Đọc truyện Non Xanh Vẫn Ở Đây – Chương 22: Em không dậy nổi
Hứa Thanh San nói nửa chừng, dán tay lên lồng ngực Hứa Thanh Sơn, trượt xuống và dừng ở thắt lưng, đợi hắn mở miệng.
“Là anh thì sao?” Rốt cuộc không nhịn nổi, Hứa Thanh Sơn vẫn cất tiếng hỏi.
“Cũng không ghen.” Hứa Thanh San khẽ cười, bàn tay lại trượt xuống tiếp: “Có câu nói gì nhỉ, cóc ba chân không dễ tìm chứ đàn ông hai cẳng thì chạy đầy đất.”
Đến giờ, cô thích cùng hắn tán tỉnh nhau đấy, nhưng còn chưa tới mức động lòng.
Gửi nhạc cụ cho trường tiểu học, giúp hắn, cũng không có dụng ý quá sâu đậm, muốn làm thì làm thôi.
“Ngủ đi!” Hứa Thanh Sơn bắt lấy bàn tay không an phận của cô, giọng nói buồn bực: “Hay em muốn cho phòng bên cạnh nghe được cái gì đó.”
Hứa Thanh San coi như không nghe thấy, ôm thắt lưng hắn, cố tình trêu chọc. Khiến Hứa Thanh Sơn chòng ghẹo với cô qua điện thoại, gặp mặt rồi thì không phải là hắn nữa.
Đêm ở đây đặc biệt yên tĩnh, một chút âm thanh nhỏ cũng sẽ phóng đại vô hạn. Khi thời tiết tốt còn đỡ, có thể nghe thấy tiếng chim kêu, mưa cái thì im ắng hoàn toàn. Phòng học nơi học sinh ở cách bên này gần hai mươi mét, thỉnh thoảng cũng nghe thấy được cả tiếng nói chuyện truyền tới.
Hứa Thanh Sơn không nhúc nhích, dáng vẻ mặc cho cô nghịch. Hứa Thanh San không nín nổi cười. Qua một lúc, trên trán truyền đến xúc cảm ấm áp, cô dần thôi cười, gối lên khuỷu tay hắn, nhắm mắt, an tâm thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, Hứa Thanh San bị hôn mà thức giấc, cô lẩm bẩm, từ từ mở mắt: “Mấy giờ rồi?”
“Một giờ.” Hứa Thanh Sơn hôn cổ cô, đẩy lên cọ sát giây lát, đoạn thúc mạnh một cú: “Không ghen thật à?”
Hứa Thanh San mơ màng, hừ một tiếng giống tiếng mèo con, vô thức túm lấy cánh tay hắn: “Gì cơ?”
“Anh tìm người khác, em không ghen thật sao?” Hứa Thanh Sơn cắn tai cô, khuôn mặt giấu trong bóng tối lạnh lẽo như phủ lớp sương giá.
Hứa Thanh San tỉnh hẳn, chớp chớp mi, há miệng cắn cánh tay hắn: “Không ghen.”
Nửa đêm không cho cô ngủ chỉ để hỏi một vấn đề hoàn toàn không cần trả lời thế này, có nhất thiết phải vậy không?
Hứa Thanh Sơn nhấp môi, cho đến khi Hứa Thanh San kêu ra tiếng mới chậm lại, hắn ôm cô ngồi dậy, nắm eo cô, nồng nàn hôn cô.
Hắn hôn cuồng nhiệt, khí thế ào ạt hệt mưa rền gió dữ. Hứa Thanh San khó nhọc hít một ngụm không khí mới mẻ, phảng phất có thứ ảo giác đã bán linh hồn cho ma quỷ. Mọi thứ tĩnh lặng, mỗi lần lồng ngực hắn phập phồng đều như thể thủy triều vỗ bờ, vỗ đến độ toàn thân cô kéo căng phát run.
Xong việc đã gần 2 giờ sáng, Hứa Thanh San đá Hứa Thanh Sơn xuống, đỏ mặt bảo hắn đi lấy nước.
Tối qua chưa tắm rửa, giờ đổ mồ hôi đầy mình, chỗ nào cũng dấp dính khó chịu.
“Anh đã nói với hiệu trưởng chuyện của bạn em, có điều ông ấy không đồng ý lắm. Thứ nhất là không có giấy tờ và chứng nhận làm giáo viên, thứ hai là không biết cô ấy sẽ ở lại bao lâu.” Hứa Thanh Sơn mặc quần ngủ đi rót nước cho cô, lúc trở lại hắn cầm một cái chậu, đổ nước vào.
“Trường các anh cũng chẳng có ai biết chơi những nhạc cụ kia, em mất tiền đưa tới, không màng được cái danh, các anh cũng đâu thể bỏ xó không dùng!” Hứa Thanh San nheo mắt nhìn thẳng tấm lưng dày rộng của hắn: “Mai em đi nói chuyện với ông ấy.”
“Cũng được.” Hứa Thanh Sơn đưa lưng về phía Hứa Thanh San, lấy trong vali ra một chiếc khăn lông mới, kéo rèm để cô lau người.
Phòng này với phòng kế bên vốn là một gian, về sau dùng gạch đỏ xây một bức tường cao hơn hai mét ngăn ra, cải tạo làm ba phòng ở cho giáo viên tình nguyện.
Phòng ở đã nhiều năm chưa tu sửa, cánh cửa gần như chẳng che chắn được gì, Hứa Thanh Sơn đành treo một tấm rèm cửa trong phòng, tiện cho mình thay quần áo hàng ngày.
“Em không dậy nổi.” Hứa Thanh San nói chẳng ra hơi.
Buồn bực trong mắt Hứa Thanh Sơn tan biến, thêm vào một nét cười nhàn nhạt, hắn đi tới bế cô lên.
Thu dọn sạch sẽ đã gần 3 giờ sáng. Hứa Thanh San tính kỳ rụng trứng của mình, rồi yên tâm đi ngủ.
Có thai mới tốt, Hứa Thanh San thực tình muốn sinh một đứa con, tự mình nuôi nấng, bố bé là hắn, cô cũng không ác cảm. Thật ra, mỗi lần hắn đều dùng biện pháp “phòng tránh”, nhưng đáng tiếc giữa chừng luôn bị cô “gỡ bỏ”.
Ngủ một mạch đến khi học sinh tập thể dục buổi sáng, Hứa Thanh San bị đánh thức, cô rời giường, đánh răng rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề, đi ra ngoài.
Trời vẫn đang mưa, Tống Bảo Ninh che ô, đứng ở góc sân thể dục, thẫn thờ nhìn. Cả người dường như cố định ở đó. Hứa Thanh San nâng cổ tay xem đồng hồ, lại gần vỗ vai Tống Bảo Ninh, dẫn cô ấy đến nhà ăn.
Hứa Thanh Sơn cố ý dặn giáo viên nấu cơm hôm nay thêm món cho hai cô, sợ hai cô ăn không quen.
Đi được mấy bước, ngoảnh đầu lại, vừa vặn trông thấy Lê Thư đang nói chuyện với Hứa Thanh Sơn. Lê Thư hơi ngẩng mặt, không có lấy một nét cười. Hứa Thanh Sơn hình như né tránh cô ấy, quay mặt nhìn sang bên này, đôi mắt ẩn sau màn mưa, đen nhánh sâu thẳm, có vẻ đang cất giấu nhiều cảm xúc.
Hứa Thanh San mỉm cười, thu lại tầm mắt, vô thức bĩu môi. Lần trước tới, cô đã không nhìn nhầm, quả nhiên Lê Thư thích hắn.
“Nơi này đẹp thật, cũng rất thanh bình.” Vành mắt Tống Bảo Ninh đỏ hoe: “Hôm ấy đi làm thủ tục, anh ta thế mà còn dắt cả con hồ ly tinh kia theo. Cô ả ưỡn cái bụng to, xong thủ tục ly hôn thì làm thủ tục kết hôn luôn. Lúc đó, tớ mới thực sự tỉnh táo nhận ra, mình ngu ngốc nhường nào.”
“Lỗi không phải ở cậu.” Hứa Thanh San đè nén cảm xúc chua xót không thể giải thích đang trỗi dậy, nghiêng đầu nhìn Tống Bảo Ninh: “Cậu có nhớ hồi đại học năm nhất, cậu đi xem tớ biểu diễn, đã nói gì không?”
Tống Bảo Ninh đỏ mặt, yếu ớt đáp: “Tớ nhớ.”
“Tớ cần cậu giúp đỡ.” Hứa Thanh San khoác tay lên vai cô bạn, khẽ bật cười: “Tớ định tìm mấy đứa trẻ có thiên phú, thành lập một ban nhạc. Cậu đến làm tay trống cho tớ, không được từ chối.”
“Tớ có thể làm được sao?” Tống Bảo Ninh dừng bước, hai má đỏ lựng như thể nhỏ ra máu: “Tớ sợ…”
“Đừng sợ, tớ bảo cậu có thể là có thể.” Hứa Thanh San ngắt lời Tống Bảo Ninh, ra vẻ nghiêm túc: “Nể tình bạn bao năm qua của chúng mình, cậu phải giúp tớ, kẻo phim ngắn của tớ không quay được đâu.”
Khi còn ở Lâm Châu, mỗi lần liên lạc với Hứa Thanh San, Tống Bảo Ninh chưa bao giờ kể khổ. Về sau Hứa Thanh San tới thành phố B mới biết, cô bạn bị cái tên cặn bã kia tẩy não nghiêm trọng, làm bất cứ điều gì cũng là vì hắn ta, đánh mất chính mình hoàn toàn.
“San Nhi…” Nước mắt Tống Bảo Ninh tuôn rơi, nghẹn ngào ôm lấy Hứa Thanh San.
“Không khóc, khóc nữa sẽ trở nên xấu xí, sau này càng không có ai “nhòm ngó” đấy.” Hứa Thanh San thở dài, lấy khăn giấy trong túi áo ra, cẩn thận lau nước mắt cho cô bạn.
Tống Bảo Ninh cúi đầu một lúc lâu mới lấy hết can đảm ngẩng lên: “Tớ có thể thật à?”
Hứa Thanh San mỉm cười gật đầu, cho cô bạn một ánh mắt khích lệ, đoạn ôm cô ấy đi tiếp về phía trước. Tới cửa nhà ăn, Lê Thư chạy đến, thân thiết nắm tay Tống Bảo Ninh: “Chị Bảo Ninh, bữa sáng ở đây khá đơn giản, e hai chị ăn không quen.”
Tống Bảo Ninh nhoẻn cười, giải thích rằng mình không kén ăn, rồi cùng Hứa Thanh San vào nhà ăn.
Hứa Thanh San thoáng liếc Lê Thư, mỉm cười, đi lấy bát đũa, tự tay múc cháo.
Cháo trắng và trứng luộc để học sinh ăn, các cô nhiều hơn học sinh hai cái xúc xích. Điều kiện của trường kham khổ, mua một cái xúc xích chẳng qua cũng chỉ một, hai tệ, nhưng ở nơi này đôi khi lại là món mặn duy nhất mà học sinh được ăn.
Thôn làng cách thị trấn rất xa, hậu cần của trường đi mua thức ăn chỉ có độc chiếc xe máy “đồng nát”. Mỗi lần cũng không dám mua quá nhiều, hỏng thì phí của.
Đợt trước nhận được tài liệu do quỹ từ thiện cung cấp, Hứa Thanh San nghĩ: nói quá chứ làm gì còn nơi nghèo nàn thế.
Mãi tới lần trước đến, cô mới biết là có thật, và còn nghèo hơn cả cô tưởng tượng. Mấy hôm ấy, món mặn duy nhất được ăn là bữa cơm ở nhà trưởng thôn, vợ trưởng thôn hầm cho cô con gà mái.
Tiền lương ở trường của Hứa Thanh Sơn dành hết cho học sinh, tiền tiết kiệm cùng dồn vào đây không ít.
“Chỗ này cách thị trấn bốn mươi cây số, đường xá khó đi, hồi trước ông Hứa không lái xe đến, một ngày chỉ có hai chuyến xe bus qua lại.” Lê Thư đi hỗ trợ giáo viên tới lượt nấu cơm hôm nay, nhân tiện giới thiệu về tình hình nơi này: “Có điều, ông Hứa bận lắm, chẳng có thời gian lên thị trấn. Chị Thanh San, chị có bằng lái đúng không ạ, cuối tuần chúng ta cùng đi một chuyến nhé!”
Hứa Thanh San cong khóe môi, mỉm cười đồng ý.
Ông Hứa… Gọi thân mật vậy. Chậc, những người khác gọi thế cũng thôi đi, cô gái nhỏ như Lê Thư cũng gọi theo, cứ như ông xã bà xã ấy.
Tiết nhạc được bố trí vào buổi chiều, để tránh ảnh hưởng trật giờ học bình thường, hiệu trưởng cầm cái kèn nhỏ, bảo các lớp yên tâm đi học, sau khi tan học tới sân thể dục tập trung, nghe cô giáo mới biểu diễn nhạc cụ.
Tiếng phổ thông không chuẩn lắm, vang vọng khắp trường hết đợt này tới đợt khác, không khí ẩm ướt dường như cũng trở nên khác với trước kia.
Cách cánh cửa, Hứa Thanh Sơn nhìn bóng hình mảnh dẻ đang sắp xếp trên sân thể dục từ xa xa, khóe miệng hắn không khỏi nhướng lên. Hắn từng nghe tiết mục radio cô chủ trì, chất giọng êm ái dịu dàng, âm sắc không thua người dẫn chương trình chuyên nghiệp.
5 giờ 10, kết thúc tiết học cuối cùng, học sinh ùa ra như ong vỡ tổ, vây quanh khu đất dưới lá cờ tổ quốc, ngỏng cổ, tròn xoe mắt tò mò.
Hứa Thanh Sơn lấy khăn ướt lau tay, móc di động ra, thủng thẳng đi theo sau chụp ảnh. Trên người Hứa Thanh San có một thứ khí chất khiến hắn say đắm, muốn thôi cũng không được, cho dù là lần đầu gặp mặt hay hiện tại.
Trong màn hình, cô thử mic, nghiêng đầu, không biết nói gì đó với Tống Bảo Ninh, lại quay sang nói chuyện với Lê Thư và một giáo viên tình nguyện trẻ tuổi khác.
Mặt mày cô nhuộm nụ cười, dẫu trong thời tiết âm u, vẫn rạng ngời đến độ như đang tỏa sáng.
Tiếng trống nhạc vang lên, Hứa Thanh San nhoẻn miệng, bắt đầu ngâm nga, giọng hát du dương êm tai.
Chung quanh im phăng phắc, giọng cô cưỡi gió lạnh ẩm ướt rót vào màng nhĩ hắn, xuyên qua dây thần kinh, đến thẳng trái tim, bên tai tựa như lại nghe thấy giọng nói hờ hững xa cách của cô: “Hứa Thanh San, San trong san hô.”
Lặng nghe hết một bài đồng dao, đáy mắt Hứa Thanh Sơn toát lên ánh cười, hắn chuyển sang chế độ video, tiếp tục quay.
Cô có sức cuốn hút Trời sinh, mới đầu các em học sinh còn có chút bỡ ngỡ, tới bài thứ hai liền sôi nổi hát theo.
Đến 6 giờ, Trời tối dần, Hứa Thanh San đưa mic cho Tống Bảo Ninh, yên lặng đứng sang bên, chăm chú nghe cô bạn cất lời.
“Cô là giáo viên dạy nhạc của các em. Từ ngày mai, tiết nhạc của các em do cô đứng lớp. Cô… cô họ Tống, các em gọi cô là cô giáo Tống là được.” Mặt Tống Bảo Ninh ửng hồng, nói hơi ngắc ngứ. Bên dưới, tiếng vỗ tay vẫn rào rào như cũ.
Sau khi giải tán, Hứa Thanh Sơn tới dặn Lê Thư và các cô cất nhạc cụ, còn mình thì dẫn mấy giáo viên, đưa các em phải qua sông về nhà. Lúc trở lại, thấy có thêm một chiếc Land Rover màu đen trong sân trường, biển số của thành phố B rất lạ mắt, Hứa Thanh Sơn bất giác nhíu mày.
Bên nhà ăn đã bắt đầu ăn cơm, Hứa Thanh Sơn qua ngó một vòng không thấy Hứa Thanh San, nghe Tống Bảo Ninh nói cô ấy đang ở trong phòng học để nhạc cụ, hắn cảm ơn rồi quay đầu đi ra ngoài với khuôn mặt lạnh lẽo.
Người vừa mới tới kia hình như đang ở cùng cô ấy.
Trong phòng học không bật đèn, Hứa Thanh Sơn đi đến gần, thả chậm bước chân theo bản năng, bàn tay buông thõng siết thành nắm đấm, mu bàn tay lộ khớp xương trắng bệch.