Non Xanh Vẫn Ở Đây

Chương 34: Lặp lại lời cậu vừa nói xem!


Đọc truyện Non Xanh Vẫn Ở Đây – Chương 34: Lặp lại lời cậu vừa nói xem!

Phó Triết híp mắt, như thể không nghe thấy lời Hứa Thanh San, ngoảnh mặt nhìn phía khác.

Ngoài Trời vẫn mưa nhỏ, đường phố vắng tanh, trong quán ăn, ngoại trừ bốn người bọn họ, còn hai bàn khác đang ăn uống.

Ánh đèn vàng vọt, tiếng nói chuyện ồn ào xen lẫn tiếng bà chủ quán giục đồ ăn ngập tràn bốn phía, vô cùng huyên náo nhưng lại cực kỳ yên ả.

Hứa Thanh San mỉm cười, cầm thực đơn gọi cho Tô Nhiễm một suất đậu phụ ma bà, còn mình thì gọi một đĩa măng khô xào thịt khô. Gọi xong, cô ngẩng mặt, cười với cô gái bán bia: “Cho hai chai bia nào!”

“Vâng! Các anh chị cần món gì nữa không ạ?” Vẻ mặt tươi rói, cô gái nhìn sang Phó Triết và Khương Hạo ngồi bên.

Phó Triết lấy thực đơn trên tay Hứa Thanh San, gọi hai món, thêm hai chai bia. Khương Hạo không gọi gì, anh ta mò điếu thuốc lá đưa lên miệng châm, liếc ngoài cửa rồi nhìn Hứa Thanh San, ánh mắt phức tạp.

Viết xong các món họ gọi, cô gái vui vẻ đưa nhân viên thu ngân giao cho bà chủ, sau đó cầm bốn chai bia tới bàn họ: “Mở luôn không ạ?”

“Mở luôn đi, cảm ơn em!” Hứa Thanh San nhoẻn cười, đưa tay nhận lấy cái cốc dùng một lần, tự rót cho mình, đoạn bảo cô gái kia mang cho Tô Nhiễm một chai nước khoáng.

Phó Triết lặng thinh, gỡ cốc, rót đầy cho mình và Khương Hạo.

Mang vẻ mặt xem kịch vui, Tô Nhiễm quan sát Khương Hạo cùng Phó Triết, muốn cười mà chẳng dám cười.

Những người ở bàn kế bên hình như nổ ra tranh luận, một người nói kiếm tiền ở bên ngoài không dễ, một người nói không đi ra ngoài thì ở nhà chịu nghèo thôi. Xong rồi, hai người chạm cốc, thở dài.

Bàn khác là một đôi vợ chồng, người đàn ông không ngừng gắp thịt vào bát người phụ nữ, người phụ nữ chối khéo mình không thích ăn, hai người nhường tới nhường lui, người phụ nữ không giấu nổi tiếng cười ngọt ngào thi thoảng vang lên.

Hứa Thanh San nâng cốc bia, nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn Phó Triết: “Du Tinh không tự sát, là bị Du Hiểu đẩy xuống. Chuyện này nói ra đúng là có liên quan đến tôi, nhưng tôi không cảm thông, tôi máu lạnh thế đấy.”

“Cô với Thanh Sơn là sao?” Rốt cuộc, Phó Triết mở miệng, sắc mặt vẫn rất khó coi.


Hứa Thanh San cười khẩy, đặt bia xuống, ung dung nhìn gã: “Anh không quản được đâu, ai cũng có thể bất bình thay hắn, riêng anh thì không được.”

“Khụ khụ…” Khương Hạo khẽ ho khan, cầm cốc bia của mình, làm như hỏi vu vơ: “San Nhi, nhà em kén rể thật à? Phải ở rể hả?”

“Phải ở rể.” Hứa Thanh San thôi cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Lần đầu tiên từ chối anh, em đã nói rồi. Nhà em thiếu người ở rể.”

Khương Hạo ngượng ngùng: “Anh không chú ý, anh tưởng em nói đùa…”

Hứa Thanh san cạn lời, quay sang nói vài câu cùng Tô Nhiễm. Đồ ăn được bưng lên, cô liền cầm đũa xơi.

“Tại sao Thanh Sơn cứ một mực làm việc cho cái thôn kia?” Phó Triết lần nữa lên tiếng, ánh mắt lấp lóe: “Chung Thành cũng như vậy.”

“Du Tinh chưa nói với anh à, lần đó, trước khi hai người ra nước ngoài, lão Hứa suýt chết đuối dưới con sông kia. Vì cứu hắn, hiệu trưởng đã không lên được.” Hứa Thanh San giải thích bằng một câu, sau đấy im lặng ăn cơm.

Lúc nhắc tới Chung Thành, ánh mắt Phó Triết rất phiêu đãng, chẳng biết có phải liên quan đến Tống Bảo Ninh không.

Ăn uống no nê, Hứa Thanh San và Tô Nhiễm ra cửa gọi xe ôm về khách sạn. Không rõ Khương Hạo với Phó Triết nghỉ ở đâu, Hứa Thanh San cũng không hỏi.

Đường lên thị trấn xảy ra mấy vụ lở đất nhỏ, cũng không mấy khó đi. Hôm sau, vừa quá trưa thì hai cô vào đến trường tiểu học.

Có giáo viên nhận ra Hứa Thanh San, cười bảo nhà ăn còn cơm đấy. Qua kính cửa sổ xe, Hứa Thanh San vẫy vẫy tay, lái thẳng tới trước cửa nhà ăn.

Đỗ xe, đi xuống, ngoảnh đầu thấy sắc mặt Tô Nhiễm vẫn trắng nhợt, Hứa Thanh San không khỏi hơi buồn cười. Đường đường núi xảy ra lở đất, bất cứ ai trong số bọn cô đến đây lần lần đầu đều chết khiếp, có sợ hãi cũng rất bình thường, chính cô cũng sợ lắm ấy.

Vào trong nhà ăn, ngồi xuống, Lê Thư không biết từ đâu chạy tới, thở hổn hển, mặt mày rạng rỡ: “Chị Thanh San.”

“Chị mới đến.” Hứa Thanh San nhướn mày, bảo Tô Nhiễm ngồi xuống, còn mình đi cầm bát lấy đồ ăn.


Lo Tô Nhiễm ăn không quen, lúc ở trên tỉnh, Hứa Thanh San đã đặc biệt mua xúc xích giăm bông các vị. Cô cắt một khúc bỏ vào đĩa, bưng qua. Chung Thành bước vào, trông thấy Tô Nhiễm thì giật mình, lại nhìn sang Hứa Thanh San: “Trở lại cũng không nói một tiếng, anh đi đón hai cô.”

Hứa Thanh San đặt khay lên bàn, ngồi xuống: “Tự em lái xe cũng được mà, không cần rầy rà vậy. Thế nào, thời gian này đã ở quen rồi chứ?”

Nói đoạn, cô nghiêng đầu nháy mắt với Lê Thư: “Lê Thư, chị mang đường viên với cả đồ ăn vặt cho em đấy. Trên xe ấy, em đi lấy đi!”

“Cảm ơn chị Thanh San!” Lê Thư đỏ mặt cười, xoay gót ra ngoài.

Hứa Thanh San xới cơm, đưa cho Tô Nhiễm, rồi xới cơm cho mình. Thấy Chung Thành không tiếp lời, cô mỉm cười, ném cho anh một ánh mắt “hiểu rõ”, và không hỏi gì thêm.

Ăn cơm xong, Hứa Thanh San lên xe chở Tô Nhiễm về ký túc đầu bên kia khuôn viên trường. Tống Bảo Ninh và Lê Thư đang đợi trước cửa.

Để không thêm phiền nhiễu đến học sinh, Tô Nhiễm ngủ giường của Tống Bảo Ninh, Tống Bảo Ninh ngủ cùng Lê Thư, Hứa Thanh San vẫn ở phòng của Hứa Thanh Sơn.

Chuyển hành lý và các thứ mua về xuống, Tô Nhiễm đi rửa mặt xong thì ở lại chợp mắt nghỉ trưa với bọn Tống Bảo Ninh. Hứa Thanh San hất cằm ra hiệu cho Chung Thành đi qua bên phòng học.

“Gặp tình địch rồi à?” Hứa Thanh San đẩy cửa một trong số các phòng học, bước vào. Cô ngoảnh đầu nhìn Chung Thành bằng ánh mắt ý vị sâu xa: “Hồi trước em đã nhắc anh, Phó Triết nguy hiểm lắm, anh lại không tin.”

“Anh ta không phải đối thủ của anh.”Chung Thành nhấp môi, móc bao thuốc trong túi ra, rút một điếu ngậm vào miệng, đưa bao thuốc cho Hứa Thanh San: “Đối thủ của anh là Bảo Ninh. Cô ấy thay đổi nhiều lắm, dường như đột nhiên tìm thấy mục tiêu đời mình, quyết định ở lại đây không đi.”

“Em nhớ anh đã rót “trà sữa tâm hồn” cho em, nói rằng cuộc sống không dài đến vậy đâu, cùng người mình yêu làm những việc mình thích, ngủ rồi thức dậy, thức dậy rồi ngủ, cứ thế trôi qua thôi.” Hứa Thanh San cầm bao thuốc anh đưa, lấy một điếu, tiện thể bật lửa châm: “Bảo Ninh với thành phố sôi động, anh thích cái nào hơn?”

Chung Thành bật cười, châm thuốc, khom người kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống, rít một hơi thuốc dài: “Bảo Ninh quan trọng hơn. Mà anh còn có thể làm nên sự nghiệp ở nơi này đấy.”

“Đây mới là ông anh khóa trên tuyệt vời của em chứ!” Hứa Thanh San trêu Chung Thành, đoạn cô kể với anh chuyện xảy ra lần này, nhân tiện giải thích lý do Tô Nhiễm tới: “Danh tiếng ngôi sao của cô ấy chắc chắn có sức hô hào kêu gọi, sẽ giúp anh rất lớn về mặt tuyên truyền.”


Chung Thành lại cười, nét mặt đầy hài lòng.

Hứa Thanh San nhếch mày, giữ miệng không hỏi anh cạnh tranh với Phó Triết kiểu gì. Tối qua, trên thị trấn, về sau Phó Triết vẫn nhắc đến Bảo Ninh, trong lời nói luôn chứa đựng sự yêu thích không che giấu nổi.

Hút hết điếu thuốc, hai người ra khỏi lớp học, gã Béo bỗng đi tới, nói là đội thi công sửa cầu chuẩn bị dựng trụ cầu thứ nhất, muốn mời Chung Thành qua xem bản vẽ có đúng không.

Hứa Thanh San không đi cùng, cô quay lại phòng học, say sưa nhìn bảng đen đã được lau sạch sẽ.

Chẳng rõ qua bao lâu, sau lưng vang lên giọng của Bảo Ninh: “San Nhi.”

“Bảo Ninh.” Hứa Thanh San ngoảnh lại cười với cô bạn: “Sao vậy?”

“Hôm qua, lúc rời đi, Phó Triết đã thổ lộ với tớ…” Tống Bảo Ninh rũ đầu, ngập ngừng bước vào cửa, gượng gạo ngồi xuống: “Anh ta bảo không để ý tớ đã từng ly hôn. Tớ từ chối sao cũng vô ích, cậu giúp tớ nói với anh ta, tớ không hề thích anh ta tẹo nào ấy.”

“Thế cậu thích ai? Đàn anh Chung Thành à?” Hứa Thanh San toe toét, đến trước mặt Tống Bảo Ninh, cúi người ghé sát tai cô bạn, cười thành tiếng: “Thích đàn anh đẹp trai hay thích anh ấy biết quan tâm chăm sóc?”

Tống Bảo Ninh ngượng tới nỗi da dẻ toàn thân đỏ bừng lên theo, vừa xấu hổ vừa bực mình, đẩy Hứa Thanh San ra: “Cậu… cậu đừng nói đùa lung tung. Đàn anh ưu tú thế, tớ… tớ không xứng với anh ấy đâu.”

Hứa Thanh San bắt lấy tay Tống Bảo Ninh, nâng cằm cô bạn lên, ép cô ấy nhìn vào mắt mình, không nhịn nổi cười: “Lặp lại lời cậu vừa nói xem.”

“San Nhi, cậu đừng nghịch…” Tống Bảo Ninh tránh khỏi bàn tay Hứa Thanh San, giả vờ tức giận, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa, thở phì phò.

Đến nơi này, Tống Bảo Ninh luôn nghĩ, sau khi tốt nghiệp, những năm qua cô ấy đã làm gì. Kết quả cô ấy phát hiện mình chưa từng làm một việc gì cho bản thân cả. Tất cả cuộc sống của cô ấy là chồng cũ. Cô ấy đã rất ngây thơ mà cho rằng, họ sẽ yêu nhau, bên nhau tới già.

Giờ mới hay, người không vì bản thân, thật ra trong mắt bất cứ ai, đều có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Lần này, Tống Bảo Ninh muốn sống vì chính mình, làm những việc mình muốn, không gửi gắm hết niềm vui nỗi buồn vào người khác nữa.

Nhất là đàn ông.

“Được rồi, không trêu cậu nữa. Chuyện tình cảm, không nóng vội được, chúng ta không tranh hơn tranh thua vì cái gã cặn bã ấy nữa.” Hứa Thanh San vỗ vai Tống Bảo Ninh, nói chuyện nghiêm chỉnh với cô bạn.


Qua một tuần huấn luyện tăng cường, đã chọn ra được mấy em học sinh có thể thuần thục chơi nhạc cụ phát ra âm thanh, phải cái tiết tấu vẫn còn kém.

Ngoài ra, có vài em học sinh khác quá nhút nhát, mỗi lần luyện tập hay xảy ra sai sót buồn cười không chịu được.

Chăm chú nghe xong, Hứa Thanh San cho Tống Bảo Ninh một vài ý kiến, bảo cô bạn ngẫm xem làm sao xây dựng một ban nhạc hay.

Cô nhấn mạnh tầm quan trọng của tinh thần đồng đội, Tống Bảo Ninh nhanh chóng vỡ lẽ, nở nụ cười tự tin: “Tớ giải quyết được những vấn đề này, nhưng ban nhạc thiếu bản nhạc, trên thị trấn có bán không nhỉ…”

Hứa Thanh San vốn định trêu cô bạn, sao không bảo Chung Thành đi mua, nhưng lời tới bên miệng lại nuốt vào, đổi thành: “Mai chủ nhật, tớ lên thị trấn một chuyến tìm xem.”

Tống Bảo Ninh đứng dậy, vòng qua bàn học, lặng im ôm lấy Hứa Thanh San.

Hứa Thanh San thở dài, đợi cô bạn ôm “đã’ mới về phòng.

Sáng hôm sau, Hứa Thanh San ném Tô Nhiễm lại cho Tống Bảo Ninh và Lê Thư, lái xe vào thị trấn từ sớm.

Tìm khắp mấy hiệu sách trong thị trấn cũng không thấy bản nhạc nào dùng được, cô đành trở lại xe, cầm máy tính bảng download vài bản mang đến cửa hàng in, in ra.

Ăn xong bữa trưa, tiện đường, Hứa Thanh San mua ít trái cây, rồi lái xe về.

Trên đường núi, Hứa Thanh San thả chậm tốc độ, dè dặt tiến lên. Dạo này mưa nhiều, đá lở thường xuyên hơn lần trước, lúc tới đã gặp rất nhiều.

Được nửa đường, lại gặp phải đá lở, Hứa Thanh San hoảng hốt vội lùi xe, không ngờ đằng sau cũng bị, hòn đá còn to hơn…

“Rầm” một tiếng, chiếc xe mất kiểm soát lao vọt về trước, từ từ dừng lại. Vô số đá lở lăn từ trên núi, nện xuống nóc xe. Hứa Thanh San choáng váng, trước mắt đen thui, ôm đầu theo bản năng.

Chẳng biết mất bao lâu, rốt cuộc tiếng động bên tai cũng ngừng, bốn bề tối om om.

Nhận thấy xe đã bị chôn vùi trong vụ sạt lở núi, nháy mắt, đầu óc Hứa Thanh San trống rỗng…

(Tác giả: Gì nhỉ, những ‘thành phần có một không hai’ trong cuộc sống thật sự nhiều hơn cả trong tiểu thuyết, chung cư của Tam Tố có cả đống truyền thuyết. Sau đó, Tam Tố cũng có chị gái, quan hệ giữa chúng tôi tốt cực kỳ, rất hiếm khi tranh cãi…)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.