Đọc truyện Nói Yêu Em 99 Lần – Chương 433: Gửi nhầm tin nhắn (5)
Editor: May
Thẳng đến gần mười hai giờ, anh cách đường cái rộng lớn, mượn đèn đêm chập chờn, nhìn thấy cô đi ra từ trong công ty TW.
Ngày đó cô không lái xe, đứng ở ven đường đón một chiếc taxi.
Anh không cầm lòng nổi lên xe, quay đầu đuổi theo xe taxi cô ngồi, sau đó mới hậu tri hậu giác nghĩ đến đây là ngày là thứ tư xe cô bảo dưỡng.
Anh một đường đến nhà họ Tống với cô, thấy cô vào phòng, chờ đèn trong phòng cô sáng lên, anh cũng không rời đi.
Anh ngồi ở trong xe, nghe cô phát ra tiếng vang nhỏ vụn đủ kiểu, giây phút đó, tâm tình trở nên đặc biệt an ninh, ngẩn ngơ giống như… trở lại đoạn thời gian cô ở trong nhà anh, dù là không giao lưu, chỉ nghe thấy tiếng của cô liền rất tốt.
Còn có một lần, là trời mưa xuống, cô không có bung dù, núp mưa ở dưới chỗ điện thoại công cộng ven đường, anh tìm một trăm đồng tiền, hối lộ một bé trai, nói là làm bên tình thương, tặng cho cô một cái dù, anh ngồi ở trong xe, nhìn thấy cô cúi người xuống sờ sờ mặt đứa bé trai kia, một bộ dáng rất yêu thích.
À, đúng… Anh và cô gặp mặt ở chỗ sân golf kia, thật là một chuyện ngoài ý muốn.
Ngày đó anh và Đường Nặc kết bạn đi giải sầu, hoàn toàn không lắng nghe những âm thanh hỗn loạn chung quanh, không biết cô cũng ở đó.
Ngày đó, ánh mặt trời rất tốt, cô mặc một áo đầm màu xanh nhạt, da thịt như tuyết, mỹ mạo tinh khiết, nhìn đến tim anh đập thình thịch.
Sau khi trở về từ Lệ Giang, thân thể anh cũng không có hoàn toàn khôi phục, cách hai ngày bác sĩ Hạ sẽ tới nhà làm kiểm tra cho anh một lần, đương nhiên thuốc cũng luôn là uống không thể ngừng.
Có lẽ là do gần đây công việc hơi mệt một chút, cũng có lẽ là do ngốc ở ngoài nhà họ Tống suốt cả một đêm, buổi chiều ngày hôm sau, thân thể bắt đầu không thoải mái, buổi tối có chút phát sốt nhẹ.
Anh không quá để ý, vào lúc bác sĩ Hạ kiểm tra, trải qua sự cho phép của ông, ăn hai viên thuốc hạ sốt.
Vốn đã tốt … Ai biết hôm nay lại bắt đầu mơ hồ cảm giác không thoải mái.
Buổi tối tham gia một bữa tiệc quan trọng, sau bữa tiệc, Chương tổng mời mọi người đi đánh bài, anh nhức đầu lợi hại, trực tiếp từ chối lái xe rời đi.
Anh vốn là muốn đi tới căn hộ gần đó, nhưng cuối cùng vẫn lái đến căn biệt thự từng ở với cô.
Căn biệt thự này anh mua ba năm, cô chỉ ngốc một trăm ngày, nhưng lại lưu đầy vết tích của cô, cô đi, khiến nơi này từ một chỗ bất động sản dưới tên của anh mà anh thích nhất, vì cô mà trở nên không thích, nhưng không thích nữa, anh vẫn luôn kiềm nén không được tới nơi này ở.
Lúc đổi giày, anh nhìn những đôi giày không thành đôi của cô ở trong tủ giầy, thất thần rất lâu, sau đó lên lầu ngâm tắm nước nóng một chút, thân thể không thoải mái mới hơi cảm giác thoải mái một chút.
Trong biệt thự rất trống trải, anh nằm ở trên giường, theo thói quen lắng nghe âm thanh gian phòng sát vách.
Anh biết mình sẽ không giờ còn nghe thấy cô vừa xem ti vi vừa cười ra tiếng nữa, cũng không nghe thấy tiếng cô lầu bầu lẩm bẩm ý kiến anh nữa, thậm chí đến tiếng hô hấp nhàn nhạt của cô cũng khó có thể nghe thấy nữa, nhưng anh vẫn nỗ lực lắng nghe…
Quá khoảng nửa tiếng, đầu bắt đầu nóng lên.
Anh mơ mơ màng màng chống đỡ thân thể khó chịu, xuống lầu rót cho mình một ly nước, nuốt một viên thuốc hạ sốt mà bác sĩ Hạ đã cho vào mấy ngày hôm trước.
Trở lại trên lầu, đi nhà vệ sinh một chuyến, vừa đi ra chuẩn bị nằm xuống, điện thoại di động bên gối liền vang lên ba tiếng đinh đông.
Anh cầm điện thoại di động lên, muốn chuyển điện thoại thành chế độ im lặng, lại nhìn thấy trên màn hình biểu hiện tên cô.