Đọc truyện Nói Yêu Em Đi Anh – Chương 24: Anh là người em yêu nhất
đến lớp, tôi gặp Vy đang đứng trước cửa, vẻ mặt tức giận, kéo Bảo ra một góc- anh định làm vậy với em sao??
– sao cũng được
– đừng nói chuyện với em bằng thái độ đó, anh nghĩ có thể bỏ mặc em dễ vậy sao?/
– thật là nực cười, tôi là Bảo, cô nhớ rõ chứ?? tôi không thích một người con gái gian manh , hiểm độc như cô
– rồi, anh sẽ phải trả giá cho những lời nói hôm nay của mình
bảo vào lớp, tôi kéo lại hỏi chuyện nhưng Bảo lặng thinh không nói gì, có
vẻ đã sảy ra chuyện gì đó. tan học, tôi được cô Mai gọi điện thoại đến
lấy đồ, là quà mừng bố tôi xuất viện, tiện đường nên bảo chở tôi đến đó. vừa vào nhà,tôi gặp anh huy, anh kéo tôi ra sân hỏi chuyện.
– lâu lắm rồi không thấy mặt em, em dạo nè dễ thương hơn nhiều á.
– cám ơn anh, à mà cô đâu rồi anh?? em qua lấy ít đồ cô dặn
– mẹ anh sau nhà đó, để anh dẫn em ra
tôi được cô đưa cho một đống quà, ôm ko xuể
– em để anh đưa em về, nhiều như vậy em ôm sao nỗi
– không sao đâu ạ, em tự đưa chúng về cũng được mà
– đừng bướng nữa, để anh đưa em về, ok
– dạ hihi ^^
thế là tôi leo tót lên xe anh Huy về. trên đường về anh Huy nói biết bao
nhiêu là chuyện làm tôi cười ko giữ được miệng. thì ra anh huy cũng là
một người vui tinh, đễ gần. tới nhà, anh huy thì thầm hỏi tôi một câu
hỏi nhỏ, rồi phóng xe lao vút đi mất. trong lúc tôi còn đang đứng hình
thì mẹ ra cửa đập nhẹ tôi, lúc đó tôi mới hoàn hình. đêm đến, mãi suy
nghĩ câu hỏi của anh Huy mà tôi quên việc trả lời điện thoại của bảo.
một lúc sau, tôi nghe có tiếng còi xe ở dưới nhà, nhìn qua cửa sổ, thì
ra là Bảo. tôi vội chạy xuống cổng
– anh làm gì buổi đêm ở đây thế??
– sao anh gọi em lại không chịu trả lời điện thoại vây hả? làm anh lo lắng chết đi được nên mới lao xe một mạch đến đây đó
– hả?? tôi mở điện thoại ra thì thấy 15 cuộc gọi nhỡ. omeoiiiiii em xin lỗi, tại em mãi suy nghĩ
– suy nghĩ chuyện gì vậy??
– ờ, có nên mời anh vô nhà không nhỉ?? haha
– thôi, anh không đùa nữa, lần sao anh gọi điện thì lo mà nghe máy đi đó. trên đường đi anh có ghé mua cho em một ít bánh gạo cay nè, ăn đi rồi
đi ngủ. thôi anh về đây
– anh không ăn cùng em à?? mình em sao ăn hết chỗ này??
– anh phải về rồi, không lại gặp ma mất
– nè, nè đừng nhắc ma chứ??
– hahaha ma ở sau lưng em kìa
– nè nè, tôi lao chầm đến ôm lấy Bảo??
– ôm anh vậy là tốt rồi, chờ có vậy hahaha. anh về đây
tôi thậm thụt lên phòng. cái cảm giác sợ ma lại bao trùm, tôi nhắm tịt mắt
lại chợt nghe có tiếng chuông điện thoại reo. mẹ ơi, ai lại gọi giờ này
không biết.
– aloooo, ta là ma đây haha
– aaaaaaaaaaaa
– là anh nè, đừng sợ nữa
– sao anh cứ thích dọa em vậy hả?? có biết là em sợ lắm không
– thôi thôi, anh xin lỗi mà, sao chưa ngủ nữa vậy
– hát ru em ngủ đi
– thôi được rồi, nghe hết rồi mới được ngủ nghe chưa
bảo hát rất hay, một cả khúc nhẹ nhàng làm cho tôi ngủ thiếp đi
– nè, em có đang nghe ko đó?? hờ, ngủ rồi chứ gì? cũng tốt, lúc nãy anh
chỉ là cố ý dọa ma em để em ôm anh một cái thật chặt, chỉ là nhớ em,
muốn gặp em, sợ em có chuyện gì. em có biết là anh đã lo thế nào
không??? nhưng ít nhất cũng được em ôm một cái, đủ ấm rồi. ngủ ngon nhé, my love!!!