Bạn đang đọc Nói yêu em 7 lần – Chương 55
Tuấn Anh đâu thèm để ý cái nhìn chết người của Tùng Linh, cậu thong thả cười đáp trong điện thoại:
– Con tưởng em ấy không có nhà, hóa ra em ấy tắm, cô yên tâm. Trưa nay con nhất định sẽ dành nguyên buổi để dạy em ấy học, cố gắng lấy điểm khá ở kì kiểm tra tuần tới ạ.
Tùng Linh nghe xong thì trợn tròng mắt xém tí nữa là nhỏ bước hụt chân té xuống bậc thang nhà rồi. Cái tên khốn này chắc chắn là kẻ thù kiếp trước của nhỏ đến đây đòi nợ mà. Nhỏ càng ghét hắn ta, hắn ta càng xuất hiện trước mặt nhỏ nhiêu hơn. Chiếm dụng buổi tối thì bỏ đi, đóng băng hết mọi hoạt động vui chơi của nhỏ thì cũng nhịn luôn. Vậy mà hắn còn tước đoạt cả thời gian ngủ nghỉ trưa của nhỏ nữa.
Hắn ta có còn là con người hay không cơ chứ. Nhẫn tâm tước đoạt hết mọi thứ của nhỏ. Nhỏ nguyền rủa hắn ta bị trời chu đất diệt.
Mà nguyên nhân hắn ta qua nhà nhỏ chỉ bởi vì hắn ta thà ăn cơm nguội chứ cũng không muốn ăn cơm tiệm. Coi có ai trên đời như hắn ta hay không? Đã ăn chực nhà người ta mà còn đòi hỏi này nọ nữa chứ. Ăn sáng, ăn tối, còn ăn luôn cả cơm trưa.
Hồi trước mẹ nhỏ cho tiền để ăn cơm tự tục vào **** trưa, nhỏ muốn ăn gì thì ăn tha hồ, cò không thì cứ giữ eo nhịn đói, tối ăn bù, tiền ăn cơm đó thì cứ tích tiểu thành đại thành lập quỷ đen, sau này muốn mua gì thì mua . Từ khi hắn xuất hiện, nhỏ chỉ có thể về nhà ăn cơm mà thôi, mẹ nhỏ mỗi buổi sáng đều phán một câu thế này:
– Mẹ đã nấu cơm để sẵn. Trưa về con hâm đồ ăn lên, rồi hai anh em cùng ăn. Nồi cơm điện vẫn để chế độ giữ ấm, ăn cơm xong nhớ rút điện ra. Còn nữa, mẹ về mà thấy chén bát đầy bồn, mẹ sẽ hỏi tội con.
Cho nên ngày ngày nhỏ phải hầu hạ hắn ta ăn cơm, ăn xong còn rửa chén. Đã vậy, cái quỷ đen của nhỏ cũng từ đó mà bị cắt đứt. Hỏi sao mà Tùng Linh không căm hận cái tên Tuấn Anh này cho được chứ.
Tuấn Anh vừa ăn cơm xong thì đã hắn giọng nói với nhỏ:
– Rửa chén đi rồi học bài.
– Anh! Hihi…Người ta nói mới ăn cơm xong thì cần nghĩ xã hơi cho dễ tiêu hóa. Thôi để chiều rồi hãy học nha anh – Tùng linh nhìn Tuấn Anh cười vô tội như chưa hề có cuộc chơi khâm người khác bao giờ.
– Với người khác cần nghĩ xã hơi để tiêu cơm, riêng em thì không cần. Bởi vì…- Tuấn Anh nói giữa chừng thì ngừng lại mĩm cười gian đáp tiếp – Em chẳng những tiêu cơm mà con tiêu luôn đầu óc. Thật sự anh nghi ngờ, trí tuệ của em không nằm ở đầu mà ở hậu môn, cho nên em ăn xong tiêu ra ngoài hết, tiêu luôn cả trí thông minh của mình.