Đọc truyện Nói Nhỏ Cho Nghe Nè, Tui Thik Cậu Thiệt Đó! – Chương 38
Sao?Nhờ ơn nhờ phước của mày mà tao bị pama “đuổi” ra khỏi nhà và bắt đi chơi với tụi mày rồi đó!Giờ đi đâu?-Nó hậm hực vừa hỏi vừa có ý như trách móc cô bạn Vân Anh.Nhìn qua là biết vẫn chưa thoát khỏi tình trạng ngái ngủ.Trông đến là tội!
-Chờ chút đi!Khôi Nguyên đang lấy xe mà!-Vân Anh trả lời câu hỏi của nó kèm theo nụ cười dịu dàng để dập bớt ngọn lửa không mấy lớn nhưng đủ sức khiến người ta khiếp sợ đang bập bùng trong nó.
-Chơi với chả bời,ở nhà đắp chăn ngủ còn sướng hơn!-Nói xong nó ngáp ngắn ngáp dài rồi vươn vai mệt mỏi.(Ad:Chị đã làm gì đâu mà mệt?*Linh Chi:Thức dậy đã là một việc quá mệt rồi!)
-“Ngủ với chả nghê,cứ nằm ườn ra đấy rồi hết đông thành lợn luôn giờ!”-Vân Anh thầm nghĩ,nhưng đó chỉ là thầm nghĩ thôi!Cô không thể nói thẳng thừng ra được vì bây giờ nó giống như 1 con mèo hoang còn chưa tỉnh ngủ,thử động xem,bị cào rách mặt hối hận không kịp đâu!
Gia Huy nhìn Vân Anh mà đoán ra được suy nghĩ của cô.Anh chỉ biết bật cười trước đôi bạn có 1-0-2 này thôi!(Ad:Ôi giỏi ghê!Nhìn vào mà biết luôn à?*Gia Huy:Chuyện!3 tháng luôn luôn bên nhau thì sao anh không thể hiểu cô ấy?*Hả?Luôn luôn bên nhau?Ây da,coi bộ chuyện của anh chị hay à nha!Kể em nghe zới!*Gia Huy:Kể gì?Nhiều chuyện!)Trái ngược với thằng bạn,hắn-Hoàng Khánh Sơn lại chả có phản ứng gì.Đứng im cạnh đó,mắt nhìn 2 “nhân vật tiêu biểu” đó,tai nghe những gì 2 người ấy nói đó,nhưng như vậy thì sao?Chả có chi hay cả!Hắn vẫn lạnh lùng như 1 tảng băng và vô cảm như một hòn đá.Không phải hắn không hiểu cái hay trong câu chuyện mà là…Bản tính hắn lâu năm đã thế rồi!(Chậc chậc,bó tay!)
Chợt 1 chiếc BMW đời mới màu đen cực kì “s-ị-n” của cậu tiến đến.Cả đám thấy vậy thì vui vẻ bước lên xe.Chiếc BMW bắt đầu lăn bánh rời đi phóng thẳng về phía ngoại thành Hà Nội,nơi thanh bình,ít ồn ào hơn thủ đô của Việt Nam nhưng không phải là không có gì vui.
Quả thật là chiếc xe rất xịn nha!Bên trong vô cùng rộng rãi,đầy đủ tiện nghi.Tốc độ thì khỏi nói.Đặc biệt,có 5 chỗ đấy nhá!Ở trên 2 ghế gồm 1 ghế lái,ở dưới 3 ghế cực kì rộng rãi,thoải mái.Và chỗ ngồi nữa,thú vị không kém đâu!Đây nè,sơ đồ vị trí ngồi của “Bộ ngủ siêu đẳng” này!
-Ở trên:Khôi Nguyên(ghế lái)_Nó
-Ở dưới:Hắn-Gia Huy-Vân Anh
Trên đường đi,mọi người nói chuyện vớ nhau rôm rả rất vui.(Hắn thì không nhập hội nha!Ngồi im như tượng nhìn lũ bạn thay nhau bà tám.Nói chung lạc loài!)Điều đáng nói là có 2 “vị” nào đó luôn thay phiên dành cho nhau những hành động ngọt ngào,thân mật và mờ ám quá mức cho phép.Các bạn biết không?Nào là…
-Vân Anh có mệt không?Có bị say xe không?-Gia Huy đặc biệt để ý cô gái bên cạnh.
-Vân Anh không sao,còn Huy?-Vân Anh trả lời,cùng với đó là 1 nụ cười nhẹ nhàng đốn tim ai kia.
-Huy cũng vậy,Vân Anh uống nước ép hoa quả đi!Gia Huy cũng tươi cười,tiện tay đưa cho Vân Anh chai nước ép.
-Huy uống trước đi!
-Không,Vân Anh uống trước đi!
-Ừ,rồi Huy cũng uống nhé!
-Ừm,Vân Anh uống đi!
…bla blap…
Thế đấy ạ!Cứ buôn dưa lê bán dưa chuột với mấy đứa bạn được một tí là 2 người này lại “đáng ngờ” vậy đó!Trời ơi,nhìn cảnh này mà ai trong cuộc cũng nổi da gà hết cả rồi!
-E hèm!-Nó giả ho,ám chỉ 2 người nào đó nên dừng lại hành động “không bình thường” của mình.
Rất hiệu quả!Tự nhiên có 2 “nhân vật” ngại ngùng nhìn nhau,nhìn 3 đứa bạn rồi cúi đầu xuống với khuôn mặt đỏ hơn quả gấc chín.Việc này nó chỉ biết cười như 1 “con điên”,cậu cũng không tránh khỏi bật cười,còn hắn thì…ngồi im nhìn chả khác gì ma-nơ-canh.
_________________
Khi gần đến nơi,bỗng một điều xui xẻo xảy ra.Khôi Nguyên chợt nhận được 1 cuộc gọi bất ngờ.Không biết nội dung là gì nhưng cậu đã phải vội vã quay về ngay tức tốc.Trông có vẻ khá cấp thiết.Trước khi đi,cậu định để lại chiếc BMW cho tụi nó tiếp tục di chuyển đến địa điểm đã lên kế hoạch trước.Nhưng vì thấy cậu rất khẩn cấp nên 4 đứa còn lại quyết định nhường cho cậu,mình thì tự lo sau.Và sau 1 hồi đôi co(Chưa đến 2 phút),cậu đã chấp nhận ý kiến của tụi nó,nhanh chóng phóng vù về thủ đô Hà Nội,trong lòng không thể không lo cho 4 đứa nó.Không biết tụi nó sẽ đến đó bằng gì đây?(Anh khéo nghĩ quá!)
-Giờ bắt taxi hả?-Nó hỏi 3 đứa còn lại.
-Ưm…Thôi,bắt taxi chán lắm!Hay đi bộ đi!-Vân Anh với Gia Huy nhìn nhau,khẽ cười bí hiểm rồi quay lại nói với nó và hắn.
-Hả?Đi bộ dưới trời lạnh thế này?2 người rảnh quá!-Nó phản đối.
-Đi đi để giảm cân,lấy lại vóc dáng hoàn hảo.-Vân Anh dụ nó.
-Tao không tăng cân và cũng chả quan tâm!-Nó.
-Nếu đi sẽ có phần thưởng.-Gia Huy.
-Gì?-Nó nghe đến phần thưởng thì sôi nổi hẳn lên.
-Một chiếc Audi đời mới nhất.-Gia Huy.
-Tôi thừa khả năng để mua.
-1 tập truyện Conan từ tập 1 đến tập 93.-Vân Anh.
-Tao có cả rồi!
-1 tháng đi ăn miễn phí.-Gia Huy.
-Nhà tôi có LC Restaurant mà!
…v…v…& mây mây…
-Nói tóm lại,mày phải đi bộ,à không,chạy đi!Chạy cùng Khánh Sơn.-Lôi kéo mãi không được,Vân Anh chốt hạ bằng 1 câu cứ như ra lệnh ý.
-Cái gì?Mơ à?!!-Nó phản pháo lại.
-Vậy mày muốn cái thẻ ATM hàng triệu USD của mày không còn giá trị không?Tao mà nói thì 2 cô chú sẽ sẵn sàng cắt ngay!Đặc biệt là khi có cả Khánh Sơn.-Vân Anh cười nham hiểm,nó nghe xong tịt luôn.Mất thẻ coi như hết đời rồi còn gì?
-Sao mầy ác thế?Chúng ta là bạn à?-Nó mếu máo trông vừa tội mà vừa…yêu.Dễ thương lắm lun ý!
-Thế mày đồng ý đi!-Vân Anh lại chuyển sang dỗ ngọt.
-Hừ,ừ thì có thể tao đồng ý đấy,nhưng còn tên “tảng đá” kia thì…-Nó.(Biệt danh mới của anh Khánh Sơn mà chị Linh Chi hay gọi đó ạ!)
-Khánh Sơn,mày sẽ…-Gia Huy nở nụ cười dụ dỗ người ta.
Nó hướng ánh mắt đầy long lanh đầy hy vọng về phía hắn.Hắn sẽ chẳng chịu đâu!Bao giờ chả thế.Đành dồn hết tâm nguyện về phía hắn,mong hắn sẽ không làm thất vọng.Chạy vừa mệt lại vừa khổ,với lại,chạy cùng hắn nó tụt hết hứng thú rồi!Tuy nhiên,ở đời,cái quái gì cũng xảy ra được.
-Tùy.-Câu trả lời của hắn khiến Gia Huy và Vân Anh mừng rỡ không nói nên lời.Trái ngược lại,nó,sững sỡ này,bực mình này,nói chung chả khá gì núi lửa sắp sửa phun trào.Chả biết tên “tảng đá” hôm nay bị đột biến hay lú lẫn nữa.Nếu như mọi lần,hắn sẽ nhất quyết phản đối mà!Vậy mà…”Khánh Sơn,lát nữa anh chết với tôi!)
-Cảm ơn anh/mày nhiều lắm!-Vân Anh và Gia Huy cười nhăn nhăn nhở nhở rối rít cảm ơn nó,rồi lại quay vô việc chính.-Bắt đầu thôi nhể?
Nó ỉu xìu như cái bánh bao nhứng nước đi đến chỗ cạnh hắn và bắt đầu hoạt động chân tay,à đâu có,chân thôi!Thế là 1 cuộc chạy bộ thú vị chính thức diễn ra.