Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 21


Đọc truyện Nỗi Nhớ Khắc Sâu – Chương 21

Edit: La Na

Bác sĩ Tạ đến bệnh viện, Trần Yên Thực một mình ngốc ở nhà, nhưng cô rất nghiêm túc mở tivi, tìm mục dạy nấu ăn mà xem.

Tạ Cảnh Thâm đã mua cho cô một bộ đồ chống phóng xạ, bây giờ cô dám to gan mở tivi xem rồi.

Cắn hạt dưa xem TV, cuộc đời này quả thật không cần quá vội vã.

Lúc tiếng chuông cửa vang lên cô còn tưởng mình nghe nhầm, ngừng vài giây rồi tiếp tục ăn, hẳn là không có ai đến tìm cô đâu, không ngờ tiếng chuông cửa lại vang một lần nữa, Trần Yên Thực buông gối ôm, có chút nghi hoặc ra mở cửa.

Là một người phụ nữ, thoạt nhìn lớn tuổi hơn Trần Yên Thực, rất dịu dàng, nhưng mà, cô không quen.

“Xin chào, chị là?”

“Xin chào, tôi ở bên cạnh.” Người phụ nữ nói xong lấy một cái hộp giấy ra đưa cho Trần Yên Thực: “Đây là bánh bông lan tôi làm.”

Trần Yên Thực giật mình, nhận lấy: “À vâng, cám ơn.”

“Đừng khách khí, tôi là Thẩm lệ.”

“Trần Yên Thực.”

“Lúc trước anh Tạ rất ít nói chuyện với người khác, ngày hôm qua chồng tôi về bảo là gặp anh Tạ với vợ anh ấy, hai người còn hàn huyên với nhau vài câu, tôi rất hiếu kỳ, dù sao cũng đã lâu như vậy, mà chưa từng thấy cô gái nào đến chỗ ở của anh Tạ, cho nên qua xem một chút, ngại quá.”

“Không sao, có lẽ là do tôi mỗi ngày đều ở trong nhà, cho nên chị mới không thấy em thôi.”

“Sao không ra ngoài dạo nhiều một chút?”

“Uhm… tôi mang thai, anh ấy sợ một mình tôi đi ra ngoài, vả lại tôi cũng không dám chạy loạn.”

“Có baby rồi à?”

“Vâng.”

“Lo lắng một chút là điều khó tránh, nhưng cũng không cần như vậy đâu, có thể ra ngoài đi dạo nhẹ nhàng, thay đổi phong cảnh, tâm tình cũng tốt.”

“Vâng, đúng rồi, chị có muốn vào ngồi một lát hay không?”

“Không cần, tôi còn có việc, sau này em có thể qua nhà chị ngồi một lát nhé, ở phía đối diện đấy, tôi thấy cô ở nhà một mình mãi cũng chán.”

“Vâng.”

Thẩm Lệ đi rồi, Trần Yên Thực đóng cửa lại, trở về ngồi xuống sofa, nói thật cô không quen nói chuyện với người khác, đúng là mệt thật.


Trần Yên Thực mở hộp giấy ra, là Cookie hình con thỏ, vị hàng xóm này của cô rất là tinh tế.

Cầm lấy một miếng, hương vị cũng rất ngon, Trần Yên Thực nghĩ nghĩ, không biết có nên thỉnh giáo vị hàng xóm này vài chiêu hay không?

Lúc Tạ Cảnh Thâm về, quả nhiên có mang về vài quyển sách về nấu ăn, “Thức ăn mới giúp khỏe mạnh hơn”, “Tuyển tập thức ăn cho mọi người”, “Dinh dưỡng hàng ngày”, “Tuyển chọn thức ăn hằng ngày”, còn có một quyển “Toàn thư về thức ăn trong thời kì thai sản”…

Trần Yên Thực nhìn qua vài lần rồi để sang một bên, đang tính nói chuyện, lại nhìn thấy Tạ Cảnh Thâm kéo đùi cô qua, đặt trên chân mình, nhẹ nhàng xoa: “Lúc trước anh nói với em cái gì em quên rồi à?”

Trần Yên Thực hơi chột dạ: “… Như vậy tương đối thoải mái.”

“Nhưng sau này không thoải mái được.”

Tạ Cảnh Thâm không hề có gì gọi là vui đùa, Trần Yên Thực cũng đành nghiêm túc cam đoan: “Sau này em sẽ chú ý hơn.”

Tạ Cảnh Thâm nhìn thoáng qua bánh Cookie trên bàn trà: “Đi ra ngoài à?”

“Không phải, là nhà cách vách đưa tới đó.”

“Cách vách?”

“Hình như cũng là một đôi vợ chồng, người vợ tên là Thẩm Lệ, đây là do cô ấy đưa tới, anh không thể không biết.”

Tạ Cảnh Thâm khụ khụ che giấu lúng túng, đương nhiên là đôi vợ chồng cách vách này anh đã từng gặp, nhưng chưa từng trò chuyện gì, anh cũng không biết tên người ta: “Anh nhớ nhà bên đó có đứa trẻ cỡ 6-7 tuổi đấy.”

“Vậy sao?”

“Ừ.”

“Tạ Cảnh Thâm, chẳng lẽ trước kia anh quái gỡ lắm à?”

“Vì sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ bộ dáng trước kia của anh em còn không rõ?”

“Không phải, em muốn nói là từ sau khi anh từ Mỹ về kìa, nghe người ta nói không thích nói chuyện với người khác.”

Sau khi từ Mỹ về? Thực ra từ khi đến Mỹ anh đã như vậy.

Một người tha hương nơi đất khách quê người, không có người thân bạn bè người yêu, khó tránh khỏi có chút quái gỡ.

Lúc anh La Na L,Q/Đ còn ở trong nước đi học vốn đã là người ít nói, chính là tuýp người ấm áp, hoàn toàn giống một ấm nam trong phim điện ảnh và ngôn tình, sau này đến nước Mĩ, khi vừa bắt đầu anh cũng cố gắng để hòa nhập với cuộc sống mới, cố gắng để trở thành một người ưu tú vui vẻ, nhưng mà không thể vui vẻ nổi, làm bộ vui vẻ là một chuyện cực kì mệt mỏi, cho nên mới lười cười với người khác.

Ban đầu ở nước Mỹ, rất mờ mịt, có rất nhiều chỗ không hiểu, cũng may lúc đó anh có quen vài lưu học sinh Trung Quốc, được sự giúp đỡ của bọn họ, nên cuộc sống ở Mỹ mới ổn định hơn, sau đó, sau đó trở thành một cuộc sống không thể nào thay đổi, được bọn họ đưa đi tụ họp, nhưng anh cũng không muốn kết thêm bạn mới, một người ngoại trừ đọc sách thì chính là làm thí nghiệm, nếu ngừng lại thì cảm thấy chung quanh bản thân thật trống trải, như một người bị hút mất súc sống.

Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, tính tình khó tránh khỏi ngày càng yên lặng hơn.


Anh là một học sinh ưu tú, người đàn ông đến từ phương đông, dáng người cao lớn, gương mặt trầm tĩnh xa xăm, cũng hấp dẫn không ít nữ học sinh ngoại quốc muốn làm quen với anh, anh không quen từ chối người khác, điểm mấu chốt của anh là đừng đụng tới anh, anh đều sẽ dùng lễ đối xử lại, coi như là gián tiếp ngăn cơ hội tiếp xúc của người khác. Những người tiếp xúc với anh thêm một lần nữa, đều đánh giá anh là, the most boring Chinese man – người đàn ông Trung Quốc không thú vị nhất.

Tạ Cảnh Thâm cúi đầu cười cười: “Không biết nói cái gì?”

“Hôm qua anh còn nói với người ta vài câu mà.”

“Hôm qua vui.”

Trần Yên Thực cười anh: “Vậy trước kia anh đều không vui?”

“Người cô đơn làm sao vui được?”

Loại bay bổng này cô miễn dịch rồi, cô nhíu mà: “Xem ra cuộc sống vợ chồng quả thật có thể ảnh hưởng đến tâm trạng một người.”

Tạ Cảnh Thâm quay đầu nhìn cô: “Qua đây.”

Chân Trần Yên Thực nằm trong tay anh, buộc lòng phải nhúc nhích, đến gần anh hơn, tò mò nhìn anh, Tạ Cảnh Thâm tiếp tục nói: “Ngồi lên đây.”

Trần Yên Thực quay đầu, cô mới không thèm chủ động ngồi lên đùi anh đâu.

“Để anh ôm.”

Tạ Cảnh Thâm thấy cô bất động, sử dụng lực để cô ngồi lên chân mình: “Đời người vui nhất là về nhà có vợ để ôm.”

Trần Yên Thực xấu hổ trừng anh, Tạ Cảnh Thâm hôn lên má cô, chôn đầu vào hõm cổ cô: “Không vội, dẫn em ra ngoài chơi để em khỏi buồn nhé.”

“Đi đâu chơi?” Hiện cô đang mang thai nên không thể đi quá xa, nhiều lắm thì cũng chỉ đi loanh quanh thành phố H, nhưng quanh đây lại chẳng có gì thích hợp cho phụ nữ có thai chơi cả.

Tạ Cảnh Thâm im lặng một lát: “Tháng tư sẽ dẫn em đi ngoại ô thành phố ngắm hoa đỗ quyên.”

“Tháng tư? Bây giờ mới có đầu tháng hai thôi đó.”

Tạ Cảnh Thâm vỗ vỗ sách trên bàn trà: “Này, còn sợ không có việc gì làm sao? Hơn nữa không phải em vừa mới có người bạn mới à?”

Trần Yên Thực quay đầu nghi hoặc nhìn anh, anh mới giải thích: “Hàng xóm của chúng ta, sau này chúng ta ở đây, kết thêm bạn bè cũng tốt.”

Trần Yên Thực gật gật đầu, trong phòng khách yên tĩnh một lát, cái ôm ấm áp của anh thật khiến người ta an tâm, rõ ràng Trần Yên Thực đã bị rút hết sức lực, dựa vào lòng anh, lẳng lặng hưởng thụ thời gian hai người ôm nhau.

“Tạ Cảnh Thâm.” Trần Yên Thực bày ra một bộ dáng đau khổ.


“Hả?”

“Cục cưng đói bụng.”

“…”

“Suốt ngày ăn, ăn rồi lại ăn, chiều ngang sắp dài hơn chiều dài rồi.”

“Điều này rất là bình thường, hơn nữa anh thấy em vẫn chưa biến đổi gì cả mà.”

“Thật là phiền, em muốn ăn canh cá.” Nói xong tha thiết mong chờ nhìn Tạ Cảnh Thâm.

Tạ Cảnh Thâm: “…” Cái Logic gì vậy?

Tạ Cảnh Thâm vỗ vỗ cô, Trần Yên Thực ngoan ngoãn xuống đất, để anh đứng lên.

“Anh đi siêu thị một chuyến.” Dứt lời đột nhiên hỏi cô, “Em có muốn đi cùng hay không?”

Trần Yên Thực chớp chớp mắt, gật gật đầu.

“Cái này không được.” Tạ Cảnh Thâm lấy củ cà rốt trong tay cô để lại.

“Vì sao vậy?”

“Ngắn một chút thì tốt hơn.” Nói rồi chọn một cái cho cô làm mẫu, “Chọn cà rốt phải chọn củ có màu đậm, ngắn, cẩn thận.”

“Em thấy to nhìn ngon hơn mà.”

“Độ ngọt bên trong tỉ lệ nghịch với độ to bên ngoài, cho nên chọn ngắn thì tốt hơn.”

Trần Yên Thực đăm chiêu gật đầu, chế nhạo nói: “Tạ Cảnh Thâm, anh đúng là có tư cách làm chủ gia đình đó.”

Tạ Cảnh Thâm liếc nhìn cô một cái: “Đáng tiếc bây giờ em chưa đi làm được, bằng không anh đã an tâm ngốc ở nhà giặt đồ nấu cơm rồi.”

“…”

Lúc tính tiền, Trần Yên Thực nhìn chằm chằm một loại hàng hóa ở quầy thu ngân, Tạ Cảnh Thâm nhìn theo ánh mắt của cô, khụ khụ, cô vợ nhỏ nhà anh này còn chưa no, nên có suy nghĩ dâm dục à?

Mang mấy thứ lỉnh kỉnh về nhà, Trần Yên Thực mới nói: “Vì sao bọc ~ tránh ~ thai (Bao cao su) lại để ở nơi dễ thấy thế, mỗi lần đi siêu thị đều nhìn đến phát ghét.”

“Vì sao thế?”

“Đâu phải là đồ dùng hàng ngày người người đều cần đâu, cần gì phải để ở vị trí dễ thấy chứ?”

“… Đây cũng xem như là đồ dùng hằng ngày đi.”

“Vì sao vậuy?”

Tạ Cảnh Thâm nhìn bộ dáng đứng đắn của cô, ánh mắt thơ ngây, cảm thấy bản thân suy nghĩ của bản thân có chút không tốt, im lặng im lặng, lát sau mới nói: “Sau này em sẽ biết.”

Trần Yên Thực thật sự không nghĩ nhiều, bởi vì, về phương diện đó cô không có nhu cầu…


Miệng Trần Yên Thực lải nhải không ngừng, phòng bếp giao cho Tạ Cảnh Thâm xử lý.

Rốt cục cũng đợi đến khi canh cá ra nồi, Trần Yên Thực vui vẻ chạy tới, cầm lấy muỗng định ăn, thì bị Tạ Cảnh Thâm ngăn lại.

Anh cầm hộp giữ ấm, bỏ vào ấy một ít, đưa cho Trần Yên Thực: “Mang cái này đưa đến cách vách đi.”

“Làm chi vậy?”

“Kết bạn thôi, LnQ.Đ thường xuyên qua lại là được.”

“Bác sĩ Tạ am hiểu sâu sắc con đường này như vậy, vậy sao trước kia anh không kết bạn với người ta.” Trần Yên Thực chế nhạo anh.

“Trước kia không có vợ giúp đỡ, không còn cách nào, giờ phải cầu em rồi.”

Trần Yên Thực giận dỗi trừng anh, nhấc hộp giữ ấm lên đi ra cửa.

Mở cửa đúng là Thẩm Lệ, thấy là Trần Yên Thực, chị ta lắp bắp kinh hãi: “Chị Tạ? Mau vào đi.”

“Không cần không cần, em đến đưa cái này thôi, về bây giờ.” Trần Yên Thực chuyển hộp giữ ấm cho chị ấy.

Thẩm Lệ nhận: “Đây là?”

“Đây là canh cá chồng em nấu, cám ơn bánh Cookie của chị, ăn ngon lắm.”

“Không có việc gì, không cần khách khí như vậy đâu, nhưng mà cũng cảm ơn canh cá của em nhé.”

“Em về đây, chồng em đang chờ em về ăn cơm.”

“Được, lần sau gặp.”

“Lần sau gặp.”

Trần Yên Thực cảm thấy lần nói chuyện này thoải mái hơn buổi sáng, hơn nữa, nghe tiếng cảm ơn của người khác cô thấy sảng khoái lạ kì.

Về nhà Trần Yên Thực an vị bên cạnh bàn ăn, la hét: “Mau ăn cơm thôi Tạ Cảnh Thâm, chết đói mất!”

Tạ Cảnh Thâm bới một chén cơm cho cô: “Em ăn trước đi, còn phải xào tí đồ nữa.”

Hai tay Trần Yên Thực tạo thành hình chữ thập: “Hôm nay là ngoại lệ, ngày mai em sẽ nấu cho anh ăn.”

Tạ Cảnh Thâm cười cười, là kiểu: nói nghe được như vậy là tốt rồi, anh sẽ không xem là thật.

Nhưng Trần Yên Thực nói học nấu cơm vẫn là sự thật, lúc trước không có sách thì phải làm sao? Bây giờ có, vậy thì bắt đầu từ ngày mai, cố gắng tập luyện.

Thực ra chiếu theo thực đơn thì không quá khó, chẳng qua quá trình có chút luống cuống tay chân mà thôi, hương vị cũng coi như có thể vào miệng được, nhưng mà, hình như… hơi quá ngọt, Trần Yên Thực ăn được vài miếng rồi để xuống, nâng đầu than thở.

Ai ~ gánh thì nặng mà đường thì còn xa…

Tác giả có chuyện muốn nói: có chỉnh sửa từ chương 18 đến chương 20, chỉ là sửa chữa vài chi tiết nhỏ, để nội dung trở nên hợp lý một chút, đọc lại lần nữa hay không cũng ảnh hưởng không lớn lắm, vốn Hữu Phỉ cho rằng phải chỉnh sửa khá nhiều, kết quả là ~ khụ khụ ~ có lẽ là tâm trạng không tốt, cho nên ám chỉ bản thân viết cực kỳ thồi, nhưng đến khi chỉnh sửa lại thấy cũng không đến nỗi nào ~(tự kỷ ~) cho nên đêm qua đã sửa xong rồi. . . Còn tưởng rằng thời gian sửa lại phải rất lâu~ a ~ ôm mặt ~ mọi người có ghét bỏ một tác giả ngốc nghếch như Hữu Phỉ không ~ để mọi người biết trên đời này có một Hữu Phỉ ngốc nghếch như vậy, Hữu Phỉ thật là ngại gặp người ~ lệ rơi ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.