Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 40


Đọc truyện Nỗi Nhớ Khắc Sâu – Chương 40

Hàng tháng Tạ Cảnh Thâm đều đưa Trần Yên Thực nhà ba mẹ anh ăn bữa cơm, hơn một nửa là ở lại qua đêm, tháng này vốn đã qua đó rồi, nhưng vì bà Tạ kiên trì mỗi ngày một cuộc điện thoại không ngừng, Tạ Cảnh Thâm đành phải dẫn con dâu về cho bà, để bà xem xem con dâu bà có bao nhiêu thoải mãi, có bao nhiêu châu tròn ngọc sáng.

Bọn họ vừa vào cửa, bà Tạ lập tức chạy tới đỡ Trần Yên Thực ngồi lên ghế sofa, khiến Trần Yên Thực cũng kinh sợ, bên kia giáo sư Tạ cũng cười tủm tỉm nhìn bọn họ, gương mặt từ ái, không chút chút gì gọi là không đúng.

Trần Yên Thực muốn nói, bà Tạ từ chu đáo đến dè dặt cẩn thận, nhưng mà bà càng như thế này, Trần Yên Thực càng không quen, càng đứng ngồi không yên, cho nên nếu bảo cô sống với bà cho tới khi sinh cục cưng, mỗi ngày được cung phụng như bồ tát, thật không được tự nhiên mà.

Bà Tạ lườm giáo sư Tạ một cái: “Lão Tạ ông không có việc gì tìm A Cảnh sao?”

Giáo sư Tạ phối hợp gật đầu: “Đúng rồi, có chút việc.” giáo sư Tạ đứng lên, ý bảo Tạ Cảnh Thâm đi theo, “Chúng ta vào thư phòng nói.”

Trần Yên Thực trơ mắt nhìn cứu binh duy nhất của bản thân cứ như vậy… Đi luôn.

“Trần Yên, con thì không cho mẹ đưa cơm, cờn A Cảnh lại không thể cả ngày ở nhà, bụng con đã lớn vầy rồi, con ăn cơm thế nào vậy?”

Trần Yên Thực có chút chột dạ: “Mời người tới nấu cơm ạ.”

“Ai, ai thế? Người ngoài sao có thể tận tâm bằng người trong nhà, mẹ thấy hay là con qua đây ở đi, tay nghề của mẹ không kém A Cảnh đâu.”

Đã nói trắng ra như vậy… Vấn đề đến rồi, cô phải từ chối thế nào đây?

Lòng Trần Yên Thực nóng như lửa đốt, nề hà Tạ Cảnh Thâm vừa bị tạ giáo sư kêu đi, cũng không có khả năng nhanh như vậy sẽ trở lại, cô chỉ có ấp a ấp úng:

“Mẹ, con, cái kia…”

Mắt thấy Trần Yên sắp từ chối, mũi bà Tạ dùng sức ngửi ngửi: “Ai nha, hình như có mùi rang xào gì đó, Trần Yên à, con ngồi đây nhé, Tịnh Nghiêu sắp tới rồi, chờ con bé tới sẽ nói tiếp với con, hôm nay mẹ nấu riêng cho con một bàn đồ ăn con thích.” Nói xong vội vàng vào phòng bếp.

Trần Yên Thực ngỡ ngàng nhìn theo hướng bà Tạ vừa đi khỏi, đồng ý: “Vâng, được ạ.”


Vậy là phòng khách chỉ còn lại một mình cô, Trần Yên Thực ngốc nghếch ngồi xem TV, nhưng trên thực tế trên TV đang nói cái gì cô hoàn toàn không biết, chỉ nghĩ đến chẳng lẽ lần này cô phải ở cùng mẹ chồng sao? Nếu mẹ chồng yêu cầu quá mãnh liệt, đương nhiên cô không thể từ chối được, nhưng mà ở đây, tóm lại cũng không phải là chỗ quen thuộc của mình, không thể nào xem nơi này là nhà được, chắc chắn cô sẽ khách khí nhiều, hơn nữa nếu để mẹ làm việc nhà, cô lại đứng một bên khoanh tay đứng nhìn thì trong lòng áy náy, nhưng nếu cô chủ động gánh vác một ít việc nhà, với trình độ lo lắng cho bảo bối trong bụng cô, sợ là thấy được sẽ cằn nhằn cô cả ngày mất thôi, sau đó bà sẽ nói những lời vô nghĩa như là cô chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là ổn rồi.

Aiz, thật là đau đầu mà, nhưng mà cô ở nhà cô rất sợ va chạm, sợ đụng phải cô, hoàn toàn có thể nói cô là con heo tham ăn đang nằm chờ chết, khụ khụ sao lại đi hình dung bản thân mình như vầy trời! Nhưng giao tất cả việc nhà cho Tạ Cảnh Thâm về làm, sao cô lại không cảm thấy ngại :/, chắc là do bọn họ là vợ chồng, trên đời này quan hệ nam nữ gần gũi nhất, còn phải làm bạn đến già, cần gì phải chia ra đâu là anh đâu là em?

Lúc Tạ Tịnh Nghiêu ngồi bên cạnh cô là lúc cô đang ngửa đầu than thở.

“Chị hai.” Tạ Tịnh Nghiêu đưa tay quơ quơ tay trước mặt cô.

Lúc này Trần Yên Thực mới hoàn hồn: “Em đến đấy à, thật ngại quá, mỗi lần qua đều phiền em.”

“Không có việc gì, không có việc gì đâu chị, em vui mà, tay nghề nấu ăn của mợ nhỏ không phải ngày nào cũng được ăn đâu đó nha.”

Trần Yên Thực cũng bị cảm xúc của cô bé lây nhiễm, cười cười: “Là sao?”

“À, chị hai à, sắp sinh cục cưng rồi chứ?”

“Còn hơn ba tháng nữa cơ mà.”

“Em có thể sờ thử hay không?”

Chạm phải ánh mắt nóng lòng muốn thử của cô bé, Trần Yên Thực dựa thân mình ra phía sau, ý bảo tùy ý.

Lúc nà Tạ Tịnh Nghiêu mới đưa tay lên sờ thử: “Tròn vo.”

“Uhm :D.”


Bỗng nhiên bụng Trần Yên Thực như có sóng cuộn: “Ai ai ai, chị hai, vừa nãy là sao vậy.”

Trần Yên Thực nhíu nhíu mày, dịu dàng xoa phần eo căng tròn: “Hẳn là cục cưng chuyển người lại thôi.”

“Nhỏ như vậy mà đã xoay người rồi à?”

“Không nhỏ đâu, đã có đủ bộ dáng của một bảo bảo nhỏ rồi.”

Trần Yên Thực trò chuyện với Tạ Tịnh Nghiêu thật vui, một người thì không biết gì về mang thai, một thì đang mang thai nhưng cũng chỉ là một gà mờ, một hỏi một đáp rất hài hòa.

Tạ Tịnh Nghiêu đã quên béng từ sớm lời dặn của lão thái thái – khuyên nhủ Trần Yên Thực mất rồi.

Tạ Cảnh Thâm bị giáo sư Tạ gọi vào thư phòng, sau đó ném cho anh một bài thì…

“Đây là mẹ con làm…”

Tạ Cảnh Thâm nhìn lướt qua đề mục, dòng đầu tiên là tần suất làm việc… của bọn họ. Tiếp theo là những vấn đề mà phụ nữ có thai đến tháng thứ mười phải chú ý…

Mấy thứ này, Tạ Cảnh Thâm làm sao không biết được, ngoan ngoãn viết, xong lão thái thái mới yên tâm là Tạ Cảnh Thâm chăm sóc tốt cho Trần Yên Thực.

Lúc Tạ Cảnh Thâm xuống lầu đã nhìn thấy Tạ Tịnh Nghiêu khom người tựa đầu vào gần bụng Trần Yên Thực, có lẽ là do Trần Yên Thực đang mang thai, tuy rằng khuôn mặt không được tinh xảo như xưa, nhưng lại thêm chút dịu dàng của tình mẫu tử, nụ cười mang theo sự thân thiện, không giống như trước kia, cười rộ lên luôn mang theo sắc thái cá nhân nồng đậm.

Anh đứng trên bậc thang, cứ nhìn Trần Yên Thực như vậy đến ngây người, trong lòng anh cũng nhu hòa vô hạn, từ nay về sau, ưu điểm – khuyết điểm của cô đều thuộc về anh, vui vẻ – bi thương của cô đều hòa chung với anh, tất cả hết thảy, đều có ấn ký của anh.


Anh đang si ngốc với vợ mình, mới chú ý tới Tạ Tịnh Nghiêu nâng đầu lên, lại duỗi tay vuốt ve bụng Trần Yên Thực, mặt anh lập tức nhíu lại, lần trước Tạ Tịnh Nghiêu tiết lộ số điện thoại của anh, chuyện đó anh còn chưa tính sổ với cô bé này đâu, chỉ mới nói nhẹ nhàng bâng quơ vài câu mà thôi, nhưng chắc chắn anh sẽ không để cô bé nhoi nhoi này tiếp cận với Trần Yên Thực nữa, lão thái thái sao lại không rõ tình hình vậy, chẳng lẽ lão thái thái cho rằng Trần Yên Thực 29 tuổi có cùng đề tài nói chuyện với Tạ Tịnh Nghiêu 21 tuổi à?

Khụ khụ, bây giờ thoạt nhìn hai người, hình như là nói chuyện rất vui thì phải.

Tạ Cảnh Thâm thu hồi suy nghĩ, đi xuống lầu, đi về phía hai người ngồi sofa, Tạ Tịnh Nghiêu nhìn thấy anh lập tức ngừng công kích, giọng nói thấp dần, hơn nữa đồng thời thu hồi luôn móng vuốt đang đặt trên bụng Trần Yên Thực.

Trần Yên Thực ngẩng đầu cười cười với, ánh mắt sáng ngời, nhìn ra cô rất vui vẻ, Tạ Cảnh Thâm cũng khó tránh ảnh hưởng của cô, đưa tay sờ sờ tóc cô: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Tạ Tịnh Nghiêu thấy anh hai không nghiêm túc như lần trước, lá gan lớn hơn: “Tán gẫu về cục cưng.”

Trần Yên Thực cũng phụ họa: “Hình như vừa nãy cục cưng chuyển người lại.”

Tạ Cảnh Thâm ngồi bên cạnh cô, không coi ai ra gì giúp cô xoa bóp phần eo, Tạ Tịnh Nghiêu ngồi một bên nhìn muốn líu lưỡi, nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì.

Nhưng Trần Yên Thực không chịu, bắt lấy tay anh, khẽ lắc đầu, Tạ Cảnh Thâm vẫn không ngừng động tác, chỉ cười hỏi cô: “Thoải mái chứ?”

… Có thể cố kị một chút hay không? Có điều Trần Yên Thực vẫn gật đầu.

“Uhm.” Tạ Cảnh Thâm lập tức cúi đầu chuyên chú mát-xa, nhất thời trong phòng khách lặng ngắt như tờ.

Tựa hồ Tạ Cảnh Thâm vẫn không ý thức được vì anh đến, nâng đầu hỏi bọn cô: “Sao không nói chuyện nữa?”

“Uhm, uhm…” Tạ Tịnh Nghiêu nỗ lực tìm đề tài, “Đúng rồi chị hai à, sao lúc nào em gọi cho chị cũng không được vậy, chị kéo tên em vào danh sách đen à?”

“Hả?” Trần Yên Thực cũng kinh ngạc, cô, chả làm cái gì cả mà.

“Còn nữa, em thêm bạn với chị, chị xóa em luôn sao?”

Trần Yên Thực cau mày nghĩ mãi cũng không nhớ mình đã làm việc này, rồi bỗng nhiên giật mình, vụng trộm liếc mắt nhìn người đang hết sức chuyên chú mát xa, Tạ Cảnh Thâm tiếp xúc với di động của cô còn nhiều hơn cô nữa, chỉ sợ, đây đều do anh làm, nhưng cô không thể nói với Tạ Tịnh Nghiêu là “Không phải chị làm đâu, hỏi anh hai em đi”, vì thế đành phải giải thích mơ mơ hồ hồ: “Chắc là do chị không cẩn thận xóa đi đấy.”

Tạ Tịnh Nghiêu vỗ vỗ ót, là như thế sao? Xóa số của người khác, người khác không thể gọi lại cho mình được? Sau này cô phải thử một chút mới được…


“Đúng rồi, chị hai, bây giờ trong trường đều biết anh hai đã kết hôn, chị có thể yên tâm rồi, hí hí, sau lần chị lên lớp nghe anh hai giảng, tất cả mọi người nghĩ chị là bạn gái của anh hai, nhờ có em.” Tạ Tịnh Nghiêu vỗ vỗ ngực mình tranh công, “Bây giờ mọi người đều biết thầy Tạ mới đến khoa y học đã lập gia thất, bạn cùng phòng cũng không bắt em đi nữa, tự em vụng trộm đi một lần, đến lớp thấy sinh viên nữ vắng đi rất nhiều.” Tạ Tịnh Nghiêu nói với Trần Yên Thực, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Tạ Cảnh Thâm, hi vọng anh hai cho cô lấy công chuộc tội.

“Vậy sao? Chị tin anh hai em.” Cô quay đầu nhìn Tạ Cảnh Thâm, vừa khéo Tạ Cảnh Thâm ngẩng đầu lên, nhìn nhau cười.

Tạ Tịnh Nghiêu ngồi một bên nhìn, đột nhiên có một loại ảo giác, dường như họ đang chìm vào thế giới của hai người mà không ai có thể xen vào được.

Trên bàn cơm, bà Tạ tiếp tục dụ dỗ cô, lúc này Tạ Tịnh Nghiêu mới nhớ tới chính sự, hát đệm vài lần, thế nhưng nhận được ánh mắt của anh hai đang bắn về phía mình, cuối cùng quyết định vẫn nên yên lặng ăn cơm là thỏa đáng.

Tạ Cảnh Thâm đẩy từng lời của bà Tạ về, Trần Yên Thực cũng không thoải mái, không phát tiếng nào, im lặng ăn cơm, nhưng dẫu sao trong lòng cũng không yên, cô sợ mẹ con họ vì chuyện này mà bất hòa.

Mặt khác giáo sư Tạ cũng giả vờ câm điếc, không hề tham dự.

Lúc sắp về, Trần Yên Thực thấy bà Tạ rầu rĩ cô cũng không vui nổi, trong lòng hơi gượng, cam đoan với bà Tạ: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho mình, còn hơn ba tháng nữa thôi, nhất định con sẽ bình an sinh cục cưng ra.”

Sắc mặt bà Tạ giãn hơn một chút, cô con dâu này càng nhìn càng thích.

“Hơn nữa, lẽ ra bây giờ phải là con với Tạ Cảnh Thâm chăm sóc mẹ với ba chứ, sao lại có thể ngược lại mẹ chăm sóc con đucợ? Không chỉ con có áp lực lớn, cục cưng cũng có áp lực lớn, đến lúc đó bé cảm thấy phiền mẹ ngại quá không dám ra luôn thì làm sao bây giờ?”

Trần Yên Thực nói lời này khiến bà Tạ dở khóc dở cười: “Con bé này nói gì vậy? Cái gì mà cục cưng xấu hổ không dám gặp ai, con tự trù mình khó sinh đấy à? Đừng nói như thế nữa. Thôi, con có thể chăm sóc tốt cho mình là mẹ an tâm rồi.”

Trần Yên Thực liên tục gật đầu: “Dạ mẹ.”

Sau khi trở về, Tạ Cảnh Thâm hôn hôn cô: “Cảm ơn em.”

“Em chỉ nói mấy câu thôi mà.” Trần Yên Thực nhíu nhíu mày, “Thực ra em thấy mình không xứng làm con dâu, trước kia đến nhà anh, cảm thấy mình như người ngoài vậy, hôm nay cảm thấy mẹ anh thật đáng yêu, không đúng, là mẹ của chúng ta.”

Tạ Cảnh Thâm cười cười: “Từ từ sẽ đến.”

Tác giả có chuyện muốn nói: tân niên vui vẻ!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.