Đọc truyện Nỗi Nhớ Khắc Sâu – Chương 12
mẹ Trần nấu canh tẩm bổ, tính đi đưa cho Trần Yên Thực uống, thấy ba Trần ngồi trong phòng khách nghe radio, liền lên tiếng: “Tôi đi bệnh viện một chuyến đây.”
Ba Trần làm bộ như không nghe thấy, mẹ Trần đành phải làm bộ như lầm bầm lầu bầu: “Vài ngày nay, may nhờ có bác sĩ Tạ một tấc không rời chăm sóc cho Trần Yên chúng ta, tôi cũng phải làm chút gì đó cho cậu ấy tẩm bổ mới được.”
Ba Trần vẫn không nói chuyện như cũ, mẹ Trần tiếp tục nói: “Lớp trẻ bây giờ ấy mà, không kết hôn mà mang thai thì tính cái gì, có đầy ra đấy, ông xem An An xem không phải là luôn ở cùng với chồng sắp cưới của nó à, tôi thấy bác sĩ Tạ là người rất tốt, Trần Yên giao cho cậu ấy, tôi cũng yên tâm.”
Ba Trần hừ một tiếng thật mạnh.
Mẹ Trần vụng trộm cười cười, biết ông đã nghe lọt, cũng không nói thêm nữa, đi đến bệnh viện, mỗi ngày đúng giờ đưa tin.
Nhưng Trần Yên Thực lại không chịu để mẹ Trần vất vả, luôn bảo bà mau mau đi về, huống chi ba Trần vừa mới lành bệnh, bên cạnh cần có người chăm sóc, còn nữa, mẹ Trần nấu canh cô uống không vô, buồn nôn mắc ói cũng không trách cô được, trong thời gian này cô chỉ ăn được thức ăn nhẹ mà thôi.
Mẹ Trần thấy Tạ Cảnh Thâm ở trong này cũng rất yên tâm, luôn rất tự giác để lại không gian riêng tư cho hai người.
Trên thực tế hình thức ở chung của Tạ Cảnh Thâm với Trần Yên Thực thường là như vầy, Trần Yên Thực nằm trên giường đọc sách, Tạ Cảnh Thâm ngồi bên cạnh bóc hạt dưa, gọt hoa quả, bưng trà dâng nước, Trần Yên Thực chỉ cần an tâm hưởng thụ mà thôi.
Nhưng Tạ Cảnh Thâm còn phải làm việc không có nhiều thời gian bên cạnh chăm sóc Trần Yên Thực, đành nhờ một y tá trẻ chú ý giúp, đừng để Trần Yên Thực chạy loạn.
Kỳ thực Trần Yên Thực rất tự giác, vì cục cưng trong bụng nên cô cũng không dám lộn xộn.
Cứ như vậy, hơn phân nửa bệnh viện đều biết trong phòng bệnh này là vợ sắp cưới của bác sĩ Tạ, vì thế thường tranh thủ lúc rảnh rỗi đi tới đi lui ngoài phòng bệnh, nghía một cái xem nhân vật thiên tiên nào mà có thể khiến bác sĩ Tạ yêu thương như vậy.
Nhưng hiển nhiên hẳn là Trần Yên Thực khiến người ta thất vọng, Trần Yên Thực không thể tính là đại mỹ nữ, nhiều lắm cũng được xem là ưa nhìn, tuy nhiên cô rất biết cách ăn mặc, trang điểm, thoạt nhìn trẻ hơn tuổi, tổng thể nhìn cũng không tệ.
Ở bệnh viện Bác sĩ Tạ là người có nhân khí cao, không ít y tá trẻ đi ngang qua phòng bệnh thấy bác sĩ Tạ chịu mệt nhọc chăm sóc vợ chưa cưới nhà mình, một phần thì cảm thán bác sĩ Tạ là một người đàn ông tốt, một phần lại cảm thấy bất bình thay cho bác sĩ Tạ, người phụ nữ nằm trong phòng này sao lại dám sai bảo bác sĩ Tạ như vậy chứ, cắn khăn tay, không vui ~
Đương nhiên nói đến cùng thì cũng là chuyện nhà bác sĩ Tạ, đồng nghiệp trong bệnh viện đều là người ngoài, không ai không thức thời.
Một ngày kia Trần Yên Thực đọc sách có một tình tiết khiến cô nhịn không được cười điên cuồng: “Thực là có người ngốc như vậy ha ha ha ha~ “
Bác sĩ Tạ lột vỏ quả quýt rồi đút cho cô: “Mẹ anh nói muốn đến gặp em.”
Trần Yên Thực lập tức chuyển thái độ: “Ai?” Chuyển thành sợ hãi, “Vì sao? Sao bác gái lại muốn tới gặp em chứ?”
“Bà đến gặp con dâu có gì không đúng chứ?”
Trần Yên Thực giả bộ đáng thương: “Em chưa chuẩn bị để gặp phụ huynh mà.”
Tạ Cảnh Thâm bật cười: “Cục cưng đã hai tháng rồi, bây giờ sẽ chuẩn bị hôn lễ, cố gắng làm hôn lễ trước cuối năm nhé?”
“Không làm hôn lễ không được sao?” Cô nghĩ cô với Tạ Cảnh Thâm không phải vì yêu nhau nên mới kết hôn, không cần thông báo cho nhiều người biết, như vậy khi ly hôn cũng dễ nói chuyện.
Trên ý nghĩa mà nói, Trần Yên Thực là kiểu người theo chủ nghĩa bi quan, cái gì cũng thích chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất.
“Không được, ba mẹ em với ba mẹ anh sẽ không đồng ý đâu.” Cử hành hôn lễ là chứng tỏ thái độ nghiêm túc của anh đối với cuộc hôn nhân này, đương nhiên Trần Yên Thực không thể cảm nhận được, nhưng cũng không thể để cha mẹ cô cảm thấy anh ghét bỏ cô được, đến nỗi không tình nguyện gả con gái cho anh, Tạ Cảnh Thâm sẽ không làm chuyện như vậy, anh sờ sờ đầu Trần Yên Thực, “Em yên tâm, đến lúc đó sẽ không để em phải vất vả đâu, cái gì em cũng không cần quan tâm, an tâm dưỡng thai là được rồi.”
Có lẽ chính Trần Yên Thực cũng không ý thức được, Tạ Cảnh Thâm đã thuyết phục được mình một cách rất dễ dàng.
Tạ Cảnh Thâm nói với Trần Yên Thực sẽ tính chuyện này sau, lòng Trần Yên Thực luôn lo sợ bất an, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, chẳng thoải mái được, dường như lúc đó cha mẹ anh không thích cô.
Nhưng thử nghĩ một chút đi, cha mẹ Tạ vốn nhìn trúng một cô gái thay con trai, dẫn anh đi gặp mặt người ta, đột nhiên con trai lại kéo một cô gái khác đi đến nói đây là bạn gái anh, dưới loại tình huống này, ai có thể vui vẻ nổi chứ?
Tạ Cảnh Thâm nhìn dáng vẻ Trần Yên Thực có chút dở khóc dở cười: “Đừng khẩn trương, ba mẹ anh rất thích em mà.”
Đây chẳng phải là lời an ủi của Tạ Cảnh Thâm dành cho Trần Yên Thực, vẫn đáng tin một chút, dù sao cũng là bạn gái của con trai, sau khi cha mẹ Tạ phản ứng kịp, về phương diện khác cũng hỏi thăm Tạ Cảnh Thâm không ít tin tức về Trần Yên Thực, đương nhiên là Tạ Cảnh Thâm chọn cái tốt mà nói, cứ như vậy Trần Yên Thực trong lòng cha mẹ Tạ cũng có chút tình cảm, huống chi bây giờ trong bụng Trần Yên Thực còn có huyết mạch nhà họ Tạ bọn họ, chỉ thế thôi cũng đủ khiến cha mẹ Tạ vui mừng rồi.
Hôm nay bà Tạ bận bịu trong bếp một hồi lâu, hầm cách thủy chén canh dưỡng thai, mới đi cùng giáo sư Tạ đến bệnh viện.
Dưới cái nhìn chằm chằm của cha mẹ Tạ Trần Yên Thực uống một ngụm canh, cũng không tệ, có thể uống được, không có cảm giác buồn nôn, đây là chỗ tốt của mẹ chồng làm việc ở khoa sản sao?
Bà Tạ càng nhìn Trần Yên Thực càng thích, bộ dạng không tệ, cũng lễ phép, trước giờ con trai chưa bao giờ khiến họ lo lắng, cho rằng người mà con trai coi trọng hẳn sẽ không tệ đâu nhỉ.
Ừm, vừa nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của con trai cuối cùng đã được giải quyết, hơn nữa lại sắp được ôm cháu, bà Tạ nhìn Trần Yên Thực lại càng thuận mắt hơn, toàn bộ quá trình đều nở nụ cười, vẫn không chuyển mắt nhìn Trần Yên Thực uống nước canh, đợi Trần Yên Thực uống xong lại cực kì ân cần dọn bát đũa, không để Trần Yên Thực động vào một chút.
Trần Yên Thực cảm thấy có chút ngượng ngùng, âm thầm nhìn thoáng qua Tạ Cảnh Thâm, nhưng Tạ Cảnh Thâm cũng chỉ nhìn lại cô một cái, không có động tác gì.
Từ lúc Trần Yên Thực uống canh xong, bà Tạ nghiễm nhiên xem cô như con gái nhà mình: “Yên Yên à, gọi là Yên Yên nhé.”
Trần Yên Thực chảy mồ hôi, đã nhiều năm rồi không ai gọi cô như vậy cả, lúc trước ba Trần mẹ Trần cũng gọi cô như vậy, nhưng mà sau khi cô đọc sách, hiểu một chút, cảm thấy hai chữ Yên Yên này đặc biệt không xuôi tai, nghe cảm thấy cực kỳ yếu đuối, cô không phải là cô gái yếu yếu đuối đuối, cuối cùng phải cáu kỉnh vài lần, ba Trần mẹ Trần mới không gọi cô là Yên Yên nữa.
Nhưng mà thôi, người không giống thì không thể áp dụng cùng một cách, sau này mẹ chồng gọi cô, cô có thể không trả lời sao? Nhưng không ngờ Tạ Cảnh Thâm lại tri kỷ biết bao: “Mẹ, gọi là Trần Yên là được rồi.”
“Ùm, Trần Yên à, nếu con cảm thấy ở đây không thoải mái, thì chuyển đến nhà bác đi, ở nhà bác cũng giống bệnh viện mà, bác cũng có thể chăm sóc con.”
Trần Yên Thực không biết phải trả lời như thế nào, liếc nhìn Tạ Cảnh Thâm xin giúp đỡ, Tạ Cảnh Thâm nghiêm trang trả lời: “Không cần đâu mẹ, một ngày cô ấy không nhìn thấy con thì không vui, cô ấy không vui đối với đứa nhỏ cũng không tốt.”
Trần Yên Thực hộc máu ba cấp, ngã xuống đất không dậy nổi, xin đừng hắc (troll)!
Bà Tạ nhíu mi: “Tuy rằng vợ chồng son tụi con ân ân ái ái chúng ta làm trưởng bối thấy cũng vui vẻ, nhưng vẫn phải chú ý đúng mực một chút, người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, mỗi ngày dính nhau rất dễ lau súng cướp cò, tình huống của Trần Yên bây giờ không cho phép đâu.”
Bà Tạ nói rất nghiêm túc, Trần Yên Thực tỏ vẻ trái tim nhỏ bé không chịu nổi, sao quý bà này nói chuyện không kiêng kị gì hết vậy, ở đây còn có Tạ Cảnh Thâm với giáo sư Tạ nữa đó? Một người trẻ tuổi như cô nghe xong cũng cảm thấy thẹn thùng nữa mà ~ che mặt ~
Giáo sư Tạ cười tủm tỉm nhìn thoáng qua con trai nhà mình, Tạ Cảnh Thâm khẽ ho một tiếng, anh là người không biết khắc chế như vậy sao? Đời này mới ăn thịt được có một lần thôi đấy? Không biết lần ăn thịt sau là bao giờ đây này -.-.
Khụ khụ, nhưng trong đầu bác sĩ Tạ không khỏi xuất hiện một vài hình ảnh không êm dịu, khuôn mặt trắng nõn hơi hồng hồng, chiếc cổ thon dài, lưng cong duyên dáng, thân thể không thể xem là đầy đặn nhưng đủ lồi lõm, đặc biệt là tiếng rên rỉ của cô lúc kích tình, bây giờ chỉ nghĩ lại thôi cũng đủ khiến anh bị kích thích.
Trần Yên Thực hơi ngước mắt nhìn nhìn Tạ Cảnh Thâm, ánh mắt có chút đáng thương, chủ ý của cô là xin giúp đỡ, cô thật không muốn đến nhà họ ở đâu, nào biết Tạ Cảnh Thâm cũng nhìn lại cô, sắc mặt hơi phiếm hồng hiếm có, trong mắt người khác thì đang thâm tình nhìn nhau, là một hình ảnh tình yêu nồng nàn không thể cách xa!
Nhất thời lòng bà Tạ mềm đi: “Aiz, được rồi, hai đứa là vợ chồng son yêu thương nhau, mẹ cũng không làm người ác được, nhưng mà A Cảnh à, con vẫn phải chú ý một chút, bây giờ phải dưỡng thân thể Trần Yên cho tốt, chờ đứa nhỏ sinh ra xong, tụi con muốn lăn qua lăn lại thế nào cũng được.”
Trần Yên Thực không hiểu, sao tự nhiên quý bà này lại thả người, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, đã bị oanh tạc bởi câu nói kia của bà.
Tạ Cảnh Thâm nhẹ giọng khụ khụ, nghiêm túc gật gật đầu: “Con sẽ chú ý.”
Trần Yên Thực: … sao ông trời lại muốn hắc tôi như vậy? Vì sao??? Yên lặng rơi lệ ~
“A Cảnh à, con xem ngày chưa? Làm hôn lễ trước cuối năm đi, bằng không chờ bụng Trần Yên lớn, mặc áo cưới sẽ khó coi đấy.”
“Dạ, con sẽ để ý.”
“Chờ thân thể Trần Yên khỏe lại, chúng ta cùng đi cầu hôn.”
Trần Yên Thực nghe cảm thấy lần này chơi lớn rồi, cô chỉ muốn đi nhận giấy chứng nhận là được rồi, không cần phiền như vậy đâu.
Nhưng cô làm gì có đường phản đối chứ, Tạ Cảnh Thâm đồng ý: “Dạ.”
Bà Tạ quay đầu kéo tay Trần Yên Thực, vẻ mặt thương tiếc: “Không thể để Trần Yên chúng ta chịu thiệt thòi được.”
Trần Yên Thực bị ánh mắt này nhìn đến nơm nớp lo sợ, cô rất muốn trả lời không thiệt thòi không thiệt thòi, bên kia bà Tạ lại chuyển hướng về phía Tạ Cảnh Thâm: “Khi phụ nữ mang thai rất là vất vả, con càng phải chăm sóc kĩ Trần Yên, đừng làm con bé suy nghĩ miên man, càng không được làm chuyện có lỗi với Trần Yên, nếu con làm ra chuyện vô liêm sỉ, mẹ sẽ là người đầu tiên không tha cho con đấy.”
Trần Yên Thực thầm nghĩ, Tạ Cảnh Thâm sẽ không làm chuyện gì có lỗi với cô đâu, sao người lại không tin tưởng vào con trai người vậy? Với tính tình của Tạ Cảnh Thâm, nếu anh có người trong lòng, anh sẽ ly hôn với cô trước chứ không mờ ám với người ta đâu, Trần Yên Thực đắm chìm trong suy nghĩ của mình, âm thầm gật gật đầu, cô không biết lòng tin của cô đối với Tạ Cảnh Thâm ở đâu mà ra, nhưng kì lạ là cô lại rất chắc chắn.
Chờ lúc cô phục hồi lại tinh thần, lại nghe giáo sư Tạ nói: “Được rồi, đừng dong dài nữa, con trai mình bà còn không rõ sao, nó muốn kết hôn nhất định là rất nghiêm túc, tôi thấy hai đứa này, khẳng định là sẽ yêu yêu thương thương nhau.” Dứt lời lại vỗ vỗ vai Tạ Cảnh Thâm, “Cũng không cầu hai con có thành tựu to lớn gì, chỉ mong luôn bình an, cùng già đi như ba với mẹ tụi con vậy, còn có thể ôm cháu là được rồi.”
Lúc này Trần Yên Thực mới có ý thức bản thân phải kết hôn, phải cùng sống với người khác, không thể giống như lúc trước sống một mình muốn gì thì làm đó được, cô đăm chiêu ngẩng đầu nhìn Tạ Cảnh Thâm, Tạ Cảnh Thâm cũng đang nhìn cô, đáy mắt như hình thành lốc xoáy, cô bị cuốn vào lúc nào không hay.
Tác giả có chuyện muốn nói: Hữu Phỉ: Nhịn không được bắt đầu YY bác sĩ Tạ có khuôn mặt đẹp như mặc ngọc (xấu hổ)
Trần Yên (cao lãnh): Ha ha, bác sĩ Tạ chướng mắt anh đó ~
Hữu Phỉ: Nói chuyện với mẹ khách khí chút có được không? Kêu ngạo nữa là mẹ đổi đấy~
Bác sĩ Tạ (nhíu mày): Vậy thì thuận tiện đổi tôi luôn đi, Trần Yên, qua đây, em biết đấy có một số người vào thời mãn kinh không nhìn được người khác ngọt ngào, đừng để ý cô ta, chúng ta đi sinh cục cưng ~
Hữu Phỉ: … Ngày nào còn độc thân ngày đó còn bị ngược [bái bai] bác sĩ Tạ cậu thật sự không biết ngược cún là không tốt sao ~[bái bái]