàn giọng, nói: “Đừng lo, sau này em không biệt được, anh sẽ dạy em.”
Tống Bảo Ninh ôm eo anh, đỏ mặt gật đầu, trong giọng nói lẫn tiếng nghẹn ngào: “Em muốn đi xem ngôi nhà anh đã mua, được không ạ?”
“Tất nhiên là được rồi, em là bà chủ nhà mà.” Chung Thành chợt bật cười, không kìm nổi mà hôn lên đỉnh đầu Tống Bảo Ninh, rồi ôm cô chậm rãi quay lại.
Cô đã dần thay đổi, trở lại với vẻ đơn giản ban đầu, thích ai liền trao cho người đó sự tin tưởng hoàn toàn.
Chung Thành rất may mắn, anh vẫn có thể tham dự vào quãng đời còn lại của cô, cũng có thể bảo vệ sự đơn giản ấy của cô.
Mưa rơi càng dày, hai người đi xa dần, tiếng trò chuyện ngọt ngào rắc khắp con đường nhỏ.
Hứa Thanh San lấy ô về, mở ra, đoạn quay đầu, nhón chân hôn Hứa Thanh Sơn một cái: “Về thôi, phần còn lại giao cho Chung Thành làm, nhất định sẽ làm xuất sắc hơn anh với em.”
Hứa Thanh Sơn đáp “Ừ”, rồi nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cầm lấy ô, ôm gần như cả người cô vào trước ngực mình, xoay gót ra về.
Trời mưa nên đường khó đi, lái xe từ thôn đến huyện mất khoảng năm tiếng.
Hứa Thanh San đến gara sửa xe, ngó qua chiếc xe mình đã thuê, vẫn chưa sửa xong. Ăn cơm trưa xong, họ lại tiếp tục lên đường.
Phòng công trình giao thông huyện đã cử đội công trình lắp đặt thêm rào chắn ở những nơi dễ xảy ra sạt lở đất trên đường Bàn Sơn, cũng đang tiến hành mở rộng thêm ở một số đoạn ven đường tương đối hẹp.
Đường núi nối liền với thị trấn vẫn rất hiểm trở, có lẽ sau khi tu sửa gấp xong, không dễ xảy ra sự cố sạt lở đất như vậy nữa.
“Mấy ngày nay, tôi đã bố trí cho công nhân tăng ca. Vào mùa mưa, nước dâng nhanh lắm.” Gã Béo vừa lái xe vừa mỉm cười: “Anh Hứa ơi, người trong thôn đã thống nhất muốn nhờ anh đặt cho cây cầu cái tên.”
“Cứ gọi là cầu Vĩnh Ninh đi, lấy tên của thầy hiệu trưởng cũ ấy.” Hứa Thanh Sơn siết chặt bàn tay, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé mà mình đang nắm, đoạn nói tiếp: “Cây cầu đó là do thầy ấy dựng nên, không phải công của tôi.”
Gã Béo há miệng, nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu thật mạnh.
Năm đó, gã cũng có mặt lúc thầy hiệu trưởng cũ cứu Hứa Thanh Sơn.
Chính thầy ấy đã dẫn người dân trong thôn dựng cây cầu trên sông, bây giờ lấy tên của thầy ấy đặt cho cây cầu này cũng xem như ý nguyện của ông.
“Anh phải để ý hơn vào việc tu sửa phòng học nhé! Khoảng nửa tháng nữa, những vật liệu tôi đã đặt riêng sẽ được đưa đến huyện.” Hứa Thanh Sơn cất tiếng lần nữa: “Đến lúc đó, thuê xe chở về, đừng tiếc phí vận chuyển.”
“Tôi biết rồi!” Gã Béo lại bật cười.
Hứa Thanh Sơn thấy nhẹ nhõm hơn, dặn dò một lượt những chuyện cần lưu ý, khóe mắt liếc thấy Hứa Thanh San đã ngủ gà ngủ gật, bấy giờ mới ngừng lời.
Về đến thành phố B đã 10 giờ tối.
Hứa Thanh Sơn đến bãi đậu xe lấy xe, đón Hứa Thanh San, thấy cô vẫn đang rất buồn ngủ thì không khỏi mỉm cười: “Em muốn ăn gì?”
“Lúc nào gần về đến nhà thì gọi đồ ăn bên ngoài đi ạ!” Hứa Thanh San ngáp một cái, kể cho hắn biết chuyện Du Tinh ra nước ngoài.
Hứa Thanh Son gật đầu, không nói gì cả.
Hứa Thanh San lại ngáp cái nữa, rồi thuận miệng hỏi: “Vụ án của Du Hiểu vẫn phải mất một thời gian nữa mới đưa ra kết luận, bố mẹ cô ta có làm phiền anh không?”
“Có.” Hứa Thanh Sơn bất đắc dĩ cười khổ: “Tìm đến chỗ bố mẹ anh, bố mẹ anh bảo không rõ chuyện này, nên mặc kệ.”
“Phải thế chứ!” Hứa Thanh San ngả người vào ghế, hỏi hắn liệu Quan Hoài có đi dự thẩm phiên tòa lần thứ hai không.
Hứa Thanh Sơn nghiêng đầu thoáng nhìn cô, khẽ cười thành tiếng: “Anh rất yên tâm về Quan Hoài, cũng yên tâm về em. Em không cần phải miễn cưỡng bản thân mình thay đổi bất cứ điều gì đâu.”
“Có ma mới tin anh.” Hứa Thanh San bĩu môi, không coi lời hắn vừa nói là thật.
Hắn là chúa nghĩ một đằng nói một nẻo.
Sáng thứ hai, Hứa Thanh San trở lại công ti làm thủ tục từ chức, khiến Lữ Giai Âm giật mình.
Hàn Nhất Minh không đồng ý, anh ta đưa ra rất nhiều lý do thuyết phục cô tiếp tục ở lại Civic, thậm chí còn lấy cả chung Thanh ra để đe cô.
Hứa Thanh San không dao động: “Em vẫn thích tự do hơn, cảm ơn sếp Hàn đã giữ lại, công việc nên bàn giao em đã bàn giao xong xuôi cho cấp phó rồi, có chỗ nào không hiểu thì cứ liên lạc bất cứ lúc nào.”
Hàn Nhất Minh hết cách, đành phải đồng ý với yêu cầu của cô, thông báo cho phòng tài vụ và phòng nhân sự làm thủ tục cho cô.
Làm xong thủ tục thôi việc, Hứa Thanh San quay lại văn phòng, Phương Minh Hải và Lữ Giai Âm đang đợi cô ở đó, các nhân viên khác của phòng kế hoạch cũng đến đây nói lời tạm biệt với cô.
“Đi làm việc cả đi, làm cứ như sinh ly tử biệt ấy!” Hứa Thanh San nói đùa một câu, rồi đóng cửa lại.
“Cưng ơi, bên Bác Chúng không thể nắm thóp được Hàn Nhất Minh, đang nghẹn chết kìa. Cậu từ chức vào lúc này có phải là không được lý trí cho lắm không?” Lữ Giai Âm có phần khó hiểu.
Hứa Thanh San mỉm cười, lắc đầu: “Tớ rất lý trí nhé. Bác Chúng hiện tại bị đủ các thứ tiêu cực quấn lấy, việc đưa công ty lên sàn chứng khoán đã hóa thành bong bóng, không nhắm được vào Civic nhưng sẽ luôn có cách nhắm vào tớ. Giám đốc kế hoạch của Civic mà ngày nào cũng đầy “phốt” thế này, sẽ mang đến cảm nhận rất xấu cho khách hàng, chưa kể đến nhắm vào tớ, chủ yếu là vấn đề tác phong lối sống.”
“Haizzz…” Lữ Giai Âm thở dài thườn thượt. Những cái đó cô ấy hiểu cả, và cũng biết về cơ bản trong thời gian này không gọi được vào số điện thoại công việc của Hứa Thanh San, muốn liên lạc với cô, thì chỉ có thể gọi vào số máy riêng.
Cũng may mà Du Hiểu không biết số máy riêng của Hứa Thanh San, bằng không thật sự không thể sống nổi trong những ngày này.
Hứa Thanh San buồn cười, vỗ vai Lữ Giai Âm, đúng lúc di động có cuộc gọi, cô liếc nhìn dãy số hiển thị rồi đeo túi xách chạy ra ngoài: “Phương Minh Hải, cậu đóng gói đồ đạc cá nhân hộ tôi với nhé, lát nữa tôi quay lại lấy.”