Bạn đang đọc Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh FULL – Chương 170: Con Gái Em Có Thật Nhiều Ba
Lê Diễm xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngẩng lên của cậu.
“Y Tình.”
“Y Tình?”
“Ừm, Y, người trong lòng, còn chữ Tình, liền không cần giải thích.”
Nghe thấy tên này, Lâm Văn Tịch cũng cười gật đầu, cậu biết bên trong hai chữ này là tình cảm chủ nhân muốn biểu đạt với mình, gương mặt cậu có chút hồng hồng.
“Ừm, hay lắm a.
Y Tình…!Lê Y Tình…” Có một loại cảm giác rất du dương, như minh chứng rằng tình cảm cũng như đứa bé đều đến với bọn họ một cách không dễ dàng gì.
Mà Hạ Quân Dương đứng ở bên cạnh bị chọc cho buồn nôn một trận…!Tuy rằng anh không có ý kiến gì với tên của bé dễ thương nhỏ cả…
“Bé dễ thương, con gái của em đều đã nhận người khác làm cha nuôi rồi, còn anh biết phải làm sao đây…”
Nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của Hạ Quân Dương, Lâm Văn Tịch cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, còn chưa kịp kể cho anh ấy nghe gì cả.
“Có thể nhận thêm người khác nữa a.”
“Đúng rồi, một ba, một cha, một cha nuôi lớn, một cha nuôi nhỏ, bé dễ thương, con gái em…!Có thật nhiều cha a…”
Lê Diễm đang uống nước thiếu chút nữa đã phun ra.
“Lê Diễm, Tiểu Tịch!” Đúng lúc này hai người Trần Mặc và Trần Diệu Thiên cũng đã tới.
Trong tay còn cầm vài bao to bao nhỏ, khiến cho Lâm Văn Tịch xấu hổ trách cứ.
“Tới thì tới thôi, hai anh không cần khách khí như vậy a.”
“Không có gì đâu mà, Tiểu Tịch, thân thể em quá yếu, phải bồi bổ cho thật tốt, dù sao thì ở chỗ lão đầu nhà bọn anh có nhiều nhất chính là mấy thứ dược liệu dưỡng sinh này.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Trần Mặc cũng phụ họa.
Lúc này Trần Diệu Thiên thấy Hạ Quân Dương ở một bên, gật đầu lên tiếng chào hỏi với anh ta, “Bác sĩ Hạ, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu a.”
Hạ Quân Dương cười cười, “Ngưỡng mộ đã lâu cái gì chứ hả.”
Lê Diễm cũng cười nói, “Diệu Thiên, anh đừng chế nhạo cậu ta nữa.”
“Em phát hiện con gái của em càng lớn càng dễ nhìn.” Lúc này thanh âm của Trần Mặc truyền tới, y đang ngồi xổm ở trước giường nhìn tiểu bảo bảo.
“Bà xã, đó không phải là con gái em…” Vẻ mặt Trần Diệu Thiên hắc tuyến.
Trần Mặc cứ trực tiếp kêu con gái của Lâm Văn Tịch thành con gái ruột của mình.
“Hì hì, không sao mà.” Lâm Văn Tịch cười cười, thấy Trần Mặc thích cục cưng như vậy cậu cũng rất vui vẻ a, đặc biệt lại còn thân thiết cứ như con gái ruột vậy.
“Đúng đó, dù sao thì cũng như nhau cả thôi.
Tiểu Tịch em nói coi đúng không.”
“Hì hì.” Lâm Văn Tịch cười gật đầu.
“Hiện tại không chỉ của một mình cậu nữa rồi, tôi cũng là cha nuôi của bé đó.” Lúc này Hạ Quân Dương cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế mà tiến tới giành chỗ.
Trần Mặc rất 囧 nói với Lâm Văn Tịch, “Con em có tới bốn người cha lận…”
“Đúng vậy.” Lâm Văn Tịch cười nói, “Kỳ thực có nhiều cha sẽ có nhiều người thương a, con gái mà.”
Lúc này Hạ Quân Dương nói ra một câu càng đáng sợ hơn, “Nếu như bà xã của anh sinh con trai, anh quyết định, sẽ kết thông gia với con gái của em.”
“Phì…” Lâm Văn Tịch nhịn không được cười lên, “Tình chị em hả?”
“Cũng không phải là không thể được…”
“Vậy nếu là con gái thì sao nha?”
“Ặc…!Nếu như hai đứa nó không ngại…!Anh cũng không ngăn cản đâu…”
Tất cả mọi người đều bày ra bộ dáng muốn phun, “Nếu như Tiểu Tịch sinh ra con trai, anh cũng định kết thông gia hả?”
“Hố hố, đúng vậy.”
“Cặp mắt to tròn trong veo như nước hệt như Tiểu Tịch, mũi rất cao, là được đúc từ cùng một khuôn với Lê Diễm, chậc chậc, sau này khi con gái anh lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân bại hoại đó nhe ~ đúng rồi, đã đặt tên cho con gái anh chưa?”
“Lê Y Tình.” Lâm Văn Tịch cười cười, nhìn hoài mà cũng chẳng nhìn ra được cục cưng giống ai, vừa nghe Trần Mặc cảnh tỉnh mới phát hiện hình như đúng là vậy thật.
“Lê Y Tình? Tên rất hay a, rất thích hợp với con gái của anh ~ Tình Tình ~ Tiểu Tình Tình ~.”
Trần Mặc cứ mở miệng ra là kêu con gái Tình Tình, Trần Diệu Thiên nghe thấy mà ghen tỵ, hận không thể kéo bà xã mình về nhà thượng em ấy một trận, để em ấy cũng sinh em bé cho mình.
Lê Diễm nhìn nam nhân với vẻ mặt đói khát ở bên cạnh, trong lòng không khỏi cười thầm, tối nay sẽ có người gặp xui rồi.
Lâm Văn Tịch cứ như vậy mà ở lại bệnh viện một tuần, sau đó mới được đón về nhà, dù sao điều kiện ở nhà vẫn tốt hơn bệnh viện, kể cả khi đó đã là phòng bệnh cao cấp nhất cũng vậy thôi.
Bởi vì Lê Tông Sinh kiên trì muốn đón bọn họ về chỗ của mình, cho nên hai người cũng không có trở về căn nhà của Lê Diễm mà đã dọn đến biệt thự của Lê Tông Sinh, lúc vừa dọn đến đó, Lâm Văn Tịch liền ngẩn người, bởi vì lúc ở bên ngoài cậu nhìn thấy bà Vương, gặp lại người thân đã lâu chưa thấy, nước mắt không khỏi rơi xuống.
“Bà…!Sao người lại ở đây…”
“Là anh đón bà về đấy, sau này chúng ta ở cùng với nhau ha.” Lê Diễm ôn nhu sờ sờ đầu của cậu.
Nghe thấy lời Lê Diễm nói, đầu tiên là Lâm Văn Tịch kinh ngạc một trận, sau đó khóe mắt chậm rãi ướŧ áŧ, cậu không nghĩ tới, chủ nhân sẽ có tâm như thế…
“Cảm ơn.”
“Không có gì đâu mà, để lão nhân ở đó một mình anh cũng lo lắng.”
Kỳ thực bà Vương cũng không biết thì ra nhà của Lê Diễm có tiền như vậy, khi đó cậu ấy ở lại chỗ của Tiểu Tịch rồi cũng chưa từng thấy quay về nhà, tuy rằng bà nhìn ra khí chất của Lê Diễm rất không bình thường, không giống như là đứa nhỏ sống trong gia đình không có tiền, thế nhưng một lão nhân gia như bà cũng không tiện hỏi cái gì, căn bản không nghĩ tới cậu ấy lại có tiền như thế, lúc được đón về đây rồi nhìn thấy căn nhà của Lê gia, bà liền nói thôi cứ đưa bà quay trở về đi, căn bản là bà ở không quen với nơi như vầy, thế nhưng Lê Diễm lại không cho, nói để bà ở bên cạnh cũng thuận tiện cho Tiểu Tịch chăm sóc hơn, hơn nữa trước đây bà đã chăm sóc cho Lê Diễm không ít, hiện tại nên đón bà về dưỡng lão mới phải đạo.
Mấy ngày nay cứ được người làm hầu hạ, lão nhân cảm thấy có chút không quen, dù sao trước đây đều chỉ có một mình bà tự làm mà thôi.
Trong khoảng thời gian này Lê Diễm đã kể cho lão nhân nghe về mối quan hệ giữa anh và Lâm Văn Tịch, dù sao thì bà cũng là người thân thiết nhất với Lâm Văn Tịch, lúc đầu lão nhân đã cảm thấy rất kinh ngạc, thế nhưng sau khi hiểu rõ đứa nhỏ Tiểu Tịch kia đã phải chịu khổ lâu như vậy, kỳ thực tìm được một người thật tình với nó cũng rất tốt, những chuyện khác chẳng đáng gì cả, về chuyện thân thể của Văn Tịch, anh cũng nói đại khái cho bà biết, tuy rằng không có cách nào hiểu tường tận nhưng bà vẫn biết được sơ sơ.
Cho nên khi thấy Lâm Văn Tịch ôm đứa bé về, lão nhân cũng không có bị dọa sợ, ngược lại còn rất vui vẻ.
“Đúng là một đứa bé đáng yêu.” Lão nhân ôm lấy cháu gái vào lòng, vui vẻ nguy.
Lúc này Lê Tông Sinh cũng sáp qua, muốn được là người đầu tiên trông thấy cục cưng.
Trong khoảng thời gian này tuy rằng bình thường Lê Tông Sinh cũng không quá rảnh rỗi, thế nhưng lại thường xuyên đến bệnh viện thăm mình, Lâm Văn Tịch rất cảm động, cậu cứ cho rằng ông sẽ không chấp nhận mình và chủ nhân…!Lại không ngờ tới…!Lê Tông Sinh vốn định đưa tên Lâm Văn Tịch vào gia phả của Lê gia, dù sao cậu cũng là cháu nội của Lê Tông Sinh, bất quá Lê Diễm lại nói, dứt khoát xếp vào với danh nghĩa là vợ của Lê Diễm, khiến cho Lâm Văn Tịch ngượng ngùng một trận.
Rất nhanh Lâm Văn Tịch đã được đưa vào phòng, dù sao cũng vừa mới đẻ chưa được bao lâu, để bị cảm sẽ không tốt, hơn nữa bây giờ còn đang ở cữ, nghỉ ngơi nhiều một chút cũng tốt hơn.
Vị quản gia trước đây thấy Lâm Văn Tịch trở về cũng rất vui vẻ, ngoài áy náy còn có kinh ngạc vì Lâm Văn Tịch không chỉ trở về với thân phận cháu nội của lão gia, hơn nữa lại còn là…!Thiếu phu nhân?!