Đọc truyện Nói Yêu Em 99 Lần – Chương 40: Chúng ta đã từng (10)
Editor: Xiu Xiu
Cô hao tổn rất nhiều sức lực, mới đưa được anh tới phòng ngủ.
Cô cởi áo khoác của anh ra, đắp chăn cho anh, lúc chuẩn bị rời đi, lại bị anh bắt được cổ tay.
Sau đó… sau đó cô bị anh kéo đến trên giường, đặt ở dưới người.
Cô nghĩ đến đây, lông mi đều đã run rẩy.
Cho dù qua nhiều năm như vậy, cô vẫn có thể nhớ rõ tường tận, ngay lúc đó, chính mình đã khóc lóc cầu xin anh buông tha cho cô như thế nào.
Cô khóc đến khàn cả giọng, nhưng là từ đầu đến cuối anh đều không nghe thấy cô cầu xin như thế nào, chỉ thô lỗ xé nát quần áo của cô.
Thật ra một đêm kia cô giãy dụa phản kháng rất lợi hại, móng rat của anh đều cắm trên bả vai anh đến chảy máu…
Chuyện đêm đó, cô có chút nhỏ nhặt, có lẽ là do lúc ấy cô quá mức kích động, xem nhẹ một việc.
Cô không nhớ rõ anh xâm chiếm cô như thế nào, cô chỉ nhớ rõ, cô đúng là bị anh bắt nạt rồi.
Cô rất đau, nhưng, càng tuyệt vọng hơn.
Trong nháy mắt đó, cô liền mất đi tất cả âm thanh, im lặng tùy ý để anh bắt nạt mình.
Đợi đến cuối cùng anh cũng buông tha cho cô, cô không hề do dự mà rời khỏi phòng của anh.
Cô trở lại phòng mình, tắm sạch sẽ đúng một tiếng đồng hồ, cô ngồi xổm dưới vòi hoa sen, khóc đến thương tâm muốn chết.
Khi đó cô mới mười tám tuổi… Cô còn chưa từng yêu đương, chưa từng cầm tay một người đàn ông nào, nụ hôn đầu tiên còn chưa có… Cô thích Tần Dĩ Nam như thế, còn chưa nghĩ sẽ xảy ra chuyện này với Tần Dĩ Nam… Nhưng là lại xảy ra với Tô Chi Niệm…
Cô nghĩ tới đây, cũng không dám tiếp tục nghĩ tiếp, cô giơ tay lên sờ mặt mình, phát hiện không biết vì sao nước mắt cứ rơi xuống.
Cô vội vàng rút khăn tay, xoa xoa mặt, sau đó cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua thời gian, đã là sáu giờ chiều rồi.
Chỉ còn một tiếng nữa là đến bảy giờ, cô nên đi đến biệt thự của anh rồi…
Tống Thanh Xuân thu lại cảm xúc của mình, trước tiên đi đến phòng tắm rửa mặt sạch sẽ, mới kéo vali hành lý xuống lầu.
Cô không lái xe, trực tiếp đi ra tiểu khu, ở ven đường chặn một chiếc taxi.
Giờ cao điểm, nên có chút tắc đường, trong ngày thường đi khoảng 15 phút,vậy mà giờ đi 50 phút mới đến.
Anh không ở nhà, cô không biết anh để cô ở nơi nào, cho nên tùy tiện để vali sang một bên.
Tô Chi Niệm nói qua, ở đây 1000 ngày, ăn mặc ở đi lại của anh, đều là cô chịu trách nhiệm.
Cô chuẩn bị cơm chiều trước, trong lúc bận rộn, tâm tình cũng coi như vững vàng, nhưng đợi đến lúc cô xong việc, suy nghĩ đến tùy lúc anh đều có khả năng quay trở về, trái tim của cô không nhịn được bắt đầu có chút căng thẳng.
Cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lực chú ý đều đặt ở tiếng xe bên ngoài.
Cô cảm thấy chính mình lúc này, giống như cá nằm trên thớt, chờ anh quăng dao xuống.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua đến tận mười một giờ khuya, Tô Chi Niệm vẫn chưa xuất hiện, cô ngồi hơi lâu, cũng có chút mệt mỏi, rõ ràng ngồi trên ghế sofa, lại tiện ngả lưng xuống rồi ngủ mơ màng lúc nào không hay.
Cô ngủ không sâu, một thoáng lại tỉnh lại, nhìn thấy anh còn chưa trở lại, liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhắm mắt lại, như vậy lặp lại không biết bao nhiêu lần, cô mới lờ mờ nghe được có tiếng xe của anh từ ngoài truyền đến.