Đọc truyện Nói Yêu Em Đi Anh – Chương 17: Vụ bắt cóc
Giờ ra chơi đến
– Bảo, cậu đang nghĩ gì vậy??
– chuyện gì??
– bố cậu đã biết chuyện ánh rồi hả?
– ừ
– cậu tính sao??
– không biết nữa.
– bố cậu sẽ không để mặc vậy đâu
– hời. mình cũng đang lo về việc đó.
– cố gắng bảo vệ cô ấy đi
– ừ.
Tôi đến thư viện thì gặp Vy. Cô ấy kéo tôi ra sau trường nói chuyện. Tôi có linh cảm không lành, đúng thật. Cô ấy thuê một nhóm người, họ trùm bao
tải hết mặt tôi rồi bắt tôi lên một chiếc xe.
– thả tôi ra, thả tôi ra
– ngồi yên đi, coi nhãi kia
– các anh bắt tôi đi đâu vậy??
Tôi vừa hỏi xong thì bụppppppp…..
– con nhỏ này nhiều chuyện quá
Bọn người đó đưa tôi đến một ngôi nhà hoang
– thả nó ra đi
– đây là đâu, sao các người lại đưa tôi đến đây vậy??
– đừng hỏi nhiều
ở trường
– Nam, cậu có thấy Ánh ở đâu không vậy??
– không phải cô ấy ở với cậu sao??
– không, chia nhau ra tìm đi
Bảo chạy ra sân trường thấy mấy quyển sách của tôi rơi.
– thôi rồi.
Bảo chạy vội về nhà, lấy xe (hôm nay cậu ấy không đi xe đến)
– cậu chủ có bì thư ạ
– cái gì đây. Mở ra :” MUỐN CỨU ÁNH THÌ 5H CHIỀU NÀY ĐẾN ĐỊA CHỈ NÀY” bảo đọc xong lấy xe phóng vèo
Đến điểm hẹn
– á…..á…… tôi bị trói lại một góc
– Ánh, thả cô ấy ra
– mày đến rồi đó hả
Hai thằng lao ra đấm, đá Bảo.
– anh đi đi. đừng lo cho em
– tau nói là thả cô ấy mà
Bảo bị bọn đó đánh cho túa hết cả máu
Tôi gào lên: cẩn thận đó
Bảo không thèm đánh trả chỉ biết lao đến chỗ tôi
– mày cũng khá lì đòn đó nhỉ
– tau bảo tụi mày thả cô ấy ra. Lúc này thì chàng công tử đã đứng lên đánh trả những tên côn đồ đó
Bảo lao đến cởi trói cho tôi
– em không sao chứ??
– em không sao, anh ổn chứ??
– anh quả là anh hùng nhỉ??
– Vy, thì ra cô là người đứng sau vụ này sao. Cô còn đáng sợ hơn tôi nghĩ
– chỉ là anh quá coi thường tôi mà thôi. Tôi có gì không bằng con nhỏ này cơ chứ??
– một góc của Ánh cô cũng không đạt được
– haha. Tôi đã làm gì mà anh lại đối xử với tôi như vậy?? 2 năm không quá đủ sao
– tôi đã từng nghĩ tôi và cô có thể trở thành bạn. Nhưng bây giờ tôi thật sự không thể tồn tại mối quan hệ nào với cô nữa
– thật sao?? Anh đừng quên tôi là hôn thê của anh. chúng ta đã chẳng trao nhẫn trước sự chứng kiến của 2 bên rồi sao. Và tôi sẽ không bao giờ hủy bỏ cuộc hôn nhân này cả
– tùy cô thôi. Đứng dậy đi Ánh
– anh có thể đi, còn cô ta phải ở lại đây. Các anh, giữ cô ta lại
Bọn chúng kéo tôi ra khỏi Bảo
– bỏ Ánh ra
Bảo đuổi theo, đánh nhau với bọn chúng
– á….á…. anh cẩn thận. Pụppppppppppppp
– Ánh, em không sao chứ???
– e….m v…….ẫ……n tôi ngã vào vòng tay Bảo
Ríu ríu… tiếng xe cấp cứu
15’ sau
– cô ấy sao rồi bác sĩ
– cô ấy ổn rồi, hiện đang ở phòng hồi sức
Bảo chạy vèo đến
– Ánh, em không sao chứ??
– ừ. Anh ổn chứ?? Tay anh bị thương rồi kìa
– sao em lại đỡ cho anh vậy??
– chỉ là em muốn vậy thôi
– ngốc này. lần sau không được là vậy nữa đâu. May mà lần này chỉ trúng vai, không va vào đầu
– xì. Anh cũng vì em mà bị thương đó
– thôi, tối rồi.. để anh đưa em về nhà
– ừ. Nhưng chân em đau
– cố đi đi, để anh thanh toán viện phí xong đã
– ờ hì
Thanh toán xong
– lên anh cõng
– được không vậy? ở đây đông người lắm
– lên đi. ko sao đâu
Tôi leo lên lưng Bảo trước sự bàng hoàng và thất vọng của những cô y tá
– anh có vẻ nổi ha
– là sao
– mấy cô y tá đó cứ nhìn anh chằm chằm à
– em đang ghen sao?? Haha
– làm gì có, chỉ thấy hơi khó chịu thôi
– em lo quá nhiều rồi đó. lên xe đi.
Vèo….vèo
– em đói không
– ờ. Đi ăn đi
– ăn gì đây???
– bánh gạo cay
– em thích nó
– cũng không hẳn, nhưng đi ăn với anh em chỉ thich ăn món đó thôi