Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 49: Đại kết cục


Đọc truyện Nỗi Nhớ Khắc Sâu – Chương 49: Đại kết cục

Mãi đến lúc trời sắp sáng mới nghe tiếng đứa trẻ khóc, Trần Yên Thực đã sắp ngất đi, Tạ Cảnh Thâm ôm đến trước mặt cô cho cô xem: “Là con trai.”

Lúc này Trần Yên Thực mới ngủ thật say.

Lúc cô tỉnh lại đã là buổi chiều, Tạ Cảnh Thâm đang ngồi tựa vào mép giường cô chợp mắt, một tay nắm tay cô, Trần Yên Thực ngủ lâu, thân thể có chút không thoải mái, giật giật, Tạ Cảnh Thâm lập tức mở mắt: “Tỉnh?”

“Ừ.”

“Đói bụng không?” Tạ Cảnh Thâm đỡ cô ngồi dậy, cầm hộp giữ ấm ở một bên qua, “Đây là mẹ đưa tới, vẫn còn nóng.”

“Ừ.”

Tạ Cảnh Thâm cũng một đêm không ngủ, sau đó còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã bị một cuộc điện thoại gọi đến bệnh viện, để lại vài trưởng bối chăm sóc Trần Yên Thực, xong việc anh lại vội vàng chạy sang đây, vừa lúc bà Tạ mang đồ ăn tới, anh lại đưa cha Trần mẹ Trần về nghỉ, lúc này mới vừa trở về, nhìn chằm chằm vào sắc mặt tái nhợt của cô một hồi lâu, rốt cục mới nhịn không được tựa vào mép giường cô nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Tạ Cảnh Thâm đút cô ăn cơm, lúc này Trần Yên Thực mới hỏi: “Cục cưng đâu?”

“Đừng lo, mẹ đang trông bé, em ăn thêm một chút, để anh ôm bé tới cho em xem, rất khỏe mạnh, tận sáu cân hai lượng (3,2kg).”

“Ừ.”

Lần đầu tiên Trần Yên Thực ôm em bé, trong lòng cảm thấy rất kì dịu, mềm mềm, nho nhỏ, mắt vẫn chưa mở ra, cô ôm trong tay cẩn thận tỉ mỉ, chỉ sợ bé rơi xuống từ khe tay.

Tuy trước khi hôn mê cũng đã nhìn thấy một lần, nhưng lần này mới xem như là lần đầu gặp mặt, Trần Yên Thực đưa tay sờ sờ gương mặt nhăn nhăn của bé, trong lòng cảm thấy vô cùng phong phú mềm mại.

Tạ Cảnh Thâm đứng bên cạnh nhìn một màn này, càng cảm thấy vận mệnh đối với anh không tệ chút nào.

Chị y tá trẻ nhìn cũng thấy hài hòa dị thường, che miệng cười: “Mẹ cho bé bú trước đi.”

Mặt Trần Yên Thực đỏ lên, mắt nhìn Tạ Cảnh Thâm, Tạ Cảnh Thâm quay đầu nói với chị y tá: “Xin chào, chị có thể ra ngoài trước được không?”


Chị y tá tiếp tục cười: “Mẹ thẹn thùng!” Nói xong thì ra khỏi phòng bệnh.

Tạ Cảnh Thâm tiếp tục nói với bà Tạ: “Mẹ, mẹ cũng mệt rồi, con đưa mẹ về nghỉ ngơi nhé.”

Bà Tạ khoát tay: “Không sao không sao, lần đầu Trần Yên cho bú sữa, mẹ phải dạy con bé.”

“Cục cưng vừa sinh ra nửa giờ đã cho bú lần đầu rồi, không có vấn đề gì đâu.” Khi đó Trần Yên Thực vẫn chưa tỉnh, ngủ say quá, là anh ôm bé cho bú .

Trần Yên Thực nghe từng câu từng chữ mặt đỏ như gấc, đành phải cúi đầu đùa với cục cưng để che giấu lúng túng của mình.

Lúc này bà Tạ lão mới cảm nhận được thái độ cường ngạnh của Tạ Cảnh Thâm, yêu thương lắc đầu: “Đứa nhỏ này sao lại thẹn thùng thế chứ.”

Trần Yên Thực ngẩng đầu có chút áy náy nhìn bà Tạ: “Mẹ, con được mà, mẹ về nghỉ ngơi đi ạ.”

“Được được được.”

Lúc này Tạ Cảnh Thâm mới cùng bà Tạ ra bệnh viện, đón một chiếc xe đưa bà Tạ về.

Lúc anh quay lại phòng bệnh một lần nữa, Trần Yên Thực ôm cục cưng có chút chân tay luống cuống, dường như cục cưng không ngừng đưa đầu vào đầu ti cô, anh đi qua, vươn tay đỡ đầu cục cưng lên: “Nâng đầu bé lên sẽ tốt hơn một chút.”

Mặt Trần Yên Thực đỏ lên, tuyệt đối không ngờ anh lại về nhanh vậy, muốn kéo quần áo xuống, nhưng cục cưng đã bắt đầu mút vào rồi, loại cảm giác này rất kỳ diệu, cô cho con bú trước mặt anh.

“Sao anh quay lại nhanh vậy?”

“Anh đưa mẹ lên taxi rồi quay lại, một mình em anh lo.”

Có lẽ do vừa sinh con xong, Trần Yên Thực cảm tính hơn, nghe anh nói những lời này cô có chút cảm động.


Có điều Tạ Cảnh Thâm vẫn nhìn chăm chăm vào cục cưng đang mút đầu ti cô, nhìn không chuyển mắt, sắc mặt nghiêm túc, không nhìn ra chút tình riêng nào. Nhưng Trần Yên Thực cũng không được tự nhiên, cuối cùng phải mở miệng: “Anh xoay qua chỗ khác đi.”

Tạ Cảnh Thâm ngẩn người, lập tức cười: “Anh cũng không thể xem?”

“Đừng xem.”

Tạ Cảnh Thâm tiến đến cạnh tai cô: “Mỗi khi trời tối anh đều tự tay giúp em mát xa…” Anh đưa tay nhéo nhéo ngực cô nữa kìa ToT.

Trần Yên Thực có chút xấu hổ: “Cục cưng ở đây mà anh.”

“Bé còn chưa hiểu gì.”

“…”

Lát sau Thẩm Lệ gọi điện thoại tới: “Nghe bác sĩ Tạ nói là con trai à?”

“Ừ.” Trần Yên Thực nhìn bé cưng còn nhắm mắt trong ngực, tay chân nhỏ xíu cuộn lại cùng một chỗ, da mặt còn có chút nhăn nhăn, “Bé rất khỏe mạnh, chị cứ chăm sóc Hiểu Hiểu thật tốt đi, không cần quan tâm em đâu.”

Đầu kia, giọng nói Thẩm Lệ cũng rất vui sướng: “Hiểu Hiểu sắp xuất viện được rồi.”

Trần Yên Thực có chút kinh hỉ: “Cuối cùng cũng xuất viện được rồi.”

“Ừ.” Đầu kia Thẩm Lệ đưa di động cho Khương Hiểu Hiểu, “Là dì Trần, con muốn trò chuyện với dì hay không?”

Khương Hiểu Hiểu nhận điện, giọng nói giòn tan: “Dì ơi, con là Hiểu Hiểu.”

“Dì biết, Hiểu Hiểu rất dũng cảm.”


“Dì ơi, con sắp đi gặp em trai được rồi.”

“Ừ, Hiểu Hiểu về nhà, dì và em trai cũng sắp về nhà.”

Trần Yên Thực khôi phục không tệ, không tới vài ngày đã xuất viện, một tháng sau một mực ở nhà nghỉ ngơi, còn trông cục cưng nữa.

Khương Hiểu Hiểu ở phòng bệnh I U gần hai tháng, đã vượt qua tình trạng phổi bị nhiễm, dinh dưỡng không đầy đủ, hô hấp suy kiệt, hiện đang khôi phục không tệ, đã xuất viện, chỉ có điều phải dùng các loại thuốc đề kháng đến suốt đời.

Thời gian Trần Yên Thực ở nhà cũng coi như tự đắc, Khương Hiểu Hiểu vừa học xong sẽ sang đây gặp bé cưng, cô cũng giảm đi không ít lo lắng.

Trong một tháng trẻ sơ sinh phát triển rất nhanh, Trần Yên Thực đã dám ôm bé đi dạo trong phòng rồi, cục cưng cũng không không còn nhiều nếp nhăn như những ngày đầu nữa, trắng trắng mềm mềm, nhìn rất đáng yêu, cô yêu không nỡ rời tay, trở thành mẹ, tâm hồn đều trở nên mềm mại hơn nhiều.

Sữa Trần Yên Thực coi như dồi dào, cô không cố ý ăn nhiều đồ bổ, nếu đi ra ngoài thì đi thang bộ, chứ không đi thang máy, tháng đầu không béo lên, tháng thứ hai bắt đầu gầy xuống.

Trần Yên Thực có một ưu điểm, đó là đối với bản thân thì cực kì quyết tâm, cho dù Tạ Cảnh Thâm nấu nhiều món ăn hấp dẫn cô, cô cũng có thể có mắt không tròng, mỗi ngày chạy bộ buổi sáng nửa giờ, đi lên đi xuống cầu thang, buổi tối xem video tập yô-ga.

Đối với cô Tạ Cảnh Thâm không còn cách nào, anh không ngại, nhưng Trần Yên Thực lại vô cùng chú ý đến ngoại hình. Cô thích đẹp, anh cũng biết, quy định lúc học cao trung rất nghiêm, thực tế bọn họ học ở trường cao trung trọng điểm, con gái đi học dù thích đẹp đến mấy chăng nữa cũng không thể thay đổi cách ăn mặt, nhưng một cô gái đã thích xinh đẹp thì từng chi tiết có thể thấy rõ điều đó. Cũng như với Trần Yên Thực, đuôi ngựa luôn được chải chuốt chỉnh tề, nhẹ nhàng thoải mái động lòng người, đồng phục lúc nào cũng sạch sẽ, ba lô đeo thêm nhiều vật trang sức nho nhỏ khác biệt, không quá nhiều, nhưng người khác nhìn cảm thấy thoải mái.

Kỳ thật nếu cô không biết mệt mỏi, thì anh cũng sẽ không ngăn cản, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi, nhưng mắt thấy cô dần gầy xuống, mặt mày dần dần tỏa sáng, dần dần khôi phục thành gương mặt nhỏ nhắn không đủ một bàn tay như trước, kích thước vòng eo không bằng một vòng tay của anh, chân cũng càng ngày càng thon dài thẳng tắp, anh vẫn cảm thấy đau lòng, đây đều là thịt anh vất vả lắm mới nuôi lên nổi.

Sau khi sinh cục cưng ba tháng, thân hình của cô đã quay về như trước khi mang thai. Về phương diện khác, mỗi ngày cô bôi bôi trét trét, vết ban khi mang thai cũng dần nhạt đi, hôm nay khuôn mặt càng mịn màn sáng bóng như nước, mỗi lúc trời tối Tạ Cảnh Thâm còn phải giúp cô xoa mấy vân thai, dù sao với tính tình nhỏ nhen của Trần Yên Thực, trên cơ thể mình mà có vết sẹo là cô không thể nào nhìn được.

Ba tháng này, Tạ Cảnh Thâm tiếp tục trải qua cuộc sống chỉ sờ không được ăn, một phần là do Trần Yên Thực không muốn, một phần là do Tạ Cảnh Thâm tự giác, tuy lúc bốn hai ngày đã đi kiểm tra một lượt, Trần Yên Thực khôi phục rất tốt, cục cưng cũng không có chuyện gì, nhưng anh vẫn không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ, cố gắng nhịn hẳn ba tháng nữa.

Sau ba tháng Trần Yên Thực mới bằng lòng ra ngoài gặp người, lúc Tiết An An nhìn thấy cô cũng bị dọa nhảy lên, nói là lúc cô mới sinh hoàn toàn không tìm thấy phong thái trước khi mang thai, hôm nay chỉ ngắn ngủi mấy tháng đã khôi phục lại bộ dáng trước kia.

Lúc đó đã sắp vào mùa đông, Trần Yên Thực vẫn như lúc trước khi hôn, muốn phong độ nên không quan tâm đến nhiệt độ, mặc cực ít đã muốn ra ngoài, bị Tạ Cảnh Thâm cứng rắn kéo về phòng, mặc thêm áo lông cho cô mới chịu thả cô ra ngoài.

Cô không có thời gian đi dạo phố mua sắm quần áo mới, chỉ mặc lại quần áo năm rồi, cô tỏ vẻ rất tự hào, quần áo đã qua năm rồi mà vẫn còn vừa người, chứng tỏ cô đã hoàn toàn lấy lại vóc dáng trước khi mang thai, đối với vóc dáng của mình trước khi mang thai cô rất hài lòng. Nhưng cho dù hậu sản có khôi phục thế nào chăng nữa, vẫn sẽ có chút khác đi, tỷ như ngực cô to hơn lúc trước, điều này khiến cô có chút xấu hổ khi gặp người khác, nhưng nghĩ đến cho con bú sữa no, thì cảm thấy vì cục cưng không có gì không thể nhịn cả.

Hai người phụ nữ càng quét siêu thị một đợt, Trần Yên Thực đã lâu rồi không mua, sau khi mang thai không góp cho tủ quần áo viên gạch nào cả, đối mấy đồ đẹp cô không thể nhịn được mà mua chúng, Tiết An An nói đã chặt đứt đoạn tình yêu yếu ớt của mình, buông tay nhau là tốt nhất.


Trần Yên Thực nghe tin này có chút khiếp sợ, cô vốn nghĩ rằng Tiết An An và Hà Dĩ Khang có giận nhau thế nào thì cũng sẽ ở bên nhau.

Tiết An An chỉ nói: “Đã nhiều năm như vậy, sớm không còn cảm xúc mãnh liệt, thì trói buộc nhau làm gì?”

Trần Yên Thực muốn nói gì đó, lại cảm thấy cái gì cũng rất vô dụng, cảm tình loại chuyện này, như người uống nước ấm lạnh tự biết, không phải đến mức không thể cứu vãn nổi, ai lại chấp nhận dứt bỏ đoạn tình nhiều năm như vậy?

Tiết An An cũng không quá đau lòng, rất tỉnh táo: “Anh ta thích theo đuổi những thứ kích thích, mình đành để anh ta đi.”

Giờ Trần Yên Thực mới hiểu được, đột nhiên rất muốn hỏi Tiết An An có còn yêu người đó không? Nhưng hỏi cái thì có ý nghĩa gì nữa? Đã chia tay rồi, Tiết An An là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, Hà Dĩ Khang không biết quý trọng, như vậy Tiết An An nhất định sẽ không quay đầu lại nữa.

“Thật ra mấy năm này mình trôi qua cũng không vui vẻ lắm, một mình có khi còn tự tại hơn.”Dứt bỏ một đoạn tình cảm không tốt, chẳng phải là được sống lại một lần nữa ư.

Trần Yên Thực không đưa ra bất kì một nhận xét nào, chỉ dời sang đề tài khác, hai người tiếp tục vui vẻ đi dạo phố.

Kỳ thật Tiết An An không phải là người kiêu ngạo, sự khác thường của cô trước khi sinh Trần Yên Thực đã cảm nhận được rồi, lúc đó cái gì cô cũng không muốn lộ ra, hôm nay hết thảy đều đã kết thúc, tất nhiên cũng không có gì để nói, cô chỉ nói vài lời hời hợt, hiển nhiên cũng không muốn nói gì thêm, nhưng Trần Yên Thực là người bạn tốt nhất của cô, có một số việc đương nhiên là không cần phải gạt cô ấy.

Trần Yên Thực cảm thấy sau khi mình sinh em bé, dường như cô càng thông cảm với người khác hơn.

Cùng ngày hai người chia tay, Tiết An An một mình lái xe về nhà, mà Trần Yên Thực là Tạ Cảnh Thâm tới đón.

Vừa đến nhà cô ném mọi thứ trong tay, ôm lấy cổ anh chủ động hôn anh, cô may mắn quá, được một người như vậy hơn mười năm nhớ mãi không quên, vào lúc cô chán chường yêu đương, anh khiến cho cô cảm thấy yêu anh là một chuyện không quá tệ. Có lẽ chính cô cũng không phát giác, nhưng trong lòng cô, sớm đã chắc rằng, người này, vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương cô, anh vĩnh viễn là hậu thuẫn của mình.

Tạ Cảnh Thâm nắm quyền chủ động lại rất nhanh, bàn tay nắm lấy eo cô càng lúc càng chặt.

Quanh đi quẩn lại hơn mười năm, cuối cùng có thể gặp lại cô, kết tóc phu thê, anh nghĩ, họ sẽ ân ái không thể nghi ngờ.

Ngay lúc sắp cướp cò, tiếng trẻ con khóc trong phòng đột nhiên vang lên, hai người này mới tách ra, đi đến phòng trẻ, Trần Yên Thực ôm lấy đứa trẻ mập mạp trắng trẻo, Tạ Cảnh Thâm từ phía sau ôm lấy cô, đặt cằm đặt lên vai cô, thỉnh thoảng vươn tay chơi với Trần An nhỏ bé.

Anh nhìn một lớn một nhỏ trong ngực, trong lòng tràn đầy yêu thương, cả đời anh ít khi khao khát chuyện gì, cũng như tất cả mọi người, đến trường đọc sách đi làm, không có ước muốn đặc biệt nào, cũng không có việc gì đặc biệt muốn làm, chỉ nên làm cái gì thì cố làm cho tốt nhất mà thôi, chỉ có cô, là anh khao khát nhưng không được, vào tâm, vào cốt, cho tới bây giờ rốt cục cũng được viên mãn.

Trong cuộc đời này chỉ khao khát một chuyện, một vợ một con, thế tục an ổn.

– Hoàn chính văn –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.