Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng

Chương 35: Bất Chu ngũ


Đọc truyện Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng – Chương 35: Bất Chu ngũ

Edit: Lily_Carlos

Beta: Sunlia, Song Nhã

Bây giờ, tâm tình của Vũ Văn Dạ không được tốt lắm, hắn đã đứng trước cửa núi Bất Chu kêu gào gần nửa ngày rồi nhưng mà Bạch Tỉ hay Lưu Niệm Khanh cũng không trả lời, ngay cả thúc phụ của hắn là Phục Thiên chân nhân cũng không thèm để ý đến hắn, vậy nên hắn cảm thấy chuyện này rất kỳ quái. Vũ Văn Dạ đành phải bắt một đệ tử ở Bất Chu để tra hỏi, đối phương nói quanh co cả nửa ngày mà chỉ có một câu hữu dụng: Lão tổ trở lại.

Từ mấy ngàn năm trước, Bất Chu là một trong tam đại tiên môn đã trấn thủ bầu trời phía tây, mỗi thời đại, môn chủ còn có thân phận  —— người giữ núi, tức thủ hộ phía tây. Vị lão tổ Bất Chu kia là một vị đại năng thời thượng cổ trong truyền thuyết, hắn là người thực hiện di mệnh của Nữ Oa và lập nên tiên môn Bất Chu ở tu tiên giới. 

Sau khi tức giận trở về Vũ Văn gia, Vũ Văn Dạ trực tiếp đến thư phòng của phụ thân, hắn muốn từ biệt phụ thân để ra ngoài lịch lãm một chút, thật ra hôm nay không phải hắn đến để đi đánh nhau mà là do hắn có chuyện muốn hỏi Lưu Niệm Khanh.

Hắn đi tới cửa thư phòng, lúc vừa muốn đẩy cửa thì có tiếng nói chuyện truyền ra làm cánh tay hắn khựng lại giữa không trung. 

“Gia chủ, Ngũ Sắc Thạch này thật sự có lực lượng lớn như vậy sao?”

“Đúng vậy, hẳn là Đằng Xà Thần Quân cũng nên tiếp quản Bất Chu.”

“Gia chủ, tai mắt ở bên đó phát hiện Phục Thiên chân nhân đã gặp được Mạc Vấn Thiên, chúng ta……”

Giọng nói bên trong đè xuống rất thấp, trái tim Vũ Văn Dạ trở nên căng thẳng, hắn vừa nghĩ sẽ trở lại sau thì thấy cửa mở ra kèm theo đó là giọng nói của Vũ Văn gia chủ: “Nghiệt tử, ngươi cứ lảng vảng bên ngoài làm cái gì mau vào ngồi nói chuyện.”

Mắt Vũ Văn Dạ đảo qua một vòng thì thấy trong thư phòng chỉ có một mình phụ thân hắn, cũng không tìm thấy hơi thở của một người khác.  

Vũ Văn gia chủ thấy nhi tử cứ nhìn đông nhìn tây thì lập tức cảm thấy tức giận, cái tên nghiệt tử này cả ngày không làm được gì, chỉ đi đánh đánh giết giết hoặc đi tìm người để đánh đánh giết giết, tại sao không thể học cách nghĩ kế như mình chứ!

“Nghiệt tử, đến tìm cha có chuyện gì?”

Vũ Văn Dạ gãi đầu, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ đến cái người đột nhiên biến mất kia: “Hắc hắc, không có việc gì, con chỉ tới xem một chút rồi thuận tiện xin phụ thân cho nhi tử ra ngoài lịnh lãm vào ngày mai.”


Vũ Văn gia chủ hừ một tiếng không cho giải thích mà từ chối.

“Tại sao chứ?”

“Bây giờ khắp thiên hạ đều đến đây tìm người sở hữu lực ngũ hành, người khác còn tránh không kịp, đằng này ngươi còn muốn đưa lên cửa? Sao ta lại sinh ra một đứa con ngu xuẩn như thế chứ.”

Vũ Văn gia chủ phất tay một cái, ý bảo Vũ Văn Dạ đi xuống rồi tìm chỗ nào đó mà sám hối, còn bản thân thì thở dài: “Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh……”

Ngoài miệng Vũ Văn Dạ không nói nhưng trong lòng lại nghĩ: chân ở trên người tiểu gia, có đi đâu cũng do tiểu gia định đoạt. 

——

Trong ánh nắng chiều, một cung điện đã từng nguy nga lộng lẫy như Mạc Vấn Thiên đã sụp đổ toàn bộ, đổ nát thê lương, ngói vụn trải đầy trên mặt đất, một bóng người đen tuyền ngồi bên đống đổ nát của cung điện hoang phế từ trăm năm trước, làm cho sơn cốc thêm một chút bi thương và tịch mịch. 

Lúc chân của Phục Thiên chân nhân chạm xuống đất thì thấy cảnh tượng như vậy, rõ ràng Thần Quân không tìm được A Tỉ, thánh chủ Mạc Vấn Thiên đã rời khỏi nơi này rất lâu rồi, Phục Thiên chân nhân rối rắm không biết có nên đi lên quấy rầy Thần Quân trong lúc này không? 

Trong khi hắn đang suy nghĩ thì có kẻ không có mắt lên tiếng gọi: “Thúc phụ, thúc phụ, cuối cùng cũn gặp được người rồi.”

Phục Thiên chân nhân thật hận vì không thẻ kiếm được một cái lỗ để chui vào lúc này, nhưng Vũ Văn Dạ không để cho hắn có cơ hội đó vì hắn (Vũ Văn Dạ) đang nhiệt tình ôm Phục Thiên chân nhân để tìm cảm giác tồn tại, Vũ Văn Dạ thấy mặt Phục Thiên chân nhân đã biến thành màu gan heo thì càng mất hứng.

“Thúc phụ, sao người nhìn ta với vẻ mặt giống như bị táo bón thế?”

Phục Thiên chân nhân lặng lẽ liếc nhìn Thần Quân đang tức giận, dùng khẩu hình nói: câm miệng. Một tay len lén chỉ chỉ Đằng Chi Sơ. Vũ Văn Dạ hoàn toàn không lý giải được ý của Phục Thiên chân nhân mà nghĩ rằng thúc phụ chán ghét mình phiền phức như vậy nên hắn (Vũ Văn Dạ) ngoan ngoãn ngậm miệng lại……

Đằng Chi Sơ vẫn đưa lưng về phía mấy người dùng giọng nói không mặn không nhạt, không giận mà uy nói: “Bổn tọa muốn biết tên của tất cả những người liên lạc với hắn trong nửa năm nay.”

Phục Thiên chân nhân luôn miệng đáp ứng rồi lôi Vũ Văn Dạ đi, Ôn Cửu và Tử Ngôn cũng nhấc chân đi theo.


Đằng Chi Sơ nhắm mắt lại, nhớ lại ấn ký phức tạp của Âm Dương Song Ngư trong ký ức, màu ấn ký trở nên nhạt hơn, chỗ màu đen thì nhạt gần như trong suốt, ngay cả ấn ký trên thức hải cũng muốn bay đi.  

Hắn có thể tìm được thứ đã mất quay về mà lại không khôi phục lại được ấn ký nhàn nhạt này? 

Một ngày, hắn cho mình 1 ngày, nếu như hắn vẫn không có cách nào liên lạc với Bạch Tỉ thì hắn sẽ sử dụng Cấm Thuật trực tiếp dùng thần thức đi vào giấc mộng, bây giờ Đằng Chi Sơ không thể tiếp tục cố kỵ quá nhiều, hậu quả của việc sử dụng cấm thuật so với an nguy của A Tỉ thì căn bản không đáng là gì.

Cô nương của ta, ta sẽ đến cạnh nàng nhanh thôi……

——

Trong bụi cỏ, hai con Diệp Tử khổng lồ đang di chuyển đến một chỗ khác. Phía dưới Diệp Tử, có tiếng “ô ô” phát ra thì Bạch Tỉ lập tức che miệng Từ Phu Nhận lại rồi dùng ánh mắt ý bảo đừng lên tiếng.

Từ Phu Nhân nhướn mày liếc mắt qua như muốn nói: có cái gì đó đang chọc phía sau ta!

Bạch Tỉ lấy ra một con dao nhìn Từ phu nhân mà nói: “Một con đang trong miệng ngài, còn còn lại ở trên tay ngài.”

Từ Phu Nhân dứt khoát nhắm hai mắt lại: “Nó còn đang ngọ nguậy.”

Trong nháy mắt Bạch Tỉ hiểu ra, hai người nhanh chóng quay đầu nhìn lại —— họ thấy một con khỉ mặt đỏ đặc biệt học bộ dáng vô tội ngồi trên đầu vừa ăn chuối vừa chọt Từ Phu Nhân……

Khỉ con đảo mắt lên trên người Từ Phu Nhân rồi lại nhìn Bạch Tỉ, lặp lại vài lần như vậy rồi lại ném Diệp Tử qua, nó ôm lấy chuối trên mặt đất rồi vọt vào thác nước gần đó. 

Chẳng lẽ trong thác có cái gì sao? Tỷ như ——

Từ Phu Nhân vỗ đầu một cái: “Luyện Yêu đại trận, ta đã biết nó ở nơi nào rồi!”


Sau khi trở lại lều trúc, Từ Phu Nhân lấy ra rất nhiều khối màu đen lớn nhỏ không đều, sau đó ông mang theo Bạch Tỉ vòng qua cây hòe bò qua mấy sườn núi nhỏ đi tới trên một mảnh đất trống, ông móc một chiếc lò hồng lục tú nghiêm túc nói với Bạch Tỉ.

“Đệ tử bảo bối, sư phụ đi kiếm sống bằng những thứ này, con phải nhìn cho kỹ ta chỉ biểu diễn một lần thôi.”

“Đợi chút.” Bạch Tỉ vội vàng ngăn ông lại: “Đợi ra ngoài rồi học có phải càng tốt hơn không?”

“Tu vi của con bây giờ chỉ là Nguyên Anh, căn bản không phải là đối thủ của Cửu Anh, đừng tưởng rằng có thể trông cậy vào ta, kinh mạch của ta hầu như tắc hết nên không thể hấp thu linh khí từ năm thứ hai mươi từ lúc ta vào đây rồi, muốn ra ngoài chỉ có thể dựa vào chính con, chú kiếm một đạo, chú là kiếm, luyện là tâm……”

Bạch Tỉ càng nghe càng mơ hồ liền lên tiếng cắt đứt lời nói của Từ Phu Nhân: “Con muốn biết làm sao để đề cao tu vi?”

Từ phu nhân chỉ tay lên trời rồi lại chỉ chính mình, giọng nói giống như đang kích động: “Chỗ này chỉ có trời đất, ta và con, con biết rõ làm sao để đề cao tu vi không? Cho dù có biết rõ cũng không thể tăng tu vi trong thời gian ngắn như vậy được, chỉ có ta mới có thể dạy con…ta chỉ biết đúc kiếm.”

Từ Phu Nhân ôm cánh tay cụp mắt xuống như muốn nói: nói nhảm nhiều như vậy làm gì con không phải trông cậy vào ta……

Bạch Tỉ liếc mắt: “Chỉ tò mò một chút thôi mà, ngài tức giận như vậy làm gì, xin ngài bớt giận nha… Chúng ta đã nói rõ Phu Nhân sẽ cho ta thấy khí thế đại sát tứ phương của Phu Nhân sao?”

Từ Phu Nhân còn đang gật gù hả hê thì Bạch Tỉ đã cầm cái lò lên còn sờ đông sờ tây mấy cái, Từ Phu Nhân nhanh chóng cướp lại rồi hừ một tiếng: “Đây là Nung Thiên Lô, bỏ bất cứ chất liệu nào vào cũng bị nó nung nhão nhoẹt hết.”

Ông đá một quả cầu màu đen lên rồi tiếp lấy bằng một tay: “Cái này là Hắc Kim, dùng nó để đúc kiếm thì chỉ cần bỏ một chút to bằng cái móng tay thì có thể chém nát cả ngọn núi.”

……

Từ Phu Nhân giảng giải rất nhiều, cuối cùng ông nói với Bạch Tỉ: “Đệ tử bảo bối, hôm nay Phu Nhân ta sẽ biểu diễn một lần.”

Chỉ thấy Từ Phu Nhân lấy mỗi thứ một lượng nhỏ trong đống tài liệu rồi quẳng vào trong lò, ông chỉ đầu ngón tay xuống dưới lò rồi nàng nhìn thấy có ngọn lửa màu xanh bay ra từ ngón tay, Từ Phu Nhân quơ múa đôi tay, đầu ngón tay dẫn dắt dòng sương trắng giống như là linh khí đến vách lò, mười ngón tay của ông thỉnh thoảng lưu loát câu động, thỉnh thoảng lật tay điều chỉnh cự ly, thỉnh thoảng lại đem vài luồng hội tụ thành một rót đến bên trong lò……

Ngọn lửa của lò chiếu lên mặt Bạch Tỉ làm cho gương mặt nàng trở nên hồng nhuận hơn, Từ Phu Nhân chuyển động tay, hoặc là hợp thành hoặc là tách ra đường di chuyển của linh khí, dần dần từ từ mất hẳn ở trong mắt nàng, thay vào đó là các điểm sáng, từ nhỏ tí tẹo đến giống như ánh sao, rồi sau đó, Bạch Tỉ thấy những điểm sáng này như có sức sống mà tràn vào lò……

Vài ngày sau, Bạch Tỉ đã có thể luyện chế trường kiếm đơn giản, nàng có thể cảm thấy tu vi của mình đã đạt tới đỉnh của Nguyên Anh kỳ, mơ hồ có khuynh hướng đột phá.

Sau khi hiểu rõ tác dụng của việc đúc kiếm, rốt cuộc Bạch Tỉ cũng hiểu rõ tại sao Từ Phu Nhân nói nàng tấy thích hợp đi đúc kiếm: nhặt tài liệu, bài tài liệu, ném tài liệu……


Những thứ này tất cả đều cần một đại lực sĩ tiêu chuẩn!

Theo cách nói của Từ Phu Nhân thì sức mạnh của Bạch Tỉ —— một trăm nam tu cũng không sánh nổi.

Nàng rất muốn hỏi một câu: sư phụ người khen một tiểu cô nương như vậy thích hợp à?

——

Phía tây nam Cửu Châu, Thục Đạo quanh quẩn bay lên, cao chọc trời, Chử Uyên và Lưu Niệm Khanh lần lượt bước ra tàu cao tốc.

Từ khi Thục vương trước qua đời, Ngư Phù kế vị, mấy trăm năm qua, mọi người giới Tu Tiên đều biết: Thục Đạo khó khăn, năm tháng mắc cạn, nghĩa là nếu muốn đi qua Thục Đạo, cho dù là hao hết cả đời, cuối cùng sợ cũng không công mà lui.

Cho đến khi Thục vương thứ ba Đỗ Vũ xuất hiện, Thục Đạo không khó khăn nữa, ma tu đã từng ngang dọc cả vùng đất Tây Nam cũng yên tĩnh như cũ, Thục Đạo lúc này thành phong ấn giới ma tu, chỉ có đi tới Thục Đạo, xé rách kết giới, mới có thể đi vào chỗ ở của ma tu—— vực sâu Vô Vọng.

Thục Đạo trước mắt, Chử Uyên dễ dàng mang theo mình lên đây, trước mắt Lưu Niệm Khanh, nghĩa phụ của hắn không phí nhiều sức mở ra thông đạo đến kết giới vực Vô Vọng.

Xé rách bầu trời, gió lốc nổi lên, sấm sét vang dội, dưới mây đen, không có một ngọn cỏ, rõ ràng vẫn còn ở trong Thục Đạo nhưng Lưu Niệm Khanh đã cảm nhận sâu sắc sát khí bên kia đập vào mặt.

Cuối cùng Lưu Niệm Khanh vẫn phải hỏi: “Nghĩa phụ, tại sao?”

“Vì sống.”

Lời này cũng chỉ có thể lừa gạt một đứa bé, bằng địa vị nghĩa phụ bây giờ, cần gì phải tham sống sợ chết, cần gì phải đi trên một con đường như vậy?

Nhìn ra Lưu Niệm Khanh nghi ngờ, Chử Uyên hất tay áo một cái phất qua mặt của Lưu Niệm Khanh, một đạo tơ hồng đọng trên khóe miệng của hắn, giọng nói của Chử Uyên bỗng chốc lạnh lẽo: “Đừng ép ta giết con.”

Lưu Niệm Khanh bị nét tàn nhẫn lóe trong mắt rồi biến mất của Chử Uyên làm kinh sợ, nhiều năm như vậy, người nâng niu mình trong lòng bàn tay được mình xưng là nghĩa phụ, đang ôm gắt gao bài vị, để dành linh lực, giống như đang chuẩn bị nhất kích tất sát (một chiêu là chết). Đột nhiên Lưu Niệm Khanh cảm thấy thật ra thì hắn chưa bao giờ hiểu Chử Uyên, có lẽ ở trong mắt Chử Uyên, hắn chỉ là một hình thức, một kỷ niệm duy nhất về người trong lòng thời niên thiếu của Chử Uyên.

Người kia tên là Sở Ngọc.

Gương mặt của bọn họ có tám phần tương tự?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.