Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 47


Đọc truyện Nỗi Niềm Khó Nói – Chương 47

Xe chạy băng băng xuống núi nhưng không theo đường mòn xuống thị trấn mà đột nhiên đổi hướng rẽ trái đi vào rừng rậm.

Trong rừng, xe càn qua những bụi cây cao thấp rậm rạp và đường đá chênh vênh, quệt qua những bụi chuối nghe lào xào ồn ào.

Mục Lăng dường như đã quen với cảnh này nên không có biểu hiện gì ngoài vẻ lạnh lùng trên mặt. Xe chạy đường rừng nên chủ yếu dựa theo phán đoán chứ không hề quan sát được phía trước. Tay lái trong tay cô ta bất ngờ lách trái lách phải khiến xe chạy xốc lên xốc xuống đến hơn nửa tiếng sau mới xuyên qua hết khu rừng, tiến vào vùng đất trống rồi lắc lư đi vào khe núi.

Cát bụi bay mịt mù khiến người mới đi qua lần đầu như Hòa Lam không nhìn ra được dấu vết tháng năm của vùng đá sỏi này.

Một hẻm núi hoang tàn vắng vẻ.

Một hẻm núi rất thích hợp để mai phục.

Không gian bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe cán qua lớp cát đá lạo xạo để trườn tới phía trước.

Mục Lăng bỗng dưng giảm tốc độ rồi gọi Chu Thất ngồi thay ghế lái. Cô ta cúi người rút thanh súng trường thủ sẵn.

“Khẩn trương như vậy làm gì?” Chu Thất lái xe một tay, tay còn lại vuốt cái cổ còn đang đau buốt do bị cô ta bóp khi nãy.

Mục Lăng cảnh giác quan sát bốn bề rồi hừ lạnh một tiếng mắng: “Đồ ngu!”

Không gian yên tĩnh không một tiếng chim rõ ràng nói lên bọn họ đã bị mai phục ở nơi kín đáo nào đấy.

Sự yên lặng quá đỗi bình thường thì chắc chắn có phần quỷ quyệt. Bỗng có tiếng súng vang lên xé tan bầu không khí tĩnh lặng. Hòa Lam căng thẳng vô cùng, tim đập thình thịch như trống đánh trong lòng ngực.

Mục Lăng nhanh chóng phán đoán ra nơi phát ra tiếng súng, cô ta kê súng nhả đạn về hướng đấy. Mấy tên lính mặc đồ rằn ri rơi xuống từ phía vách đá dựng đứng. Thi thể ngã vào bùn đất, máu tươi chảy ra quyện theo bụi đất chảy thành dòng.

“Nhanh lên một chút, đồ ngu, xông ra!” Mục Lăng đè súng lên vai Chu Thất, bắn ria liên hoàn.

Từ trên vách núi, xác lính trúng đạn rơi xuống không ngừng.

Chu Thất lập tức đạp ga nhanh chóng vọt ra khỏi vòng vây, rẽ vào một khu rừng. Vì bánh xe trúng đạn nên mọi người phải xuống xe đi bộ. Tuy nhiên thuốc trên người Hòa Lam vẫn chưa tan hết nên cô mới chạy được mấy bước đã ngã chúi nhũi. Mục Lăng thấy thế lầm bầm mấy tiếng nhưng cũng vác cô lên vai chạy.

Tốc độ của cô ta rất nhanh, chạy trong rừng mà cứ như chạy trên đất bằng, cô ta cũng không thèm để ý đến Hòa Lam ra sao. Hòa Lam bị xốc người nên nhộn nhạo mửa ra mấy lần, trong người khó chịu không nói nên lời.

Không biết qua bao lâu Mục Lăng mới dừng lại.

Lúc này Hòa Lam mới dám mở mắt.

Mục Lăng chạy rất nhanh nên Lâm Trung cùng Chu Thất bị cô ta bỏ rơi mất bóng.

Hòa Lam chóang váng mặt mày cố gắng định thần thì thấy nơi này là một bãi đất trống, bên cạnh là một con suối nhỏ chảy róc rách, ánh mặt trời gay gắt xuyên qua tàn cây lá soi mình lốm đốm trên mặt đất.

Cô cảm thấy mình đang rơi, thì ra là bị Mục Lăng quăng xuống bãi đất.

Hòa Lam cố gắng chống người bò dậy, yếu ớt tái mặt nhưng vẫn cố vịn cây chuối bên cạnh mà đứng lên. Rốt cuộc cô cũng thấy rõ tình huống phía trước.

Thì ra có hai người chặn đường của bọn họ.

Một người thiếu niên mặc đồ lính rằn ri, tay xách đao ngắn còn người kia là một cô gái tóc dài ngang lưng mặc áo sơ mi trắng quần lính chính là Tạ Minh Kha và Lý Mạn Xu.


“Đã lâu không gặp.” Lý Mạn Xu cười với Hòa Lam. Thanh kiếm dài trong tay cô ta lóe sáng làm chói mắt Hòa Lam nên cô đưa tay che lại.

Tạ Minh Kha khôi ngô tuấn tú lạnh lùng đứng ở phía sau. Làn da vốn trắng trẻo thư sinh của cậu ấy đã bị nắng gió nhuộm đẫm vẻ phong trần. Khuôn mặt cậu vẫn nhỏ nhắn sắc nét như ngày nào, trông giống với một cô gái hơn một cậu thiếu niên nhưng nét hờ hững và quá đỗi bình tĩnh trên gương mặt cậu ấy làm Hòa Lam có một cảm giác buồn vời vợi trong lòng.

Hòa Lam muốn lên tiếng gọi cậu ấy nhưng không hiểu sao cô lại cố kiềm nén kích động. Bây giờ cô và cậu ấy là hai người ở hai bên chiến tuyến. Cậu ấy sẽ vì tình riêng mà đứng về phía cô sao? Chuyện này thì cô không chắc vì dù cô có nhận nuôi dưỡng chăm sóc cho cậu nhưng chỉ trong thời gian ngắn nên quan hệ giữa bọn họ chỉ phơn phớt như những người quen biết bình thường thôi.

Mục Lăng đã rút kiếm sau lưng ra vờn bọn họ.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo đám lá vàng khô cuộn tròn dưới mặt đất. Vài chiếc rơi xuống suối, cuồn cuộn cùng dòng trôi.

Trong nháy mắt, tiếng “keng” vang lên, hai bên đã xông vào nhau đánh giáp lá cà. Hòa Lam chưa từng thấy Tạ Minh Kha đánh kiếm, cũng không biết là cậu ấy sau khi nhập ngũ mới học được hay là đã học từ trước đó. Hiện tại nhìn đường kiếm và thân thủ của cậu ấy Hòa Lam đoán rằng đấy không phải là kết quả luyện tập một sớm một chiều mà có được.

Như vậy là cậu ấy đã học kiếm pháp trước khi nhập ngũ, hơn nữa còn là huấn luyện chuyên nghiệp. Hòa Lam không chắc có phải chú Tạ đã dạy cho cậu ấy không? Nhưng ở đất địa này không có chút võ nghệ phòng thân thì làm sao an tâm được?!

Nghĩ như vậy nên nỗi nghi ngờ trong cô nhanh chóng tiêu biến đi.

Mục Lăng lấy một địch hai nhưng không tỏ phần yếu thế. Sử dụng kiếm chính là sở trường của cô ta. Thân thủ gọn lẹ, động tác dứt khoát, kiếm pháp oai phong hơn Hòa Lam có thể tưởng tượng. Theo dõi cận cảnh cuộc đấu Hòa Lam càng thấy đường kiếm của Mục Lăng ác liệt và lạnh lùng như con người cô ta vậy.

Cười khẩy một tiếng, Mục Lăng quét một đường dứt khoát rạch toát tay áo Lý Mạn Xu làm máu tươi chảy ra ướt đỏ nửa cánh tay. Lý Mạn Xu choạng vạng lùi một bước, ngậm con dao găm trong miệng dùng tay còn lại cắt xé vải tay áo ra, cột chặt khủy cánh tay.

Không khí càng trở nên căng thẳng hơn.

Lý Mạn Xu đổi chỗ với Tạ Minh Kha để cậu ấy tấn công trước mặt Mục Lăng, còn bản thân mình vây phía sau ép Mục Lăng lùi mấy bước. Không gian xung quanh im ắng chỉ có tiếng bước chân giẫm lên cành cây khô nghe răng rắc.

Tiếng kiếm va vào nhau không ngừng vang lên. Tạ Minh Kha tiến công áp sát Mục Lăng, dùng sức ép kiếm cô sát người tạo cơ hội cho Lý Mạn Xu một nhát đâm xuyên vai trái Mục Lăng. Mục Lăng nén đau xoay kiếm tấn công Lý Mạn Xu khiến cô ta lùi ra né tránh và vô tình rút kiếm khỏi vai mình.

Lưỡi kiếm hình răng cưa quả thật có tính sát thương hơn lưỡi kiếm trơn bình thường.

Máu tươi từ vết thương ứa ra không ngừng, Mục Lăng ấn chặt lên vết thương. Sắc mặt cô ta lúc quay đầu nhìn Hòa Lam đã trở nên nhợt nhạt. Cô ta cúi người lấy đà, một cước đá tung bụi mù. Khi khung cảnh mờ mịt hiện rõ trở lại thì Mục Lăng đã biến mất.

Hòa Lam cảm thấy rợn người.

“Xem ra, cô ta cũng chẳng phải là dạng người trung thành với cô.” Lý Mạn Xu cười nhạo nói.

Mục Lăng chỉ thuần phục Bạch Tiềm nên việc cô ta đến cứu cô đã là điều khó tin thì nói chi đến chuyện xả thân vì cô. E rằng cô ta còn mong cô rơi lại vào tay kẻ địch. Bởi vì hành động của cô ta ngoài việc nghe theo mệnh lệnh thì còn có thể vì tình riêng mà nghe theo lý lẽ con tim. Ai mà biết được.

Lý Mạn Xu lấy chân đá đá cô.

“Tôi không nhúc nhích được.” Hòa Lam nói.

“Cô giỡn mặt tôi sao?” Lý Mạn Xu giơ chân, dùng mũi giày hất cằm Hòa Lam lên.

Hòa Lam nói: “Đỗ Biệt chích cho tôi thuốc giãn cơ nên cả người rịu rã, một chút sức lực cũng không có nên không tự gượng đi được.”

“Coi như cô nói thật, chẳng lẽ tôi phải cõng cô sao?” Lý Mạn Xu cười chế nhạo.

Hòa Lam không nói gì thì Tạ Minh Kha cất kiếm rồi kéo tay cô nói: “Để tôi cõng.”


Lý Mạn Xu nghe vậy cảm thấy quái lạ, liếc mắt nhìn cậu ấy dò xét, trên môi cô không quên nhếch cười đểu. Hòa Lam mặc kệ cô ta nghĩ gì, chỉ cố gượng dậy phối hợp cho Tạ Minh Kha xốc lên lưng an ổn xong lại lên đường.

Xem ra Lý Mạn Xu không biết được hai người bọn họ có quen biết từ trước.

Tạ Minh Kha trầm mặc, trên đường đi không nói gì với Lý Mạn Xu. Hẳn là hai người không mấy quen biết mà chỉ là người cùng chiến tuyến dưới trướng Đỗ Biệt. Nằm trên lưng cậu ấy mà lòng Hòa Lam lại nhen nhóm lên một tia hy vọng.

Những chàng trai ở tuổi Tạ Minh Kha thường năng động nhiệt tình khi gặp người quen chứ không lạnh lùng thờ ơ như cậu ấy.

Hòa Lam ghé vào tai cậu ấy hỏi nhỏ: “Em dẫn chị đi đâu?”

Cậu ấy ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Đến chỗ của Đỗ soái.”

“Không thể thả chị đi sao?” Dù biết hy vọng rất mong manh nhưng Hòa Lam vẫn muốn hỏi. Cô thật tình không muốn lại rơi vào tay Đỗ Biệt một lần nữa. Trực giác nói cho cô biết, đó là một nơi rất nguy hiểm.

Tạ Minh Kha nói: “Em là một người lính.” Một người lính, phải phục tùng quân lệnh.

Hòa Lam Minh lườm cậu ấy.

Dọc đường Hòa Lam ăn cơm không vô lại còn nhợn mấy lần. Lý Mạn Xu thấy vậy thì cười khinh khỉnh: “Thân người mảnh mai như vậy khiến cho tôi thắc mắc không biết sao cô còn sống được tới bây giờ.”

Hòa Lam miệng rất khát, cô liếm liếm môi thì Tạ Minh Kha đưa cho cô một ống trúc đựng nước.

Hòa Lam khách sáo cảm ơn một tiếng, nhận lấy uống vài ngụm.

“Cô chỉ biết núp sau lưng đàn ông thôi sao?”

Hòa Lam ngẩng đầu liếc cô ta một cái, mấp máy đôi môi, khàn giọng vì mệt mỏi nói: “Tôi biết cô rất ghét tôi nhưng giờ ai cũng mệt lã rồi, tôi không có hơi sức mà tranh cãi với cô.”

Lý Mạn Xu rất có hiềm khích đối với cô.

Bốn năm trước lúc cùng cô ta học võ trên núi Hòa Lam không hề biết về gia thế của cô ta. Đến giờ cô mới biết cô ta là con gái lớn nhà họ Lý lừng danh đất Nam Giang, vốn là cành vàng lá ngọc nhưng bây giờ giống như một con chó trốn chui trốn nhũi khỏi sự truy sát của người nhà lại còn bị trục xuất khỏi sư môn.

Người gặp nạn như thế cũng chẳng hề chi nhưng với Lý Mạn Xu thì khác, cô ta không chịu nổi khi thấy hoàn cảnh thay đổi và người khác hơn mình.

Thiện Ninh thì sống vui vẻ vô tư hơn cô ta còn Hòa Lam thì hạnh phúc hơn cô ta trong khi bốn năm trước không ai có thể sánh với cô ta cả.

Hòa Lam không biết tại sao Lý Mạn Xu lại trở mặt với người nhà nhưng hẳn là cô ta đã làm chuyện không hay. Cô không đồng tình với Lý Mạn Xu, hay nói cách khác là có phần ghét cô ta. Nhưng cùng là thân con gái thấy cô ta bị người nhà ruồng bỏ để một mình trơ trọi lưu lạc xứ người khiến cô không khỏi thấy xót xa.

Biệt thự kia không thể về được nữa. Ba người bọn họ đi ròng rã mấy ngày đường, cuối cùng Hòa Lam được đưa tới một hang núi xa lạ, non xanh nước biếc, nước chảy róc rách, không gian tĩnh lặng sau một chuỗi biến cố khiến cho cô có cảm giác nhớ lại một thời yên bình sống trong trấn nhỏ ở Nam Giang.

Thoáng nghĩ đến đây là địa bàn của Đỗ Biệt, chuỗi suy tưởng miên man của cô liền bị cắt dứt.

Lúc đến nơi thì trời đã nhá nhem, trong thoáng chốc bóng đêm đã sụp xuống.

Hẻm núi này chỉ có lưa thưa vài ngôi nhà sàn tre dọc theo bờ suối. Nếu đứng trên hành lang người ta có thể soi bóng mình dập dềnh dưới nước.


Thời gian chuyển địa bàn của quân binh gấp rút nên chỉ có thủ lĩnh mới được ở nhà sàn, còn lại quân binh đều phải ở lều tạm xung quanh.

Ban đêm trong hang núi tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có tiếng gió lùa rì rào qua rừng cây và tiếng lửa trại cháy lốp bốp.

Hòa Lam ngồi trong nhà sàn nhìn ra ngoài bóng đêm mờ mịt mà lòng thấp thỏm không yên. Người cô giờ này như rã rệu, không còn chút sức lực.

Lúc chạng vạng, Đỗ Biệt lại cho người đến tiêm cho cô liều thuốc giãn cơ.

“Hòa Lam! Xin lỗi em. Chỉ vì anh không muốn em chạy trốn nữa.” Giọng nói của anh ta vang lên trước, sau đó cửa chính mới mở bung ra. Đỗ Biệt bước vào rồi xoay người đóng cửa khiến cho cho Hòa Lam thấy lo lắng bội phần.

“Em không bị anh làm giật mình đấy chứ?” Anh ta đẩy xe lăn đến bên giường rồi bế cô đặt lên trên. Tiện tay anh ta vuốt mái tóc cô trìu mến nói: “Sao em lại muốn rời xa anh? Bây giờ tình hình của hắn ta cũng không khá hơn anh đâu.”

“Tiềm thế nào?” Hòa Lam buột miệng hỏi.

Trong nháy mắt, sắc mặt Đỗ Biệt âm trầm xuống, đến khi thấy Hòa Lam mím môi cắn chặt răng anh ta mới ý thức được mình đang nắm giật tóc của cô liền vội vàng buông ra.

“Xin lỗi, anh không cố ý.” Đỗ Biệt xoa giữa trán, giọng nói có phần mệt mỏi.

Hòa Lam nói: “Rốt cuộc Tiềm thế nào rồi?”

Đỗ Biệt trầm mặc một lúc rồi nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ ngập tràn bi thương khiến Hòa Lam có cảm giác như mình có lỗi. Nhưng lòng cô giờ chỉ lo cho Bạch Tiềm nên dù biết sẽ tổn thương Đỗ Biệt thì cô vẫn sẽ hỏi cho tường tận.

Có lẽ con người dù vị tha mấy cũng sẽ có những lúc ích kỷ đến ti tiện như vậy.

Đỗ Biệt cũng đã từng là một người anh trai nhỏ rất quan trọng trong lòng cô nhưng thời gian trôi qua vật đổi sao dời thì không ai có thể nắm giữ càn khôn mà không lớn lên được. Vạn vật rồi sẽ đổi dời qua thời gian theo số mệnh tự nhiên, không thể cưỡng cầu như ý được.

Chờ đợi lâu tựa như một thế kỷ Hòa Lam mới nghe được tiếng trả lời của Đỗ Biệt: “Hắn lừa đổi cho Bành Vân Thanh một khu mỏ đã bị khai thác tan hoang. Bành Vân Thanh phát hiện ra được thì cho người săn lùng hắn ta khắp nơi. Bây giờ tình hình của anh không khả quan lắm nhưng hắn ta cũng không khá hơn anh đâu. Thế nên anh mới có thể sai lính đi đón em. Mà không ngờ hắn lại cho người đi cướp em như vậy…”

Anh ta nói xong trên môi nở nụ cười khẩy, không biết là hả hê hay là bi ai nữa??!

Thằng nhóc này rất kiên quyết, tuyệt không thua kém anh ta.

Mặc dù trong lòng Hòa Lam rất lo lắng, nhưng cô cố gắng trấn định. Không biết thực sự Bạch Tiềm có làm chuyện như vậy không. Nếu như có làm thì sao cậu ấy lại để cho Bành Vân Thanh dễ dàng phát hiện như thế?

“Tiềm nhất định có suy tính riêng của cậu ấy.”

Giọng nói cô nhẹ nhàng nhưng lại khơi dậy sự ghen tức trong lòng Đỗ Biệt.

Hòa Lam bị ánh mắt của anh ta làm sợ hết hồn, tim đập dồn dập: “Anh muốn làm gì?”

“Làm gì à?” Đỗ Biệt cười lạnh, chụp lấy cùm chân cô để cho cô không thoát được. Chân cô không mang vớ để lộ ra làn da trắng nõn như tuyết làm cho người ta căng phồng dục vọng. Đỗ Biệt nhìn cô chằm chằm, đầu óc anh ta chìm đắm trong ngọn lửa thèm khát, dâng tràn ham muốn xác thịt. Anh ta nhớ lại khung cảnh buổi sáng hôm đó Hòa Lam bị Bạch Tiềm đè lên… Mặc dù Bạch Tiềm nhanh chóng che lại nhưng anh ta đã kịp nhìn thấy da thịt trắng nõn ở bờ vai cô.

Điều đó tựa hồ như một tia chớp sán loáng chợt nổ ra bổ nát vẻ đạo mạo bề ngoài của Đỗ Biệt. Anh ta muốn cô, muốn chiếm đoạt cô, muốn hưởng thụ thân thể trắng trẻo xinh đẹp của cô.

Đỗ Biệt điên cuồng như dã thú, anh ta thở dốc nằm úp lên cô. Anh ta run rẩy lần mò gấu váy Hòa Lam. Sắc mặt trắng bệch, cô thét lên tức tưởi xé tan màn đêm: “Anh điên rồi! Đỗ Biệt! Anh điên rồi!”

Dục vọng của Đỗ Biệt bị kích thích đến cực điểm, anh ta xé quần áo cô ra. Khi nhìn thấy bờ vai nõn nà lộ ra anh ta cảm thấy tim mình đập loạn xạ, nổi gai ốc toàn thân.

“Đừng nhúc nhích, anh sẽ không làm em đau…” Lúc xé quần cô giọng anh ta lạc đi. Vải quần rất mỏng nên anh ta chỉ cần dùng sức một chút là có thể xé toẹt một đường dài đến bắp đùi cô.

Hòa Lam dùng hết sức bình sinh đạp loạn vào người anh ta dù rằng khi nãy vừa bị tiêm thêm mũi thuốc.

Lúc này đầu óc Đỗ Biệt đã bị dục vọng chiếm lĩnh, không còn tĩnh táo. Anh ta chỉ nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó cô bị người ta đè lên mà đau lòng, mà giận dỗi, mà ghen tuông… không thể nghĩ đến điều gì khác.

“Em có thể để cho hắn ta đụng chạm được thì sao lại không thể cho anh? Đừng sợ, anh sẽ làm em sung sướng…”


Bên ngoài bãi đất trống, không gian im ắng, ai cũng có thể nghe thấy tiếng cô gái kêu gào vì sợ hãi. Mấy tên lính dập tắt lửa trại, mập mờ nháy mắt với nhau rồi tản ra ai về lều nấy.

Tạ Minh Kha ngồi bên bờ suối kết chong chóng tre, trong tay cậu ấy là mấy chiếc lá trúc tươi hái trong rừng cách đó không xa. Không hiểu sao cậu ấy không những kết mãi không ra dạng chong chóng tinh xảo như hàng ngày mà còn vụng về làm gãy thân trúc. Cậu ấy cũng cảm thấy thật kỳ quái, thẳng tay quẳng đi bộ đó rồi với tay làm lại bộ khác.

Ánh trăng chói sáng ngời trên mặt cậu ấy làm toát ra vẻ lạnh lùng cứng nhắc. Bộ lá trúc thứ hai cũng đứt, cậu ấy ngơ ngác nhìn chiếc lá trong tay mà thẫn thờ thật lâu.

Trong nhà sàn.

Trán Hòa Lam toát mồ hôi lạnh. Hơi nóng của người đàn ông bên trên phả vào mặt cô, chiếc lưỡi nhớp nhúa trơn trượt liếm cổ cô khiến cô có cảm giác mình như một miếng thịt. Cô thấy ghê người, cảm giác buồn nôn không ngừng dâng lên. Bây giờ Đỗ Biệt là ma quỷ, là kẻ điên.

Hòa Lam tuyệt vọng nhìn lên trần nhà. Cô chưa từng sợ hãi đến như vậy. Dù cô có thét chói tai, đấm đá như thế nào cũng vô ích.

Đỗ Biệt đè lên đôi chân nhỏ yếu của cô, dùng sức tách ra. Ham muốn xác thịt dâng trào khiến anh ta suýt chút không cầm cự được nữa. Anh ta đút tay vào dưới lớp vải quần sờ mó đùi cô, dần dà mon men đến “khu cấm địa”… thì lúc này Hòa Lam cắn lưỡi. Đỗ Biệt tát cô một cái thật mạnh mắng: “Em điên rồi!”

Hòa Lam la lớn như điên: “Anh giết tôi đi! Anh giết tôi đi!”

Cảnh tượng đêm hôm đó giống như một bóng ma ẩn nấp một góc sâu trong trí nhớ cô bỗng nhiên chợt ùa ra. Mẹ cô bị mấy tên đàn ông thay nhau cưỡng hiếp trong mưa bùn giống như bột mì bị nghiền tới nghiền lui khiến máu tươi theo nước mưa quyện thành dòng chảy đến chân cô. Cô chỉ có thể nhìn mẹ bất lực giãy giụa mà không tày nào thoát ra được. Đó chính là cơn ác mộng có thực trong đời Hòa Lam.

Đỗ Biệt buông cô ra. Mặt cô trắng bệch, cả người co ro run rẩy.

“Tiểu Lam…” Đỗ Biệt ôm cô, sờ sờ mặt cô thì thấy toàn thân cô lạnh lẽo như vừa vớt ra từ hầm băng. Cặp mắt cô vô hồn cứ gắt gao nhìn chằm chằm lên trần nhà.

“Em đừng làm anh sợ. Anh thực tình xin lỗi…” Rốt cuộc Đỗ Biệt cũng khôi phục được mấy phần lý trí.

Cửa nhà chợt bị người nào đó đá văng ra.

“Buông cô ấy ra.” Người thanh niên trẻ tuổi đạp ánh trăng thong thả bước vào, rút đao ra. Thanh đao hình cung trực tiếp bổ vào đầu Đỗ Biệt. Anh ta lăn một vòng né tránh, đụng vào góc tường, đầu phún ra ít máu.

Ánh mắt của Bạch Tiềm sáng quắc, lạnh lùng hơn cả ánh trăng treo ngoài kia. Cậu dứt khoát cắm đao xuống nền rồi bước tới cởi áo khoát của mình bao bọc Hòa Lam rồi ôm cô lên. Thân người cô lạnh tẽo, quần áo rách tả tơi, trên cổ cô hằn một đường bầm tím.

Bạch Tiềm giận run người chỉ muốn vung đao chém chết Đỗ Biệt cho hả giận.

Đỗ Biệt bị cậu nhìn đầy hận ý thì chột dạ, cộng thêm có tật giật mình làm khí thế của anh ta yếu đi không ít.

Bên dưới nhà truyền đến tiếng đánh nhau, binh lính hai bên đã giao chiến.

“Mày nhất định phải chết.” Bạch Tiềm cười nhếch miệng, ánh mắt nhìn Đỗ Biệt như một người đã chết.

Rốt cuộc Đỗ Biệt cũng khôi phục lại trạng thái bình thường. Khuôn mặt lộ ra vẻ kích động có phần hiếu thắng: “Cũng chưa chắc. Chúng ta nên ngồi xuống thương lượng một chút.”

“Tao và mày chẳng có gì để nói.” Bạch Tiềm rút đao ra phóng thẳng về phía trước. Thân phi tiêu tức khắc xuyên qua bả vai Đỗ Biệt, cắm chặt trên tường.

“Suýt chút nữa mày đã hãm hiếp người phụ nữ của tao thì tao không còn gì để thương lượng với mày nữa.” Bạch Tiềm lấy lại vẻ bình tĩnh, lắng nghe tiếng giao tranh bên ngoài đã im bặt. Đỗ Biệt cũng nghe thấy nên trong lòng càng lo sợ hơn.

Bả vai bị thanh đao cắm chặt vào bờ tường khiến anh ta không thể động đậy, sắc mặt anh ta ngày càng trắng bệch.

Nhưng bộ dạng bị mất máu giãy giụa của anh ta lại làm mềm lòng Bạch Tiềm.

Cậu nhếch miệng cười hả hê. Nếu không phải mặt hắn ta trắng bệch không còn chút máu thì cậu sẽ tặng thêm một đao để hắn ta sớm đi chầu Diêm Vương.

Phía ngoài hành lang, Tạ Minh Kha thu đao dựa vào tường khẽ thở.

Mục Lăng nhảy phóc xuống từ nóc nhà, nháy mắt với cậu ấy rồi rời khỏi hành lang.

=== =========


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.