Đọc truyện Nói Nhỏ Cho Nghe Nè, Tui Thik Cậu Thiệt Đó! – Chương 26
Đám nó,hắn,Khôi Nguyên,Vân Anh,Gia Huy vừa về đến chỗ ngồi cũng là lúc giáo viên bộ môn tiếp theo bước vào lớp.Tiết này học Sinh-Cái môn mà lớp 11A1 cho là hứng thú nhất do thầy Chương dạy đã đến.Vì hầu như tất cả trong lớp đều thích môn này nhất nên đứa nào đứa nấy cũng chăm chú lắng nghe và hăng say phát biểu ý kiến.Tuy nhiên,cặp đôi ở bàn cuối cùng dãy giữa thì…
Hắn để sách vở bút thước trên bàn nhưng không học mà chỉ làm cảnh thôi!Hiện,Khánh Sơn “xinh trai” đang đeo headphone và…Ngủ!!!Còn nó-Linh Chi “đệp gái” thì tập trung nghe thầy giảng đấy nhưng phần lớn luôn quay qua “chồng tương lai” nguýt những cái thật sâu,thật đau.(Giết người bằng ánh mắt bớ làng nước ơi!!!)
Rồi cứ thế,cứ thế,giờ ra chơi tiếp đến từ lúc nào cũng không hay.
“Tùng tùng tùng”-Tiếng trống trường giòn giã vang lên.Sân trường lại đầy ắp những bóng dáng học sinh và tiếng nói cười vui vẻ.
Nó,hắn,Vân Anh,Gia Huy tụ lại ở chỗ Khôi Nguyên.
-Nguyên,kể chuyện đó cho bọn tớ nghe đi!-Nó hào hứng nói.(Chị quên mất chuyện xử anh Khánh Sơn rồi sao?Đúng là…Haiz,bó tay mà!)
– Ừ,mau mau lên,mọi người đều đang rất tò mò đấy!-Vân Anh cũng hứng thú chả kém con bạn.
– Ok,nhưng vắn tắt thôi nha.Giờ ra chơi là có hạn.-Cậu.
– Ờ,mày kể sơ sơ rồi lát về nhà thằng Sơn diễn tả chi tiết cũng được.-Gia Huy.
-Ai cho về nhà tao?-Hắn lên tiếng làm cả đám mất hết cả vui.
-Keo kiệt thế?Không phá nhà mày là ok rồi mà!-Gia Huy năn nỉ gãy lưỡi nhưng cái kết nhận được lại là…
-Tao nói rồi,không thể là không thể.-Hắn dứt khoát.
– Nói vậy là sao?Tui mình là bạn thâ….-Anh chàng đang định năn nỉ hắn tiếp thì bị nó ngắt lời.
-Trời,không cho thì thôi.Chắc nhà anh tồi tàn quá nên không muốn tụi này đến chứ gì?Đúng là sĩ!Có khi lát nữa tụi này chui đại vào một quán cafe bình dân vẫn còn khang trang hơn nhà anh đấy!Tôi nói chuẩn quá phải không?Haha!-Nó mỉa mai hắn rồi cười ha hả.Nhưng đâu nhớ rằng,lần trước nó đã từng đến nhà hắn và nhà hắn đẹp đâu kém cạnh với biệt thự nhà nó.(Các bạn không nhớ thì đọc lại chap 7-8 nha!)
-Cô thích nghĩ sao thì tuỳ,đừng có khích!-Hắn cười khẩy(Đểu đó!)rồi nhấn lại với nó làm các girl điêu đứng:”Chộ ôi,ộp pa đẹp troai quá đi!!!”( Oẹ!Buồn nôn quá!Cười đểu mà cũng đổ ư?)
-Khích gì?Chạm vào lòng tự ái của anh rồi hả?-Nó vẫn tiếp tục hành động trêu tức “chồng tương lai”.
-Haiz,trả treo với cái loại thiếu hiểu biết mà còn hống hách như cô ta làm gì?Thôi cứ để cô ta tự kỉ một mình vậy.-Hắn như thể tự độc thoại với chính mình nhưng vẫn nói thừa đủ để cả bọn nghe được nhằm hàm ý chọc giận nó.
Chưa kịp để núi lửa phun trào,mấy người ngoài cuộc vội dập tắt:
-Thôi,cả hai làm ơn trật tự để thằng Nguyên kể chuyện.-Gia Huy chen giữa nó và hắn giảng hòa.
– Ừ,giờ ra chơi có hạn mà cứ như thế này lúc nào mới kể xong một câu chuyện?-Vân Anh cũng lao vào.
Nó và hắn im lìm,không nói thêm gì nữa.Thấy vậy,Khôi Nguyên bắt đầu hoài niệm…
-Tôi kể đây.Chuyện là vầy….
*************
Bơi về một miền kí ức…
7 năm trước…
[“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được,xin quý khách vui lo…”]-Đầu dây bên kia chưa kịp nói hết thì đã bị bàn tay của một cậu bé chừng 10 tuổi vô cùng điển trai ném bộp xuống đất một cách dã man và vỡ tan tành.Cũng phải thôi,lần thứ n cậu gọi cho người ấy mà nhận lại vẫn là thế này thì làm sao chịu nổi?Lo lắng lắm chứ!Đã gọi trên dưới trăm cuộc rồi,không biết cô ấy có làm sao không?Tại sao lại không liên lạc được?Cô ấy đang gặp nguy hiểm chăng?Hàng nghìn hàng tỉ câu hỏi khó ai trả lời cứ liên tục vẩn vơ trong đầu cậu bé khiến cậu càng lúc càng lo lắng đến phát điên.Và cậu bé ấy là…Khôi Nguyên.
-Không thể như vậy được nữa,mình phải đi Mĩ tìm cậu ấy.-Đang định quay về nhà chuẩn bị cho cuộc hành trình tìm “người quan trọng” thì vừa ngoắt lại đằng sau,một “vật thể lạ” không biết bắt nguồn từ đâu ập xuống đầu cậu.
Chộ ôi,”vật thể lạ” là một quả bóng rổ,một quả bóng rổ được “bay” đến đây bằng một lực cực mạnh,phải nói là cực khủng khiếp luôn!Trong lúc Khôi Nguyên đang cảm thấy choáng váng vì quả bóng thì một giọng nói lạnh lùng nhưng rất chân thành vang lên:
-Xin lỗi,tụi tôi không cố ý.Đưa quả bóng giùm tụi tôi.
Khôi Nguyên ngước khuôn mặt điển trai đang nhăn nhó vì đau của mình lên,bất ngờ chạm mắt với một cậu bé trông có vẻ trạc tuổi,cũng cực kì anh tuấn nhưng thuộc dạng cold boy vừa nói lời xin lỗi lúc nãy.Theo sau cậu bé ấy lại là 2 cậu bé khác cũng rất soái ca đang xin lỗi ríu rít:người handsome,kẻ play boy.
-Xin lỗi cậu,bọn tớ không cố ý đâu!-Cậu bé handsome luôn miệng.
-Sorry sorry,khồng phải tớ muốn vậy đâu!Tại tớ ném quả bóng nhưng nó cứ thích cậu nên mới thế á!-Cậu bé play boy cũng ríu rít chả kém.
Cả đám như mớ hỗn loạn(trừ người ở gữa ra nhé!-cậu bé cold boy đó!).Khôi Nguyên chỉ lắc đầu cười nhẹ(Nhưng dập tắt và lạnh lùng ngay sau lúc ấy),cầm quả bóng rổ đứng lên và nói:
-Bóng này,lần sau nhớ cẩn thẩn hơn.-Rồi ném quả bóng về phía mấy cậu bé kia.Cậu bé cold boy bắt được.
-Cảm ơn,cậu có chuyện gì à?-Cậu bé cold boy hỏi Khôi Nguyên.
-Có nhưng các cậu không cần quan tâm đâu.
-Nói đi!Biết đâu tụi tớ giúp được gì.-Cậu bé handsome và cậu bé play boy cùng lên tiếng.
-Không đâu,chỉ có tớ mới giải quyết được thôi.-Khôi Nguyên từ chối.
-Cậu cứ nói đi.-Cậu bé cold boy.
Bị cả 3 cùng hỏi như thế,Khôi Nguyên cảm thấy ái ngại.Thôi thì cứ kêt ra hết cũng được mà.
-Tớ có 1 cô bạn rất thân như tri kỉ vậy.Đáng tiếc cô ấy phải sang Mĩ với ông bà ngoại để học tập.Tụi tớ vẫn giữ liên lạc với nhau.Bỗng dưng hôm nay gọi không được.Tớ thấy rất lo và đang định về nhà chuẩn bị qua Mĩ tìm cô ấy thì…
-Bóng tớ ném trúng đầu cậu à?-Cậu bé play boy.
– Ừ.
-Thật đáng tiếc,có lẽ tụi tớ không thể giúp gì cho cậu rồi!-Cậu bé handsome.
-Cậu nên đi tìm cô ấy đi.Để tụi tớ cùng về nhà với cậu đã.-Cậu bé cold boy.
-Được,đi thôi!
************
Quay về với thực tại…
-Rồi cậu cùng 4 cậu bé đó về nhà nhà cậu chuẩn bị sang Mĩ để tìm con Linh Chi à?-Vân Anh.
– Ừ thì định thế nhưng về đến nhà thì bố tớ bảo Linh Chi và ông bà ngoại sống rất tốt.Bố tớ và cả nhà Linh Chi liên lạc với nhau nên biết.Tớ thấy thế thì tạm yên tâm nhưng vẫn muốn sang đó thấy mặt cho chắc chắn.Tuy nhiên,bố lại không cho.Tớ hỏi số điện thoại của họ thì ông ấy lại nói không nên liên lạc với nhau,chỉ cần biết tình hình là được vì cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của cả hai.Vậy là đành thôi.Nhưng cũng từ hôm ấy mà tớ quen được với 3 cậu bé kia.-Khôi Nguyên.
-3 cậu bé ấy là…-Nó nửa nghi ngờ nửa tò mò.
-Là đó!-Khôi Nguyên rướn đôi mày của mình về phía hắn và Gia Huy.
Hắn vẫn lạnh lùng chẳng nói gì.Còn Gia Huy hơi cúi mặt xuống(Vì ngượng).Trong khi đó,đôi bạn nó và Vân Anh thì ngạc nhiên không nói nên lời.
-Cuộc gặp gỡ ” định mệnh” của mấy cậu đây sao?!!!-Tụi nó(Tính chị Vân Anh và chị Linh Chi)trợn tròn con mắt.
-Ừ.-Cậu khẽ cười khiến con gái nhà người ta phải xao xuyến.(Mất máu mất máu!)-Một thời gian sau Vân Anh với Kiều Linh cũng chuyển sang Mĩ.
– Ờ,hihi.
-Khoan đã,Khôi Nguyên,mày vừa nói Kiều Linh đúng không?-Chợt hắn và Gia Huy nhảy dựng lên và gấp gáp hỏi.
-Thì sao?
-Bạn gái thằng Bảo Nam.
-Hả,bạn gái thằng Nam cũng tên Kiều Linh à?Tao chưa thấy bao giờ đấy.
-Thì này.-Nói rồi Gia Huy lôi điện thoại ra bấm bấm chìa trước mặt cậu,đồng thời cả nó với Vân Anh.
-OMG!!!!!Con Linh với bạn trai nó đây mà!!!!!-Nó và Vân Anh hét toáng lên,cậu cũng không giấu nổi sự bất ngờ.
Bấm liên hồi rồi nó cũng chìa cái điện thoại iphone X của mình lên trước mặt cậu,hắn và Gia Huy.
– Ơ!Bạn gái thằng Nam!!!!-Bên hắn cũng tròn xoe 2 con mắt.
Hai bức ảnh,2 người giống nhau,mỗi người là bạn của một bên.Thế là…
Cả 5 ánh mắt chạm nhau.Họ nhìn đầy bất ngờ nhưng rồi lại cười bí hiểm gật đầu nhẹ nhẹ như hiểu ra điều gì.
-Thật trùng hợp!
-Chúng ta có duyên ghê á!
Rồi lớp 11A1 bỗng có 5 kẻ cười ha hả như những thằng vừa trốn trại.(Có 3 kẻ không đến nỗi đâu!)Thật là…Mất hết cả hình tượng!
-Nhưng sao việc Linh Chi về tớ không biết nhỉ?-Khôi Nguyên thắc mắc.
-Có lẽ nhà bên tớ với nhà bên cậu muốn cậu bất ngờ.-Nó cười tươi không cần tưới.
– Ừ,hahaha!
Vừa lúc ấy,một âm thanh quen thuộc vang lên:
“Tùng tùng tùng”-Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi kết thúc,tiết học mới bắt đầu.
Ai nấy đều trở về chỗ ngồi của mình,”bộ ngũ siêu đẳng” cũng thế.Giờ ra chơi vừa rồi hơi lâu.Có khi bù cho giờ ra chơi trước đó chăng?Nhưng chính điều ấy mới vui!Nghe xong câu chuyện của Khôi Nguyên được một lúc rồi mà đến giờ nó và Vân Anh vẫn còn cười như điên,Gia Huy cười tủm tỉm,hắn thì ngưng cười lâu rồi.Trùng hợp quá!Sau khi nó đi Mĩ,Khôi Nguyên quen tụi hắn.7 năm sau khi nó trở về,hắn lại là “hôn phu” của nó,nó gặp lại Khôi Nguyên.Mà Kiều Linh bạn nó lại là bạn gái của Bảo Nam bạn hắn,cả 2 lại là bạn Khôi Nguyên.Tuy có hơi rối nhưng thật thú vị!À mà còn nữa nè mọi người.Có ai biết trong lòng nó,hắn và Khôi Nguyên đang nghĩ gì không?Chắc sắp có thêm couple mới đó!Nhìn cái bàn trên Khôi Nguyên kìa! Thân thiết đến đáng nghi à!Chưa bao giờ 2 người đó thân đó thân với ai khác giới theo cái kiểu biểu cảm ngượng ngùng,e thẹn ấy.Nếu mà gần gũi quá nhưng hồ hởi,xuồng xả thì coi như bạn như tri kỉ.Nhưng đằng này mặt còn đỏ ửng lên kia kìa!Chết chết,các bạn cứ đợi mà xem!Rồi sẽ là một couple đó,cam đoan luôn!(Bống:Mấy anh chị tinh ý dễ sợ!*Linh Chi và Khôi Nguyên:Chuyện!!!*Bống:Cùng chào cả nhà cho em đi ngủ nào mấy anh chị!*Hiệp hội 3 người kia:Tạm biệt cả nhà,ủng hộ truyện nhé!*Bống:Đó,đích thân mấy vị đại nhân quảng cáo đó!Mọi người ủng hộ truyện em với nha!Pi pi!!!*Hun gió*Chụt chụt chụt)