Đọc truyện Nỗi Niềm Khó Nói – Chương 53
Lúc mọi người quay lại chỗ ở thì trời đã sẫm tối.
Mục Lăng và Chu Thất được sắp xếp ở hai gian nhà nhỏ phía sau để nghỉ tạm.
Hòa Lam bắt chéo chân đứng trên hành lang ngắm cảnh chiều muộn phía ngoài. Mặc dù lúc bấy giờ là mùa đông băng giá nhưng nhờ dòng suối nước nóng nên không khí trong hang núi ấm áp như mùa xuân. Bạch Tiềm ôm Hòa Lam từ phía sau, áp sát thân người vào lưng cô như muốn hòa nhập cùng cô. Cậu thủ thỉ vào tai cô: “Mấy tháng rồi không gặp, chị có nhớ em không?”
Hòa Lam gật đầu nhè nhẹ.
Bạch Tiềm rất hài lòng, phả hơi thở ấm áp vào tai cô thì thầm: “Ngoan! Để em thưởng cho chị…” Vừa nói cậu vừa thọc tay vào bên trong bộ kimono cô mặc trên người, nhẹ nhàng xoa bóp bầu ngực tròn trịa. Hòa Lam đè tay cậu lại nói: “Đừng! Bây giờ không được…”
“Sao không được?” Bạch Tiềm gỡ tay cô ra, “Lâu quá rồi không gần gũi nên vừa gặp lại chị em lại muốn…” Một tay cậu đỡ ót cô, kéo khuôn mặt cô lại gần và hôn lên bờ môi cô. Cậu dịu dàng mút lấy môi cô như thể đang ăn thạch trái cây vậy. Chiếc lưỡi cậu từ từ lần mò vào trong khoang miêng cô xoắn xuýt cùng chiếc lưỡi thơm tho mềm mại của cô. Cậu chỉ mới đụng chạm cô một chút mà chân của Hòa Lam đã khuỵ xuống đứng không vững.
“Thật tình không được mà.” Cô lách người tránh ra khỏi cậu, đẩy cậu đụng vào lan can. Một tay Bạch Tiềm chống đỡ phía sau, một tay khẽ lau nước miếng còn dính trên mép rồi dùng đầu lưỡi liếm sạch.
Động tác này của cậu rất… quyến rũ!
Hòa Lam im lặng bước đến bên cậu, cùng dựa vào lan can song song với cậu. Qua một hồi cô mới mở miệng nói: “Chị… chị có…”
“Có cái gì?” Cậu đứng thẳng người, bởi vì nhất thời không nghe rõ.
Hòa Lam trừng mắt nhìn cậu, lôi tay cậu đặt nhẹ lên bụng mình. Nhìn theo động tác của cô, người Bạch Tiềm trở nên ngây dại, cậu ngây ngốc hỏi lại: “Chị nói cái gì?”
Hòa Lam không muốn nhắc lại trong khi trên má cô đã điểm phiến hồng. Cô cất bước đi vào phòng. Gấu váy kimono rất hẹp mà chân cô lại mang guốc gỗ nên cô đi từng bước ngắn lẹp xẹp. Ống tay áo khẽ lay động theo nhịp bước, lộ ra vòng eo đầy đặn hơn nhưng lại toát lên một vẻ đẹp yểu điệu, yên tĩnh, dịu dàng, trang trọng như dáng vẻ của người phụ nữ đã có chồng.
Bỗng chốc Bạch Tiềm như người tỉnh lại sau cơn mê, rốt cuộc cậu cũng hiểu được ý của cô. Cả đầu óc cậu như trở nên trống không trong chớp mắt.
Lúc Hòa Lam đi đến cửa phòng thì bị Bạch Tiềm từ phía sau chạy đến ôm ngang người nhấc bổng cô lên. Cậu hào hứng không ngừng hỏi cô: Em sắp làm cha rồi phải không? Em sắp làm cha rồi…”
“Nói nhỏ thôi, Mục Lăng và Chu Thất ở phía sau nghe thấy bây giờ.” Hòa Lam vừa nói vừa chỉ chỉ mấy gian nhà gỗ phía sau.
“Xa vậy sao họ nghe được?” Đáy mắt Bạch Tiềm đong đầy nỗi vui sướng. Cậu kiềm lòng không được mà ôm cô xoay vòng vòng.
Hòa Lam nhắc cậu: “Chậm một chút, cẩn thận lỡ té thì sao?”
“Té hả? Làm sao té được?” Bạch Tiềm dừng lại, nhìn cô chằm chằm, “Sao em để chị bị té được chứ?!”
Hòa Lam bị ánh mắt vui sướng long lanh của cậu nhìn đến nỗi xấu hổ, cô cúi đầu nép vào ngực cậu thỏ thẻ: “Em sắp làm cha rồi mà còn như vậy sao?”
Bạch Tiềm cười nói: “Vì em vui mừng mà, vui đến mức muốn điên luôn rồi.”
“Vui cái gì chứ? Bộ có… là phải vui như vậy sao?” Mặt cô đỏ bừng, miệng lại nói ra lời trái với lương tâm.
Bạch Tiềm khẽ cau mày, cố ý nói: “Ừ há, em vui mừng chuyện gì nhỉ?”
Hòa Lam giật mình ngẩng đầu nhìn cậu vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt tinh nghịch của cậu. Ánh mắt nghi ngờ của cô khiến cậu nhịn không được mà phì cười: “Dù sao thì sau này cũng sẽ có thêm nhiều đứa nữa. Chúng ta sẽ sinh cả một bầy. Chỉ như thế này mà em vui gì chứ, thời gian còn dài mà.”
Nói xong cậu liền táy máy tay chân cởi thắt lưng kimono của cô ra. Nhưng bộ đồ này thật phiền phức, có quá nhiều lớp, cả thắt lưng cũng khó cởi nữa. Bạch Tiềm trở nên thiếu kiên nhẫn, cậu cúi người rút con dao nhỏ trong giày ra rồi cặp dao vào hông cô định cắt mấy lớp vải chằng chịt.
Hòa Lam căng thẳng nhíu mày.
Bạch Tiềm dùng lực kéo dao ra phía ngoài dùng dằng muốn cắt đứt mấy món phụ kiện rườm rà. Thấy toàn thân cô cứng đơ, vẻ mặt sợ hãi mà cậu không nhịn được cong môi lên cười.
“Khó cắt gì đâu à.” Bạch Tiềm dứt khoát cắt phăng dây lưng rồi cậu lại dùng tay mò mẫm vào bên trong lớp áo cô tìm chỗ thắt dây như đang chơi trò tháo giấy gói quà vậy.
“Nghe nói để mặc hoàn chỉnh một bộ kimono thì cần hai người trợ giúp thắt mười mấy sợi dây đến hơn nửa tiếng mới xong. Để hôm nay em thử xem cởi ra hết thì mất bao lâu.”
Lời nói của cậu khiến Hòa Lam đỏ mặt. Cô đấm nhẹ vào ngực cậu nói: “Đừng đùa nữa!”
“Không đùa à? Vậy thì làm gì?”
Rốt cuộc Bạch Tiềm cũng cởi được lớp áo ngoài. Lớp áo có màu sắc đơn điệu nhưng lại toát ra vẻ thanh khiết, mát mẻ và tao nhã. Sau khi cậu kéo nó qua khỏi bả vai nó liền tự động mềm mại tuột xuống ngoan ngoãn rơi trên nền nhà.
Bên trong lại là một lớp áo lụa màu trắng được quấn kỹ dưới thắt lưng mà mối thắt lại được giấu kỹ bên trong áo. Bạch Tiềm loay hoay mò tìm mối cởi ra thì phát hiện bên trong vẫn còn một lớp nữa.
“Đúng là phiền phức.” Cậu cảm thấy mất kiên nhẫn rồi lại muốn lấy dao cắt tiếp.
Hòa Lam vội chụp tay cậu nói: “Đừng dùng dao! Đồ này là người ta cho chị mượn đó.”
Nếu đổi thành tiền tệ thì một bộ kimono rẻ nhất cũng hết mấy ngàn (*) rồi. Huống hồ gì bộ đồ dùng chất liệu đắt đỏ như thế này. Chỉ nghĩ tới việc bị cậu cắt hỏng đồ là Hòa Lam cảm thấy buồn bực. (* 1000 tệ tương đương 3,3 triệu VND)
“Làm hỏng thì em đền.”
“Không được cắt!” Hòa Lam trừng mắt với cậu.
Bất đắc dĩ Bạch Tiềm phải tiếp tục cởi. Vất vả cởi xong lớp lụa trắng, cậu lại chán ngán nhìn hai lớp bên trong nữa. Cuối cùng mất vài chục phút cậu mới cởi xong, trong lòng mừng không thôi.
Không gian trong phòng chật hẹp, chút ánh sáng loe lói không nổi bật bằng thân người trắng như tuyết của Hòa Lam. Dáng vẻ cô trần trụi nằm trên giường lại càng khiến cho dục vọng của cậu không ngừng bành trướng. Cậu hổn hển đè lên hai cánh tay mảnh khảnh của cô. Hòa Lam giãy giụa theo thói quen khiến nơi đó hằn lên lằn đỏ.
“Tiềm… Đừng vậy mà! Đau đó.”
Cậu gấp rút cởi quần mình ra, ném bừa qua một bên rồi thì thầm bỡn cợt: “Một lát nữa chị lại kêu đau cho coi.”
“Em… em đừng làm loạn, chị đang có…”
“Em sẽ làm có chừng mực mà.”
Cậu dịu dàng hôn lên khuôn mặt ửng đỏ của Hòa Lam và từ từ cởi nốt vật thể nhỏ xíu cuối cùng bên dưới của cô. Cậu nằm lùi xuống, tách đôi chân cô ra rồi cúi đầu thấp xuống. Hòa Lam cảm thấy có vật gì đó mềm mại ấm nóng đang trượt trên từng tất da thịt, ngọ nguậy di chuyển từ đầu gối dần dần lên trên…
Chân Hòa Lam bị dang rộng ra kẹp vào hai bên hông cậu. Thân người cô vừa cảm giác được cái lành lạnh trơn tuột của tấm vải lụa bên dưới vừa cảm thấy da thịt nóng bỏng khi bị cậu đụng chạm qua.
“Cho em xem xem “cái động” nhỏ bây giờ thế nào rồi?”
Vừa nói cậu vừa cúi thấp đầu nhìn chòng chọc vào giữa hai chân cô. Cậu dùng ngón tay khều khều tách hai bờ môi hồng ra thì thấy bên trong đã nhoen nhoét nước. Lúc cậu chậm rãi đút một ngón tay vào trong khe hẹp đang sưng mọng thăm dò thì Hòa Lam cũng cứng người đè tay cậu lại hổn hển nói: “Đừng! Đừng đưa vào sâu quá! Lỡ…”
“Em biết mà.” Giọng nói cậu có phần khàn khàn. Bên trong của cô quả thật rất chặt, hút xiết lấy ngón tay khiến cậu dùng sức mới rút ra được. Ngón tay rút ra xong cũng là lúc cậu cúi xuống hôn lên huyệt đạo nhạy cảm của cô, môi lưỡi cậu liếm mút sạch dòng nước ái tình dào dạt.
Hòa Lam bị cậu liếm cực kỳ ngượng ngùng và khó chịu. Cô kẹp đầu cậu nói: “Đừng liếm lung tung!”
“Em còn tưởng chị thích như thế này đấy chứ!” Bạch Tiềm cười đểu mặc cho những giọt nước kia từ chót lưỡi nhiễu xuống vòm ngực cường tráng của cậu.
“Bên trong ướt cả rồi.” Bạch Tiềm hào hứng rà “cây gậy th*t” trương cứng đến bên cửa động rồi cầm lấy tay Hòa Lam bắt cô sờ sờ vào “nó”.
“Có phải nó rất cứng không?”
Mặt của Hòa Lam đỏ hừng hực, nhịp thở cũng trở nên dồn dập.
Thân thể cô đang lõa lồ trước mặt cậu, để cậu ngắm nghía không sót một chỗ nào. Cô vẫn cảm thấy xấu hổ, không quen.
Cô muốn lấy tay che lại bớt thì liền bị Bạch Tiềm gạt đi.
“Của chị rất đẹp, che làm gì? Chị mau nói xem, cái của em có phải rất cứng không?”
“Phải…” Hòa Lam thật sự không chịu nổi giọng nói nhạo báng cùng ánh mắt đùa cợt của cậu, cô yếu ớt nói.
“Cái gì, em nghe không rõ.” Vừa nói cậu vừa hẩy “cậy gậy th*t” của mình ép lên phần da thịt mềm mại nõn nà rồi chầm chậm đi vào. “Hang động” ẩm ướt khít khao bao chặt lấy cậu. Lúc này Hòa Lam không khỏi nhíu lại cái mông nhỏ, thở hổn hển trong khi khuôn mặt đã đỏ bừng bừng.
“Xem ra chị rất biết cách xài đồ nha.” Bạch Tiềm cười cợt rồi hít một hơi thật sâu đẩy nhẹ vào. Cậu nằm sấp xuống, một tay gác đỡ bên tai cô còn tay kia thì không ngừng đùa bỡn nụ hoa cô. Cậu vừa tinh nghịch se tới se lui nụ hoa vừa thầm nghĩ sẽ không bao lâu nữa nơi này sẽ có sữa, đến lúc đó cậu nhất định phải là người đầu tiên nếm thử.
“Đường hầm” bị cậu nong ra từng tất từng tất một không còn khe hở nhỏ nào. Nước bên trong cũng không ngừng tiết ra nên khi cậu động thân dịch nhờn cũng sẽ theo cây gậy th*t chảy ra ngoài, rỉ xuống giường.
Nơi hai người họ cọ xát ngày càng ướt át, dịch nhờn vô tình chảy nhầy nhụa xuống phía dưới hậu môn. Bạch Tiềm không bỏ qua cơ hội dùng tay chọc vào. Hòa Lam cảm nhận được sự khác lạ liền thều thào kêu lên: “Á! Đừng đụng chỗ đó!”
Bạch Tiềm rút tay lại nói: “Đùa thôi mà!” Cậu ôm lấy cô tiếp tục đâm vào rút ra. Nhưng vì ngại thân thể cô không tiện nên cậu chỉ đi vào một phần ba. Đến khi không nhịn được cậu đã đẩy vào lút cán, lúc đó cậu mơ hồ cảm nhận bên trong có cái gì nóng ấm đang ngọ nguậy, hoảng hồn cậu liền rút ra.
Hòa Lam hình như cũng cảm nhận được điều này. Bụng cô như có gì bên trong, cảm giác không đau mà giống như một lời cảnh báo vì bất mãn hơn. Hòa Lam thầm cười. Bé vẫn chưa thành hình hoàn chỉnh mà cũng có cảm giác sao? Mà dù sao đi chăng nữa cái sinh mệnh bé nhỏ này cũng là kết quả của hai người. Rồi đây bé sẽ từ từ thành hình và lớn dần lên trong bụng cô, đến ngày đến tháng bé sẽ chui ra chào đón cuộc đời này.
“Chị nói xem là con trai hay con gái?” Bạch Tiềm thì thầm vào tai cô.
Hòa Lam đáp: “Sao chị biết được? Mà chị nghĩ rồi, nếu là con trai thì gọi là Bạch Nhất Ngạn còn con gái thì gọi là Bạch Nhất Hàm. Có được không?”
“Cũng tạm được thôi!” Bạch Tiềm hừ nhẹ một tiếng.
Hòa Lam đẩy đẩy cậu hỏi: “Sẽ không ganh tỵ với bé con chứ?”
“Bộ em hay ghen lắm sao mà chị hỏi như thế?” Bạch Tiềm nói vừa dứt lời liền cúi đầu xuống mút lấy “mật nụ hoa” bên dưới khiến cô vừa nhột vừa lấy lại khoái cảm tiết ra càng nhiều “mật ngọt”. Nhờ như vậy mà lần thứ hai cậu tiến vào dễ dàng hơn. Tuy nhiên bên trong cô vẫn là tầng tầng các lớp thịt bó chặt lấy cậu như xoắn lấy cậu mà vắt. Hòa Lam cũng được cậu dìu lên từng bật khoái cảm nên không ngừng xuýt xoa, đôi bàn tay cô bấu chặt lên bờ lưng rộng rãi như khích lệ cậu nhanh chóng thăng hoa.
Thật sự cậu muốn hung hăng giày xéo cô sau khoảng thời gian dài xa cách nhưng cậu phải cố nhẫn nhịn chỉ đưa vào một phần rồi lại rút hẳn rồi lại đưa vào. Mỗi nhịp động thân là một nhịp cậu kiềm nén, tốc độ cậu cũng dần chậm lại khiến bầu không khí như lắng đọng hơn. Không gian bốn bề yên tĩnh chỉ còn lại tiếng nhóp nhép đầy mê hoặc.
Móng tay của cô hung hăng bấu trên lưng cậu kéo thành một đường dài đưa cậu đến cao trào.
Từng đợt, từng đợt tinh khí nóng bỏng phun trào. Toàn bộ bắn thẳng vào bên trong cô. Run rẩy và thăng hoa.
Hòa Lam đánh đánh cậu trách móc: “Làm gì thì làm nhưng cũng đâu cần ra bên trong…”
“Không sao đâu. Để cho cục cưng học tập một chút đó mà.” Cậu không biếu xấu hổ chau chau mày đáp.
Thời gian cao trào nhanh chóng qua đi, hai người đều không hay không biết bên ngoài trời đã về khuya. Bạch Tiềm để mặc người ngợm trần trụi ngồi dựa vào đầu giường một cách lười biếng. Hòa Lam thì khoát tạm bộ kimono lên người rồi hỏi cậu: “Em đói không? Chị đi nấu món gì cho em ăn tạm nhé!”
Bạch Tiềm buông tiếng thở dài: “Đúng rồi đó, em còn chưa ‘no bụng’ đâu đấy.”
=== ====== ===
Tác giả có lời muốn nói: Em trai này thật hư nha! Chưa gì mà đã muốn giành sữa với baby rồi.
Còn nữa, nếu mà là con trai thì đã được ba nó huấn luyện kỹ năng xxx từ trong bụng mẹ rồi đấy! Hé hé hé..