Đọc truyện Nói Rồi, Không Kết Hôn Đâu! – Chương 2
Xuân Phàm gặm một miếng lớn bánh mì nướng caramel, xem lời bình luận mê mẩn của cô nàng đối diện như cái rắm.
“Cậu cậu cậu… phong độ một chút được không? Nhìn cái tướng cậu ăn, làm như miếng bánh mì nướng có thù oán gì với cậu ấy, ăn nghiến răng nghiến lợi, thật xấu xí quá đi. Cũng không hiểu ánh mắt bọn đàn ông công ty này có vấn đề gì không, mà lại bình chọn cậu là “Nữ thư ký có khí chất nhất”! Cậu có biết cậu đã phạm tội lừa đảo không!”
Cuối cùng Xuân Phàm cũng thưởng cho cô một cái liếc nhìn: “Mình có thù với anh ta.”
Phạm Ti Ti chớp chớp đôi mắt đẹp: “Có thù với bánh mì nướng?”
“Không, mình tưởng tượng anh ta là bánh mì nướng, hận không thể cắn thịt anh ta, gặm xương anh ta, là tên đầu sỏ hại mình thiếu ngủ, không thể tha thứ.”
“Wah-wah, tối qua các cậu kịch liệt như vậy à?”
“Thu hồi ánh mắt sắc nữ của cậu! Anh ta nằm lì trên giường mình không chịu về, kết quả hại mình mất ngủ.”
Phạm Ti Ti ha ha cười trộm, Xuân Phàm coi trọng nhất là giấc ngủ, cô ấy mà thiếu ngủ thì như là ăn phải thuốc nổ. Cô thật muốn xem nữ thư ký khí chất Xuân Phàm ngày hôm nay như thế nào.
“Phàm à ~~ tiểu Phàm nhi ~~” Cô khoái nhất trò đổ thêm dầu vào lửa.
Xuân Phàm dữ tợn trừng mắt nhìn cô: “Mình không muốn lãng phí đồ ăn, đừng làm mình nôn.”
“(○`ε´○) Cậu thật chẳng thú vị, vậy mà lại có đàn ông thèm. Người cắn răng nghiến lợi phải là anh ta mới đúng!”
“Cần gì nghiến răng nghiến lợi, muốn chia tay thì cứ nói.”
“Nhạc Xuân Phàm, cậu không phải phụ nữ à?”
“Hàng thật giá thật.”
Uống hết một tách cà phê nguyên chất thơm phức, tâm trạng tốt lên hẳn. Xuân Phàm tự rót cho mình thêm tách thứ hai, vừa quan sát đánh giá Phạm Ti Ti hôm nay ăn diện, ừ, rất táo bạo, có lòng tốt khen hai câu: “Ana thích mua quần áo sexy tặng cậu, không sợ cậu ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, có thể thấy được cô ấy rất tự tin vào bản thân.”
Phạm Ti Ti quả nhiên cười rạng rỡ: “Đó là vì chúng mình đẹp, hiền lành, tình cảm trung trinh, Anata hoàn toàn hiểu ưu điểm của mình, khêu gợi chỉ là vẻ bề ngoài, chứ nội tâm kỳ thực rất kín đáo (tiếng Đài Loan).”
Xuân Phàm liên tục gật đầu, bày tỏ tán thành, phun lời vàng ngọc coi như trả phí bữa sáng: “Hiếm có được một người hiểu cậu, cậu cũng phải quý trọng mới được. Nhìn bề ngoài cậu ngu ngốc, kỳ thực rất thông minh.”
“Mình ngu ngốc chỗ nào? Cậu không biết đó thôi, mình rất là khôn khéo lõi đời!” Phạm Ti Ti tô mắt còn đẹp hơn cả người mẫu, trợn trừng mắt vẫn có vẻ kiều mị: “Người ngu ngốc chính là cậu, Tiểu Phàm Phàm, gặp phải một người đàn ông độc thân kim cương cũng không sử dụng thủ đoạn níu kéo không buông. Cho dù không cưới, cũng phải tóm lấy một khu nhà cấp cao mà chúng ta phải phấn đấu ít nhất hai mươi năm mới mua được chứ.”
Xuân Phàm lườm huýt: “Loại đàn ông này, chỉ cần có thể dùng tiền cung cấp bao nuôi phụ nữ, liền sẽ bắt đầu đối với phụ nữ họ cần họ cứ lấy, đòi tình đòi ái. Tới khi ngấy, họ sẽ bắt cá hai tay tìm đàn bà khác cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ, vì họ có trả tiền mà! Cho tiền đồng nghĩa với mua bán đổi chác, cảm giác tốt đẹp cũng sẽ biến chất.”
Phạm Ti Ti cười nhăn nhở: “Á à ~~ Cậu yêu anh ta rồi?!”
Xuân Phàm cười nhạo: “Không có, anh ta không thuộc khẩu vị của mình.”
“Vậy cậu bận tâm biến chất hay không biến chất làm chi? Có thể vớt được bao nhiêu hay bấy nhiêu, thanh xuân của phụ nữ quý giá lắm nha!”
“Đồ ngốc! Tôn nghiêm, tự do mới là quý giá nhất. Mình không muốn sống thảm hại như mẹ mình.”
Phạm Ti Ti không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, cô quá rõ “gót chân Achilles” của Xuân Phàm ở chỗ nào, không dám chạm vào. Chỉ là lòng không khỏi đáng tiếc thay cô, rõ ràng là phượng hoàng, nhưng vẫn sống như con chim sẻ nhỏ.
“Xuân Phàm, hôm nay ngồi xe mình đi! Ngày mai đổi lại cậu làm tài xế.”
“Được thôi.”
Hai người đẹp mang hai phong cách khác nhau đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm lấy xe. Một cô nàng sexy siêu hợp thời trang, ở trạng thái bất cứ lúc nào cũng có thể phóng điện. Một cô khác tươi mát động lòng người, dịu dàng duyên dáng, vô hại với cả người lẫn vật. Chỉ trong thâm tâm các cô biết, dáng vẻ bên ngoài đều là giả, giả đó, đấng mày râu không có việc gì thì đừng lộn xông trêu chọc vào!
Các cô sống ở cao ốc nằm trong khu thương mại thuận tiện sinh hoạt, an ninh tốt, cũng gần công ty, rảnh rỗi không có việc gì thì cuốc bộ đi làm cũng chỉ mất mười mấy phút. Chỉ có điều, Nhạc Xuân Phàm thư ký của ông chủ lớn, lại là chuyện khác. Phạm Ti Ti là quản lý bên bộ phận PR, thường phải ra ngoài giao tiếp, không có xe thực sự rất bất tiện.
Các cô yêu thích cái đẹp, không tiếc tiền đầu tư giày cao gót cho dù đi bộ trên đường phố cũng không đau chân, đắt một chút nhưng cũng đáng giá. Bởi vì quan niệm sống của các cô là không ngược đãi bản thân, không bạc đãi chính mình. Đó là kim chỉ nam cho cuộc sống.
“Xuân Phàm, ma đầu cuối tuần đi công tác Nhật Bản, cậu có phải đi chung không?”
Ma đầu, ám chỉ tổng giám đốc đương nhiệm của Tập đoàn Đức Hân – Dương Lập Hân, ba mươi tuổi, độc thân, cực kỳ khôi ngô, không giận tự uy. Ưu điểm lớn nhất là suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, bình tĩnh lý trí. Khuyết điểm là quá mức lạnh lùng hà khắc. Nghe đồn chỉ sau hai năm đầu tiếp quản công ty, với biệt hiệu “phất tay vô tình”, hễ là không đủ tiêu chuẩn, không theo kịp tiến độ yêu cầu dành cho nhân viên, ngay lập tức quét đi không chút lưu tình, thậm chí những người có công đóng góp lâu năm cho công ty cũng không ngoại lệ.
Nhạc Xuân Phàm là sau khi anh nhậm chức tổng giám đốc mới vào công tay, làm thư ký cho anh hai năm, cô rất nhanh hiểu được có bao nhiêu gánh nặng trên vai anh. Anh không có dư thừa tâm lực đi thông cảm cho những “lão công thần” không theo kịp thời đại, không bằng trực tiếp chuyển một khoản tiền nghỉ hưu hậu đãi cho bớt việc.
Bất quá sau lưng cô luôn gọi ông chủ lớn Dương Lập Hân anh là “Ma đầu”.
“Ông chủ không dặn dò gì đặc biệt, chắc đi cùng trợ lý Sa và chủ nhiệm Cao.” Xuân Phàm theo lẽ thường suy đoán nói. Trợ lý đặc biệt Sa Chấn và chủ nhiệm Cao Thái phòng bảo an là hai người thường xuyên cùng Dương Lập Hân xuất ngoại, còn những giám đốc chi nhánh khác thì tùy tình huống mà định.