Non Xanh Vẫn Ở Đây

Chương 26: Thì nhiều hơn rất thích một tẹo


Đọc truyện Non Xanh Vẫn Ở Đây – Chương 26: Thì nhiều hơn rất thích một tẹo

Trong màn đêm, hai người đều không thể thấy rõ biểu cảm của nhau, nhưng Hứa Thanh San vẫn nhạy bén nắm bắt được mùi vị ghen tuông trong lời Hứa Thanh Sơn.

Cô chớp chớp mắt, há miệng cắn hắn một phát, nhỏ giọng: “Không sinh cho ai hết.”

“Sinh cho anh.” Hứa Thanh Sơn tìm đến môi cô, hôn thật sâu.

Có bóng tối yểm trợ, mặt hoang dã trong tính cách Hứa Thanh Sơn bị kích thích, bộc phát, kiểm soát hoàn toàn mọi cảm xúc của Hứa Thanh San, dẫn cô cùng đắm chìm.

Tiếng thở gấp tan đi, Hứa Thanh San nằm nhoài trên người Hứa Thanh Sơn, lắng nghe nhịp tim hắn hãy còn chưa ổn định, cổ họng đã khàn tới độ nói không ra lời, cô bực mình cấu hắn.

Nghỉ một lúc, Hứa Thanh Sơn duỗi tay cầm chiếc áo lông của Hứa Thanh San qua, quấn kín lấy cô, gác cằm lên vai cô, khẽ nói: “Cuối tuần về thành phố B đi gặp một người cùng anh.”

Đầu óc Hứa Thanh San vẫn trống rỗng, nghe thế liền gật đầu, rúc vào áo khoác lông. Qua một chốc, nhớ ra vấn đề ban trưa, cô không nhịn nổi, lại hỏi: “Em có chỗ nào đáng để anh quan tâm đến vậy?”

“Chỗ nào cũng đáng, miệng, mắt, cái mũi, vành tai…” Hứa Thanh Sơn vừa nói vừa hôn mặt cô, tiếp đó cầm di động mở khóa, xem giờ rồi bỏ xuống, bảo cô ngồi yên đừng cựa quậy.

Với hắn, chẳng cần lý do gì hết, lần đầu tiên thấy cô, thì đã yêu sâu đậm.

Hứa Thanh San bĩu môi, lắng nghe tiếng bước chân hắn xuống lầu. Cô ngoảnh đầu tìm cánh gà đã lạnh ngắt của mình, chậm rãi xơi.

Ăn xong lau sạch tay, đợi một lát thì Hứa Thanh Sơn đi lên, trên tay hình như xách theo thứ gì đó, ánh sáng tù mù nên chỉ nhìn thấy hình dáng lờ mờ.

Hứa Thanh San cầm di động, bật đèn flash.

Hứa Thanh Sơn xách hai cái chăn, ga giường và gối đầu.

“Anh có cần đến mức này không?” Hứa Thanh San không nín nổi cười, khoác áo lông, cầm di động qua giúp một tay. Cách âm phòng hắn thật sự quá kém, quả thực cô không thích “mỗi lần” đều phải đợi đến nửa đêm, tuy rằng sẽ không ở đây lâu.

Hứa Thanh Sơn đã mua một cái nệm, một tấm ga giường. Ga giường đã được giặt sạch, ngửi thấy được cả mùi xà phòng nhàn nhạt. Rải chăn lên nệm rơm, Hứa Thanh San cởi áo khoác, chui vào, đắp kín chăn, nằm tử tế: “Vừa nãy anh bảo muốn đi gặp một người, ai ạ?”

“Mẹ kế anh.” Hứa Thanh Sơn nằm cạnh Hứa Thanh San, duỗi tay kéo cô ôm vào ngực: “Mẹ anh mất sớm, sau khi mẹ kế lấy bố anh thì không sinh thêm nữa. Mấy năm trước, tranh vẽ của bố anh nổi tiếng, những bức vẽ hồi đầu để bên nhà cậu anh đến giờ còn chưa đòi về được.”


Hứa Thanh San sửng sốt, xoay người đối diện với hắn, ngập ngừng hỏi: “Bố anh?”

“Vẫn sống, cùng mẹ kế anh thuê một mảnh đất ở ngoại ô, trồng cây ăn quả, ngày thường vẽ tranh, nuôi chó, làm việc nhà nông.” Hứa Thanh Sơn cúi đầu hôn trán Hứa Thanh San: “Mẹ kế anh cảm thấy những bức tranh đó nên cho mẹ anh, nên có hơi phê bình kín đáo với việc khởi kiện.”

“Anh nghĩ sao?” Hứa Thanh San nhíu mày.

Hứa Thanh Sơn cười, đáp: “Anh muốn đòi lại tất cả.”

Ngoài ngôi nhà trong ngõ Chim Én kia, mẹ kế và bố hắn còn lại mỗi căn hộ chung cư bị nhà cậu chiếm mất kia, tiền bán tranh mấy năm nay gần như ném hết vào nông trại, trên tay trước giờ chẳng dư dật. Hắn chỉ muốn lấy lại những thứ vốn thuộc về họ.

“Cái đó liên quan gì đến em?” Lời Hứa Thanh San rành rành mang theo bực tức: “Em đâu phải bạn gái anh.”

“Có liên quan.” Khuôn mặt trùm trong bóng tối của Hứa Thanh Sơn bừng lên thoáng giận dữ, nhưng nháy mắt đã cất về: “Giúp anh tí thôi, để bà tưởng chúng ta sắp kết hôn, kẻo bà không lấy giấy tờ cho thuê phòng năm ấy ra đâu.”

Nói đoạn, hắn vỗ vai cô, chêm câu: “Anh đang cần tiền.”

Hứa Thanh San lặng thinh, rầu rĩ đồng ý. Gặp phải người đàn ông quá hăng hái, làm gì cũng như thể chim công muốn kết đôi, trưng ra mặt đẹp đẽ nhất, không thể chọn sai, rạng rỡ đẹp đẽ không tì vết.

Chỉ riêng hắn, dù cô nhìn thấy khía cạnh nào của hắn, hắn cũng đều rất đỗi thẳng thắn.

Hứa Thanh Sơn lặng lẽ thở phù một hơi, ôm Hứa Thanh San, yên tâm nhắm mắt. Gặp mặt rồi, cô không nhận cũng chẳng được.

Một đêm không mộng mị. Hứa Thanh San thức dậy, bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn, trong phòng ngập tràn hơi lạnh thấu xương, cô rúc vào ngực hắn, bên tai loáng thoáng tiếng chim hót.

“Muốn ngủ nữa không?” Hứa Thanh Sơn mở mắt, thơm trán cô: “Giờ phong cảnh sau núi đẹp nhất đấy, em có muốn đi chụp ảnh không?”

“Anh cõng em nhé?” Hứa Thanh San nhíu mày.

Hứa Thanh Sơn trả lời ngap tắp lự: “Ừ.”

Hứa Thanh San cạn lời, đứng dậy mặc quần áo, ngáp một cái, quay về đánh răng rửa mặt, rồi cùng hắn đạp sương sớm, ra sau núi.


Lần trước, bám theo hắn tới đây, chỉ thấy một đám chim chóc, không nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp.

Băng qua sân thể dục, hắn đòi cõng cô thật. Hứa Thanh San cũng không khách sáo, leo lên lưng Hứa Thanh Sơn, ôm cổ hắn, chốc chốc lại hôn vành tai hắn một cái: “Liệu Phó Triết có dẫn Du Tinh theo không, hoặc giả Du Tinh đã biết, nên nằng nặc muốn tới?”

“Họ đến thì chúng mình về thành phố B.” Hứa Thanh Sơn dừng bước, giọng điệu cảnh cáo: “Không được “chấm” cậu ta.”

Hứa Thanh San giật mình, lát sau cười thả phanh: “Ông Hứa à, tổ tiên nhà anh ủ giấm hay bán dấm thế?”

“Đều không phải.” Hứa Thanh Sơn vẫn xị mặt, tiếp tục cất bước.

Hứa Thanh San cười một trận, kìm lòng không đậu lại hôn hắn: “Ông* Hứa ơi, tôi* phát hiện tôi hơi thích ông rồi đấy…”

(*Nguyên văn là ‘lão Hứa’, nhưng để cho phù hợp với xưng hô của người Việt mình, thi thoảng khi Thanh San gọi Thanh Sơn là ‘ông Hứa’, sẽ để xưng hô của hai người là ‘ông – tôi’.)

“Hơi?” Hứa Thanh Sơn thình lình thả Hứa Thanh San xuống, quay người ấn cô lên thân cây, áp trán vào trán cô, nhịp thở rối loạn: “Chỉ hơi thôi?”

“Hơi thôi.” Bộ dạng thất thố của Hứa Thanh Sơn khiến Hứa Thanh San buồn cười, cô đẩy mặt hắn ra, nhón mũi chân hôn môi hắn, nở nụ cười mập mờ: “Thì nhiều hơn rất thích một tẹo.”

Con ngươi Hứa Thanh Sơn sẫm lại, cúi đầu lấp kín môi cô.

Sau nụ hôn, hắn buông cô ra, lần nữa cõng cô trên lưng, đi tiếp. Sau trường học là một ngọn núi nhỏ, đi lên cao, sương trắng mỏng mảnh giăng đầy khu rừng, bồng bềnh hệt cảnh tiên.

Hứa Thanh Sơn lấy di động, tìm một bức ảnh chụp tranh hắn vẽ, đưa cho Hứa Thanh San, ra vẻ điềm tĩnh: “Anh vẽ tháng trước đấy!”

“Vẽ gì thế?” Hứa Thanh San cầm điện thoại chụp ảnh, chẳng buồn xem. Qua một lúc thấy hắn vẫn giơ di động ra, cô lại không khỏi buồn cười, cúi nhìn.

Khung cảnh trong tranh gần như y hệt trước mặt, chẳng qua là có thêm một cô gái rất giống cô.

Quần áo mặc trên người giống bộ trong bức vẽ ở phòng tranh của hắn.


Hứa Thanh San xem một chốc, tủm tỉm cười trêu: “Anh không đổi cho cô ấy bộ quần áo được à?”

Hứa Thanh Sơn cất điện thoại, hờ hững đáp: “Không cần thiết!”

Hứa Thanh San bật cười, huých khuỷu tay vào thắt lưng hắn: “Dê xồm!”

Nhìn biểu cảm sinh động của Hứa Thanh San, Hứa Thanh Sơn nhướng môi, cũng cầm di động chụp ảnh cùng cô.

Đi xuống núi, học sinh đã bắt đầu truy bài. Hứa Thanh San tìm Chung Thành để thảo luận về kế hoạch, chọn ra một số khách hàng có khả năng quyên góp nhất, nghĩ xem làm thế nào để lấy được tiền từ túi họ.

Nom vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Thanh San, Chung Thành nói đùa, bảo cô liên lạc với sếp bà.

Hứa Thanh San xoay đầu, nheo mắt nhìn Chung Thành: “Có phải em nên làm lộ trình mới cho chị ấy không nhỉ. Mấy hôm nay đã có phượt thủ đến đây, em lo họ sẽ xáo trộn trật tự trong trường.”

“Thế này đi, chúng ta lên huyện một chuyến.” Chung Thành nói, tầm mắt phiêu đãng dừng trên người Tống Bảo Ninh đang đi ngang qua sân thể dục: “Bảo Ninh quyết định yên tâm ở lại nơi này hai năm, anh mua lại căn nhà cạnh trường học rồi.”

Miệng Hứa Thanh San giật giật, không nhịn được liền cho anh biết chuyện Phó Triết sắp đến: “Gã kia giàu hơn anh nhiều, anh mua căn nhà giá mười ngàn tệ ở đây, gã ta có thể mua cho Bảo Ninh biệt thự tiền triệu ở thành phố B kìa.”

“Cái Bảo Ninh cần không phải biệt thự.” Trên mặt Chung Thành toát lên vẻ chắc chắn: “Bác Tống lại chẳng phải không mua nổi.”

Thấy Chung Thành không có bất cứ cảm giác về nguy cơ nào, Hứa Thanh San bèn thôi.

Cất gọn máy tính, Hứa Thanh San qua nói với Hứa Thanh Sơn chuyện lên huyện, rồi ra khỏi hành lang, lên xe Chung Thành.

Ngày mai bọn Phó Triết tới, hắn có chuẩn bị tâm lý là được.

Tới huyện đã gần trưa, hai người tìm tạm một quán cơm ăn giải quyết bữa trưa. Nhân lúc vẫn chưa đến giờ làm việc, hai người đi siêu thị mua khá nhiều đồ ăn vặt và trái cây.

Hứa Thanh San phụ trách chọn, Chung Thành chịu trách nhiệm trả tiền, khuân hết đồ lên xe. Nhìn anh, Hứa Thanh San chợt nghĩ tới Hứa Thanh Sơn.

Hắn là người ít tiền nhất trong số những người đàn ông theo đuổi cô, những người định bụng tìm hiểu cô, những người từng qua lại với cô.

Nhưng hắn sạch sẽ.

Là kiểu dốc sức hoàn thành một việc gì đó mà nỗ lực làm thật tốt, cương trực đến mức khiến người ta say mê.


Hắn chu đáo bao dung giống Chung Thành, mặc kệ cô bắt nạt hắn thế nào, hắn tức giận cũng vẫn nhớ dạ dày cô không tốt, sợ cô ăn không ngon.

Loại quan tâm và săn sóc ấy không thể đo bằng tiền, nhưng thường thường lại không phải là đối thủ của tiền bạc.

Hiện thực sờ sờ ra đó, một khi bước vào hôn nhân, gạo dầu mắm muối, thứ nào cũng cần đến tiền. Hứa Thanh San không sợ khổ, chỉ sợ nửa kia không chịu tiến bộ, suốt ngày ca thán có tài nhưng không gặp thời.

May thay, hắn không có tật này.

“Tay Hứa được đấy, em không thể gặp ai cũng lo lắng không đi với nhau đến cuối con đường được.” Chung Thành rút điếu thuốc ra châm: “Lúc anh kết hôn lần đầu, từng nghĩ muốn cùng vợ cũ bên nhau đến bạc đầu. Thời gian trôi qua mới biết, không phải người mình yêu thì một chút khoan dung cũng sẽ không muốn cho.”

“Rót “trà sữa tâm hồn” cho em à?” Hứa Thanh San ném viên xylitol vào mồm, không tiếp lời anh.

Độc thân tự do hơn, trong xương cốt cô không có gen vợ hiền mẹ đảm.

2 giờ rưỡi, hai người vào trụ sở huyện, Chung Thành quen cửa quen nẻo tìm đến ban tuyên truyền, sau đấy dưới sự sắp xếp của cục trưởng, gặp được giám đốc sở du lịch địa phương.

Civic đã hợp tác cùng chính phủ không ít dự án, các phòng ban có chức năng gì, anh còn thạo hơn cả Hàn Nhất Minh.

Chung Thành bày tỏ thái độ cực kỳ thẳng thắn và thiết tha, hỗ trợ tuyên truyền miễn phí, không tham gia tìm kiếm phát triển đầu tư.

Đang nghe được nửa chừng, điện thoại Hứa Thanh San reo, cô khom người mở cửa ra ngoài bắt máy.

Là Quan Hoài gọi, anh ta hỏi cô tới huyện rồi thì đi đường nào đến trường tiểu học, và bảo rằng không gọi được cho số của Hứa Thanh Sơn.

Khóe môi giật giật, Hứa Thanh San giữ phong độ hỏi thăm Quan Hoài có những ai đi cùng.

Đã nói cuối tuần mới tới, thế mà bọn họ lại tập kích bất ngờ, không biết tối nay sắc mặt Hứa Thanh Sơn khó coi chừng nào.

Quan Hoài chỉ nói số người, còn về những ai đi cùng, nghe anh ta nói ra cái tên Khương Hạo, khóe miệng Hứa Thanh San lại giật giật.

“Ra khỏi huyện theo hướng Nam, thuận đường đến thị trấn Lạc Hoài, xuống đường núi đi tiếp 50 km nữa sẽ thấy đường bê tông, rẽ vào là được.” Dứt lời, Hứa Thanh San cúp máy cái rụp, gọi luôn cho Hứa Thanh Sơn.

Hình như hắn đang lên lớp, chuông reo hồi lâu mới nghe máy: “Trên đường gặp đá bay phải không?”

“Hôm nay mình về thành phố B được không anh?” Hứa Thanh San không nhắc tới chuyện Quan Hoài đã tới, giọng điệu nôn nóng: “Công ty có việc gấp.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.