Đọc truyện Nói Yêu Em 99 Lần – Chương 426: Anh trở về trong mộng (8)
Editor: May
Xe lên đường cao tốc, rất nhanh liền biến mất không còn tăm hơi.
Ở nơi không xa, có một thân ảnh đi ra từ phía sau đèn đường.
Bởi vì từ góc tối đi đến chỗ sáng, khuôn mặt tuấn mỹ đẹp mắt của Tô Chi Niệm cũng từ mơ hồ dần biến thành rõ ràng.
Anh cũng không sốt ruột rời đi, mà là một bộ dáng thanh lãnh đứng ở dưới đèn đường, nhìn chăm chú về phương hướng xe rời đi đến thất thần.
Bầu trời lại bay mưa bụi tà tà, tinh tế kéo dài, giống như sợi tơ tằm mềm mại.
Mưa không lớn, nhưng anh lại cứ im hơi lặng tiếng đứng ở đó, sợi tóc đen nhánh trở nên hơi ẩm ướt.
Từ đầu đến cuối anh đều không có ý tứ muốn rời đi, cứ một tay cắm túi quần, duy trì đứng yên, mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm đường phố trống trải, tùy hứng tùy ý tiêu xài thời gian quý báu.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, quanh thân anh lộ ra khí chất sạch sẽ thanh lãnh mà lại tao nhã, ở dưới trời phủ đầy mây, giống như lại tràn ngập ra một cỗ đau buồn nhàn nhạt.
Áo sơ mi màu trắng của anh bị ướt nhẹp, biến thành nửa trong suốt, dán ở trên xương quai xanh của anh.
Có bọt nước theo sợi tóc của anh, theo đường nét gò má hoàn mỹ của anh, một dòng rồi một dòng chảy xuôi xuống.
Anh giống như là hoàn toàn không có phát hiện được lúc này mình có bao nhiêu hấp dẫn kinh diễm muốn mệnh, ánh mắt chỉ nặng trĩu đắm chìm ở trong thế giới của mình.
Rốt cuộc anh tỉnh lại như thế nào, chính anh cũng không rõ ràng.
Khi cả người có ý thức, đã ở Vân Nam bốn mùa như xuân.
Về sau, thư ký có nói với anh, lúc anh ở Bắc Kinh, tình huống hết sức hỏng bét, hôn mê hơn nửa tháng, mời vô số chuyên gia và đoàn điều trị nước ngoài tới đây, đều bó tay hết cách.
Cuối cùng thật là cùng đường bí lối, ôm suy nghĩ một tia hy vọng cuối cùng, bác sĩ Hạ cũng đích thân đi theo, ngàn dặm xa xôi đi Vân Nam bái phỏng một lão Đông y, sau đó ở dưới chăm sóc của ông ấy, mới chậm rãi có dấu vết chuyển tốt.
Trong mấy ngày ở Vân Nam, anh gần như mỗi ngày đều đang làm bạn với điều trị và thuốc thang, làm không biết bao nhiêu kiểm tra, tiêm truyền không biết bao nhiều lần, uống không biết bao nhiêu thuốc…
Còn có… Nhớ nhung cô không thôi.
Anh thật không có nghĩ đến, ngày đầu tiên về Bắc Kinh, liền xảy ra một trận kịch “tiếp xúc thân mật” kịch tính với cô trên đường cái chật chội.
Gặp nhau là đột ngột xảy ra.
Vào khoảnh khắc anh và cô đối diện nhau, dưới đáy lòng đã sớm ôm cô chặt ở trong ngực, kể ra nhớ mong và lo lắng của anh với cô trong quãng thời gian này.
Nhưng những nhu tình ngàn xoay vạn chuyển kia, anh chỉ có thể yên lặng diễn cho một mình mình xem.
Anh có thể cho cô, chỉ có lãnh đạm và hờ hững.
Đáy mắt thâm thúy trong suốt của anh có một chút ai oán chợt lóe lên, ánh mắt anh trở nên hơi mê ly, tay cắm ở trong túi, dùng sức nắm thành quyền đầu, nỗ lực kiềm nén đau nhức dời sông lấp biển ở đáy lòng.
Từ lúc mới bắt đầu khi anh và cô ký xuống hợp đồng trăm ngày đó, dù không có một trận ngoài ý muốn kia, không có anh liều mạng cứu cô, anh cũng làm tốt tính toán vừa đến ngày 10 tháng 3, liền hoàn toàn thối lui khỏi thế giới của cô.
Cô là giấc mộng xa xỉ nhất mà anh không thể có được trong cuộc đời này.
Thật ra vào lúc dao đâm vào bụng anh kia, anh thật sự có một chút mong đợi, nếu như mình đi như vậy thì tốt rồi.
Như vậy tỉnh lại, cũng sẽ không bởi vì nhớ cô nhưng không thể đi gặp cô mà đau đớn; sẽ không bởi vì đụng phải cô nhưng cần phải lạnh nhạt mà đau đớn; sẽ không bởi vì yêu cô lại không thể đi yêu cô mà đau đớn…
Thời gian một trăm ngày kia, là mộng đẹp hoa lệ nhất, ích kỷ nhất mà anh đã tặng cho mình trong cuộc đời này.