Đọc truyện Nói Yêu Em 99 Lần – Chương 67: Nước đường của cô, thạch tín của anh (7)
Anh đợi cô đi rất xa, mới xoay người liếc mắt nhìn bóng lưng của cô.
Cô đã lớn, đã duyên dáng yêu kiều như thế rồi.
Tìm cô trong mấy năm nay, anh vẫn luôn nghĩ khi cô trưởng thành sẽ như thế nào, anh cũng từng tưởng tưởng ra, lại chưa hề nghĩ đến, cô vậy mà trở nên xuất sắc xinh đẹp hơn trong tưởng tượng của anh rất nhiều.
Anh có thói quen ghi nhật ký, đêm đó anh về nhà, ghi chép lại tâm tình khi tìm được cô, thật là kích động và rung động.
Từ sau đó, trong trường học, anh bắt đầu tìm kiếm giọng nói của cô, lưu ý đến cô.
Trên nhật ký của anh, viết đầy về chuyện của anh.
Cô tên là Tống Thanh Xuân, lớp 11, là em gái của Tống Thừa ở lớp bên cạnh.
Xuất thân của cô rất tốt, dáng vẻ xinh đẹp, có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô, nhưng là cô cực kỳ kiêu ngạo, mặc kệ đối phương tìm cách gì, cô đều từ chối lưu loát.
Anh xa cách với người khác đã rất lâu rồi, dường như đã quên cách nói chuyện với người khác, nhiều lần anh muốn nói chuyện với cô, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, mãi đến có một ngày, anh nhìn thấy cô đứng ở cổng trường, như là đang chờ ai đó, hết nhìn đông tới nhìn tây.
Anh đứng ở rất ca, nhìn cô rất lâu, sau cùng cũng không biết kích thích ở nơi nào tới, liền đi đến trước mặt cô: Xin chaò.
Cô ngẩng đầu, nhìn anh, đầy xa cách: Xin hỏi, anh có chuyện gì sao?
Anh không rời mắt nhìn chằm chằm cô, nhìn một lúc, mới mở miệng hỏi: Cô… tên là Đình Đình hả?
Đình Đình? cô hơi nhíu mày, sau đó liền lắc đầu: Ngại quá, bạn học, anh nhận sai rồi, tôi không tên là Đình Đình.
Không thể nào… cho dù mười năm trôi qua, cô đúng là đã thay đổi rất nhiều, nhưng anh cực kỳ chắc chắn, cô là cô bé mười năm trước đã nói : Anh ấy nói, chú là người xấu, chú liền là người xấu.
Anh dừng lại, định tiếp tục mở miệng, cô đột nhiên lại giơ tay lên, lắc lắc với người ở phía xa: Anh Dĩ Nam, em ở trong này!
Lúc cô đi qua bên người anh, anh vươn tay bắt lấy cổ tay cô, anh còn chưa mở miệng, cô đã nói: Bạn học, tôi thật sự không tên là Đình Đình, anh nhận sai người rồi, tôi là Tống Thanh Xuân.
Sau đó không đợi anh có bất kỳ phản ứng gì, cô liền rút tay mình ra, chạy về con phố đối diện.
Chỉ là một cái đụng chạm ngắn ngủi, anh có thể tinh tường đọc được suy nghĩ của cô: Ai vậy? Đình Đình là ai? Rất giống mình sao?
Anh đứng yên tại chỗ rất lâu, mới xoay người, nhìn thấy cô đã ngồi trên xe một nam sinh khác, rời đi rất xa.
Tất cả vui sướng của anh sau khi gặp cô, biến thành mất mác, một đêm kia anh vô tình trở về nhà, không ăn cơm chiều trở về phòng ngủ, anh cầm bút dừng lại trên nhật lý rất lâu, anh mới viết xuống một câu: Trên thế giới này khoảng cách đau đớn nhất, là khi tôi một mực tìm em, mà em lại đã quên tôi.
Một đêm kia, anh trằn trọc không thể ngủ được, mãi đến khi bình minh lên, anh mới rõ ràng tâm tình của mình vì sao lại khổ sở như thế.
Sáng sớm, anh không đánh răng rửa mặt, liền nằm úp sấp trên bàn, lại viết một trang nhật ký: Hình như tôi thích người con gái tôi đã tìm kiếm suốt mười năm.
Chắc là trong một khắc đó, trong lòng anh có một mộng tưởng, mộng tưởng viết một câu: Ba đời có duyên gặp được em, khi còn sống chỉ mong được cưới em.