Đọc truyện Nói Yêu Em Đi Anh – Chương 33: Chuyến đi thành phố 1
Chương Chuyến Đi Thành Phố 1
1
Ánh thu dọn một ít quần áo rồi cùng bảo đi. ánh điện buổi đêm thật đẹp, nó rực rỡ khắp đường phố. Nhưng dây điện chớp màu xanh màu đỏ được trang trí khắp đường. càng đi, ánh điện càn lấp lánh
-nè nè, anh anh đẹp quá ha -ánh
-tôi nói đúng chứ?? Đêm ở đây rất đẹp. cô đói bụng chưa?? Mình ghé vào ăn chút gì nha
-được á. Tôi đói lắm rồi. anh thích ăn gì?
-Bánh gạo đi, cô thích không?
-Bánh gạo ư? Tôi không thích lắm
-Vậy cô muốn ăn gì??
-Hôm này anh là người trả tiền, nên tôi sẽ đi ăn bánh gạo cùng anh. Tôi cũng muốn biết mùi vị nó thế nào
-Cô không nhớ là trước đó mình thích ăn bánh gạo sao??
-Tôi sao. Không hề @@ có chuyện đó ư
-Bỏ qua đi, tôi đói rồi, mình vào ăn đi.
Bảo dẫn ánh đi vào quán bánh gạo bên đường, ánh mắt trái tim của các cô gái không ngừng đổ dồn nhìn về Bảo. những người trầm trồ trước vẻ đẹp trai của cậu công tử này không ngừng nhìn cậu cười duyên, nháy mắt.
Ánh: anh có vẻ nổi quá ha. Nhìn xem các cô gái trong quán say anh như điếu đổ rồi kìa. Đúng là đào hoa mà
Bảo: tôi đào hoa mà. sao lại không yêu cho được
-nhưng tôi ghét con trai đào hoa
bỗng một cô gái từ bàn kia tiến tới
-anh cho em hỏi: đây là bạn gái anh à
Bảo định lên tiếng trả lời thì Ánh đã nhanh nhảu đáp lại ngay
-chúng tôi là bạn
cô kia mừng rỡ vội kéo anh lại
-anh qua bàn này ngồi với em đi, được không ạ
Bảo ngại ngùng đáp
-không được rồi, đây là bạn gái anh, cô ấy giận vì các cô gái trong quán nè đều nhìn anh. Anh không muốn ngồi với ai ngoài cô ấy, không muốn ăn với ai ngoài cô ấy, không muốn trò chuyện với cô gái khác vì với anh thời gian bên cô ấy vẫn còn chưa đủ. Không muốn ngắm ai ngoài cô ấy và không yêu ai hơn cô ấy được cả.
-em hiểu rồi ạ. Anh mau làm lành đi nhá
ánh không nói gì cho đến khi lên xe bảo mới lên tiếng
-cô giận tôi sao??
-Tôi giận anh, hóa ra tôi ghen giống như lời anh nói sao
-Không giận thật chứ?? (mặt dễ thương)
-Haha . anh làm cái gì vậy??
-Cô cười rồi là hết giận nhá
-Anh hay gặp trường hợp như vậy lắm sao??
-Cũng không hẳn.
-Đẹp trai quá cũng khổ. Thôi, chúng ta lên đường thôi kẻo trễ.
Bảo lái xe lên thành phố thì cũng vừa sáng. Cô ngủ trên xe chờ anh đi mua đồ ăn sáng
Bảo: nè cô, dậy đi, ăn sáng đi này
Ánh: áo khoác của anh. Hả thế là hôm qua lái xe trời lạnh vậy mà anh đưa áo khoác đắp cho tôi ngủ sao??
-không sao, ga lăng chứ.
-Thôi đi.
-Cô ăn sáng đi, lần đầu tôi đi mua đồ ăn nhanh vậy á.
-Haha. Sao không đánh thức tôi dậy tôi đi mua cho
-Nhìn cô khổ tôi không đành lòng. Trời lạnh vậy mà, tôi đưa cô đi mua ít đồ
-Đồ sao??
-ừ, cô phải giữ ấm chứ
Bảo dẫn Ánh vào trung tâm mua sắm, anh mua cho cô đầy đủ mọi phụ kiện và quần áo. Anh chọn cho cô tất cả kể cả phụ kiện như kính mắt….
-sao anh mua nhiều vậy
-cô phải dùng đến nó
-sao toàn là đầm không vậy??
-đây là đồ cô mặc bình thường đấy
-đẹp quá. Nhưng sao tôi phải mắc mấy thứ đồ này
-tôi đi mua bán, nên cô phải là trợ lí của tôi, được chứ
-được rồi, tiện đây tôi cũng muốn về thăm bố mẹ nữa, nha
-được rồi
đang đi thì Ánh gặp lại Vân đi với . 2 cô bạn thân gặp nhau thì mừng quýnh ôm chầm lấy nhau
-ánh. Cậu đi đâu vậy?? lâu rồi không thấy mặt cậu. nhớ quá đi mất – vân nói
-mình về dưới chỗ bác tư đó . mà sao cậu lại đi với vậy- ánh
-à. Oossin của mình đó mà, cậu bận tâm làm gì
-nam. Dạo nè cậu thế nào rồi?? mình thấy dạo nè chững chạc và đẹp trai hơn nhiều đó nha
-mình vẫn bình thường. cậu với Bảo đi đâu vậy? – nam nói
-à. Mình dẫn cô ấy đi mua ít đồ đó mà. – bảo
-aaaaaaa Bảo và kìa. Song boy của chúng ta kìa. Aaaaaaaaaaaa ( tiếng là hét của các cô gái hâm mộ)
-nữa à trời – ánh than vãn
-chúng ta lại có việc để làm rồi. tôi đếm 1,2,3 chúng ta cùng chạy nha- bảo
1,2,3 bảo nắm lấy tay Ánh chạy. mọi người nhanh chóng rời khỏi trung tâm mua sắm. bảo sách một đống đồ thở phì phò mệt bã người.cả cũng vậy. 4 người nhìn nhau cười. và cùng rủ nhau đi ăn. Vân với nhìn Ánh và Bảo cười. nam khẽ lên tiếng hỏi:
– hai cậu chừng nào đám cười vậy
Ánh suýt nữa thì sặc canh: cưới sao??
-Đúng vậy?? sao cậu hoảng hốt vậy??
-Mình với Bảo cưới nhau?? Mình đâu có tình cảm gì với anh [email protected]@
-Sao vậy. nam nhìn sang Bảo
Bảo không nói gì cho đến khi ra về, Vân và Ánh đi trước
-Cô ấy bị mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ gì về mình nữa. một chút kĩ ức cũ về mình trong lòng cô ấy cũng xóa sạch
-Mất trí nhớ sao – nam thốt lên
-ừ.
-Cô ấy ko còn nhớ là đã yêu cậu, bên cậu, cùng cậu vượt qua nhiều chuyện sao??
-Đến mình là ai cô ấy còn không nhớ mà.
-Sao??
-Cô ấy chỉ quên có một mình mình. Còn tất cả đều nhớ.
-Vậy bây giờ cậu tính sao?
-Bắt đầu lại từ đầu. lỗi là do mình gây ra mà, mình phải tự sửa chữa thôi
-Cô ấy lại không nghĩ cậu như vậy
-Đúng vậy. chuyện của quá khứ, kể cả là món ăn cô ấy yêu thích đã vì mình mà quên đi. Mình thấy có lỗi quá
-Cố lên. bắt đầu lại không dễ dàng gì, đừng để tuột mất cơ hội yêu cô ấy lần nữa
Nói xong thì với Bảo chia nhau ra một người đưa ánh về, một người đưa Vân về