Bạn đang đọc Nói yêu em 7 lần – Chương 36
Chương 2: ( tt -1 )
– Haiz, con gái cô vốn đầu óc không được tốt. Người ta nói xấu mặt tốt đầu hay ngược lại. Con gái cô xấu cả hai luôn – Mẹ Tùng Linh thở dài nói.
– Khụ …khụ….- Tùng Linh ho tập hai , lần này ho dữ dội hơn lần trước nữa, thật tình thì nhỏ chỉ muốn cắn lưỡi chết quách đi cho xong. Không ngờ câu chuyện nhỏ vừa kể, mẹ nhỏ chẳng chút tiếp thu nào cả, còn công khai sỉ nhục nhỏ trước bàn dân thiên hạ. Ý lộn, trước một cái tên đáng ghét như Tuấn Anh. Cái tên này còn hơn cả bàn dân thiên hạ ấy, bị bàn dân thiên hạ cười, nhỏ nhục một, bị tên này cười nhỏ nhục 1000 lần.
Cũng may Tuấn Anh không cười, chứ nếu không, nhỏ nhất định giết người diệt khẩu cho khỏi nhục.
– Người ta nói cần cù bù thông minh, con gái cô không thông mình mà còn lười biếng nữa. Cho nên chuyện học của nó khiến cô rất đau đầu. Trước đây có anh hai của nó kèm cặp cho, miễn cưỡng lắm mới lên được lớp 10. Bây giờ anh hai nó đi học đại học, ở trọ lại, không có ai kèm cho nó học nữa. Mà con cũng biết đó, năm lớp 10 so với năm 11 và 12 thì quan trọng hơn nhiều. Kiến thức lớp 10 coi như là nền tảng cho lớp 11 và 12. Nếu không nắm vững kiến thức lớp 10 thì xem như không học nổi cấp 3 rồi, không thể thi tốt nghiệp được chứ đừng mong đậu đại học.
– Mẹ à, con sẽ cố gắng học chăm chỉ, con thề đó. Chỉ cần cho con đi học thêm là được rồi.
– Lần nào con cũng thề thốt hết trơn á, nhưng con thực hiện lời thề được bao nhiêu lần. Cũng may là ông trời không nghe thấy, chứ nếu không cho sét đánh xuống, bây giờ mẹ khỏe rồi, may cho con cái áo quan là xong.
– Mẹ, con có thật là con của mẹ hay không? – Tùng Linh nhịn không được quay sang mẹ mếu máo hỏi.
– Sao con không hỏi mẹ có hối hận khi sinh con ra hay không? – Mẹ nhỏ cười cười bảo.
– Vậy mẹ có bao giờ chưa từng hối hận vì đã sinh ra con hay không? – Tùng Linh lém lỉnh hỏi ngược lời yêu cầu của mẹ.
– Có.
– Lúc nào thế mẹ? – Tùng Linh sáng mắt mừng rỡ hỏi dồn.
– Hôm nay, bây giờ. Mẹ chưa từng “hối hận” bởi vì mẹ “rất hối hận” vì đã sinh ra con – Mẹ Tùng Linh vui vẻ đáp.
Tùng linh không còn ăn nổi nữa rồi. Nhỏ âm thầm ca bài ca “tạm biệt”
“ Tạm biệt bánh mì thân yêu.
Tạm biệt trứng ốp la nhé.
Nay tao chẳng thể ăn được nữa rồi.
Nhớ lắm. Nhớ lắm….khi cái bũng cứ sôi”
Tùng Linh ráng chút sức tàng lực kiệt của mình nói lời cuối cùng:
– Mẹ à, anh Tuấn Anh năm nay 12 rồi, bài học rất là nhiều . Mẹ nhờ anh ấy như vậy, lỡ anh ấy ngại không dám từ chối. Vậy thì bài vở của anh ấy sẽ thế nào đây. Mẹ làm vậy là hại anh ấy đó.