Đọc truyện Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng – Chương 33: Bất Chu (3)
Edit: Cò Lười
Beta: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết + Mai Tuyết Vân
Nam Tề, ngày hai mươi ba tháng chạp năm Trung Hưng đầu tiên (501 năm), trong vòng ngàn dặm dưới chân núi Bất Chu, mọi vật đều bị tuyết trắng che phủ, có một nam một nữ sóng vai đi trên mặt tuyết, hai người đi về phía một thôn trang đổ nát, trên tấm bia đá ở trước cửa thôn viết là: Bạch gia thôn.
Đây là nơi Bạch Tỉ lớn lên từ nhỏ. Bạch gia thôn là thôn làng mang họ Bạch, là những người cuối cùng được Nữ Oa tạo ra khi vá trời, vì thế Nữ Oa mới yêu mến sủng ái Bạch gia.
“A Sơ, trước kia chàng tập hợp lục hồn, dùng da rắn hồi phục lại thân thể cho ta, có phải rất mệt hay không?”
Đằng Chi Sơ lắc đầu một cái, thật ra thì đây là một quá trình tràn đầy hy vọng, mỗi lần hoàn thành một chút lại nhìn thấy nàng gần hơn một chút, những khổ cực kia ngược lại biến thành minh chứng kiên định nhất. Hắn cưng chiều nhéo mặt Bạch Tỉ, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của nàng rất là đáng yêu.
Trận đó hắn bởi vì hao hết nửa đời linh lực, tu vi thụt lùi, không đi cùng Bạch Tỉ nên mới có chuyện Bạch gia thôn bị thảm sát.
“A Tỉ, chuyện tàn sát đó không liên quan gì đến nàng.”
Khắp bầu trời đầy bông tuyết, một trận gió thổi qua mang theo khí lạnh, Bạch Tỉ nhìn từng dãy bia mộ trước mắt, gật đầu một cái: “Người kia nói có thể khiến sư phụ không thoải mái hắn rất vui vẻ, có lẽ là kẻ thù của sư phụ thôi.”
Khóe mắt Bạch Tỉ hơi ẩm ướt: “Nhưng thôn dân vô tội……”
Đằng Chi Sơ ôm lấy nàng thật chặt không nói gì, nên im lặng hơn là lên tiếng.
Trên mặt tuyết, màn thầu thơm ngon, hoa quả cúng tế, vàng mã đầy đủ, Bạch Tỉ theo thứ tự bái tế từng tấm bia đá, đến trước tấm bia đá lớn nhất, Bạch Tỉ lau chùi mặt bia nhiều lần: “Ngài trưởng thôn, A Tỉ nhất định sẽ tự tay mình giết cái tên khốn kiếp đã tàn sát thôn.”
“Muốn chính tay đâm ai vậy?”
Giọng nói vang lên mang theo chút quái lạ, phản ứng đầu tiên của Bạch Tỉ: A Sơ ư? Quả nhiên, Đằng Chi Sơ đang đứng giữa không trung đối chiến với một người, người nọ mặc triều phục màu tím, màu tím là màu của vương hầu hoàng thất, là Tiêu Diễn!
Đối với người nhìn không vừa mắt, khóe miệng vị này nhếch lên, tôn lên vẻ muôn hồng nghìn tía trên mặt hắn, nụ cười câu người đáng đánh đòn, Bạch Tỉ không nói hai lời, đề khí bay lên, đạp một cước vào thinh không.
“Mấy năm không gặp, tiểu nha đầu đã trưởng thành rồi.’’ Hắn ngẩng đầu lên trời hét lớn: “Tiêu Diễn, ngươi cũng có chút bản lãnh, đệ tử dạy không tệ.”
Nam tử cầm song câu trong tay, nhẹ nhàng hóa giải thế công của Bạch Tỉ. Người trước mắt này, dù hắn có hóa thành tro Bạch Tỉ cũng nhận ra, ngày ấy, từng khuôn mặt nhuốm máu của thôn dân vẫn còn hiện rõ trước mắt nàng, Bạch Tỉ luôn muốn chính tay đâm chết kẻ thù.
Hai mắt Bạch Tỉ mở lớn, đồng tử đỏ hoe, hàm răng nghiến chặt: “Ngươi được lắm, đồ khốn kiếp, các ngươi thật không biết xấu hổ, thông đồng với nhau.”
Nam tử cười hả hê, vẻ mặt hưởng thụ nói: “Tại hạ họ Trần, tên một chữ Phạm. Tiểu nha đầu, gọi ta Phạm ca ca là được rồi.”
Bạch Tỉ lôi chủy thủ (đao ngắn) của Từ phu nhân ra, ném lên trời một cái, mười mấy chủy thủ nhỏ đâm về phía Trần Phạm — đây là chiêu nàng lén học được từ Thần Quân đại nhân.
“Tiểu nha đầu, xem chiêu.”
Trần Phạm một lòng muốn xoay người bỏ đi, tung ra một chút sức, bầu trời giống như là bị rạch ngang một đường, móc câu quay giống ngược về phía nàng, Bạch Tỉ nhất thời không có kế đối ứng. Hai người dùng thuận Súc Địa Thành Thốn, liền rút lui cách xa mấy vạn dặm. Nàng ổn định lại tâm trạng, chuẩn bị công kích thêm thì bốn phía đã không thấy bóng dáng của Trần Phạm, giữa không trung cũng không thấy Đằng Chi Sơ và Tiêu Diễn, đập vào mắt chỉ có một vùng trắng xóa.
Lúc cúi đầu trầm tư, Bạch Tỉ thấy trên mặt đất có một số dấu chân nông sâu đều có, xung quanh đây có người, là ai……
—
Vũ Văn Dạ hỏi thăm một chút mới biết, thì ra ngày đó thiếu nữ đối chiến với hắn chính là Bất Chu Bạch Tỉ, hắn chậc chậc hai tiếng, đơn giản đánh giá thấp lực chiến đấu của Bạch Tỉ, lực công kích giống như nhau, không có chiêu thức đặc biệt cường đại, cả trong quá trình đối chiến cũng không thấy nàng phòng thủ. Vũ Văn Dạ đoán chừng Bạch Tỉ hoặc là người mang dị bảo có thể tạo ra phòng ngự hoàn hảo, hoặc là chính là thật sự không muốn sống, chưa từng thấy người bình thường nào dù da dày thịt béo cũng không dùng đến thuật phòng ngự, huống chi là một tiểu cô nương da thịt non mềm.
Bạch Tỉ cho hắn ấn tượng khắc sâu nhất chính là bản tính nhẫn nại, hai bên đối chiến chỉ cần tu vi không chênh lệch quá xa, linh lực dự trữ của ai lớn sẽ chiếm được ưu thế. Bạch Tỉ mang đến cho hắn một cảm giác, giống như nàng có nguồn linh lực bất tận dùng không hết, càng đánh càng hăng. Nhưng điều này rõ ràng không đúng, người tu tiên thuận theo Thiên Địa chi đạo, mặc dù ngũ hành xoay chuyển không ngừng, khôi phục lại rất mau cũng không thể vừa dùng sau một khắc lại lập tức bổ sung.
Trên người nàng, nhất định có bí mật gì mà hắn không biết, cho nên hắn muốn biết kẻ đứng sau Bạch Tỉ là ai. Trước tiên, Vũ Văn Dạ đến Bất Chu, hắng giọng rồi gọi.
“Bạch Tỉ muội muội, ta tới tìm muội đây.”
Tiếng gọi vang vọng trong Bất Chu Sơn, truyền đi rất xa.
“Bạch Tỉ muội muội, mau tới nghênh chiến.”
Chân nhân Bất Chu Vạn Nhẫn đứng trên đỉnh Phục Thiên vuốt râu không thể làm gì, Vũ Văn Dạ là cháu ruột hắn, quản hay không quản đây?
“Bạch Tỉ muội muội, nếu không ra ta sẽ không đi –“
Giọng nói có uy lực rất lớn, rốt cuộc có người không ngồi yên được.
Lưu Niệm Khanh thực sự rất nổi giận, người này ai vậy, luôn hô to gọi nhỏ, hắn chỉ muốn thanh tịnh thế nhưng lại khó vậy sao! Nghĩ đến lần trước Bạch Tỉ nói mình gây ra rắc rối, Lưu Niệm Khanh quyết định đi ra ngoài trút cơn tức.
Vũ Văn Dạ không ngờ mình lớn giọng như thế lại không gọi được Bạch Tỉ mà lại gọi ra một nam tử ngọc diện băng lãnh. Đối phương không có biểu cảm gì, vừa đến đã ném ra một luồng kiếm quang, ý tứ muốn nói: Nếu ngươi gào thêm câu nữa, ta sẽ rút kiếm chém ngươi.
Vũ Văn Dạ lấy làm vui vẻ, hắn phải cho tên mặt trắng nhỏ này biết được cái gì gọi là lập chí đối địch với cường giả khắp thiên hạ.
Chỉ thấy Vũ Văn Dạ rút Tam Xoa Kích cắm trên đất, một đường nhắm đến Lưu Niệm Khanh, cố ý hất cằm, tựa hồ muốn nói: Muốn đấu thì đấu.
Hai người một người cầm kích một người cầm kiếm, thí tỉ bất phân thắng bại, đến hiệp đấu thứ một ngàn, Vũ Văn Dạ phát hiện được một vấn đề: Mỗi lần hắn cạn kiệt linh khí thì đối thủ đều sẽ giống như có năng lực thần kỳ vẫn đánh hắn một hai chiêu. Đều trực tiếp bị tay Chiến Thiên Tam Xoa Kích trên tay hắn cắt nuốt như thập toàn đại bổ, sau đó hắn lập tức phục hồi lại máu huyết……
Vũ Văn Dạ lui về phía sau mấy bước, chần chừ một lúc, hỏi “Ngươi có thiên linh căn hệ Thổ?”
Lưu Niệm Khanh trong nháy mắt đã hiểu ra điều gì, không gật đầu, xoay người rời khỏi, có lẽ, hắn nên đi về hỏi lại nghĩa phụ thôi.
—
Ngoài dự kiến của Đằng Chi Sơ, tu vi của Tiêu Diễn trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã trực tiếp tăng lên Hóa thần trước thời hạn, vượt qua cả Hợp Thể Kỳ, hai người giao đấu rất lâu, đối phương không có dấu hiệu suy kiệt, có thể thấy được hắn không dùng thuốc gì hoặc là thủ đoạn cấm kỵ nào.
Tiêu Diễn nhìn thấu nghi ngờ Đằng Chi Sơ, rất có kiên nhẫn giải thích: “Đằng Xà Thần Quân ở thượng giới đã lâu, không biết giới Tu Tiên có một loại công pháp có thể ẩn giấu tu vi cũng là bình thường.”
Hỏng rồi, Đằng Chi Sơ thầm than một tiếng, lần trước ở Hầu phủ Lâm Tương, Tiêu Diễn đã có tính toán, cố ý để cho bọn họ mang Vương Linh đi, mà lý do…… Hắn không muốn kết hôn, nhưng là còn cần Vương thị hiệp trợ, tất cả không nói cũng hiểu.
Đằng Chi Sơ xoay người đột ngột, rơi xuống mặt tuyết, trong màn tuyết bay tán loạn, không hề nhìn thấy bóng dáng mảnh mai linh hoạt kia. Hắn thử lấy khế ước liên lạc với Bạch Tỉ, giữa hai người cảm ứng như có như không, thỉnh thoảng rất bé nhỏ, thỉnh thoảng hoàn toàn biến mất. Đằng Chi Sơ biết công dụng của khế ước, chỉ cần Bạch Tỉ còn ở taị Cửu Châu, cho dù ở nơi nào hắn đều có thể cảm ứng chính xác được chỗ ở của nàng, trừ phi — nàng đã không còn ở Cửu Châu nữa.
Cô nương của hắn, đang ở trước mắt hắn, biến mất……
—
Trời xoay đất cuồng còn nghiêm trọng hơn lần rơi vào đám cây hợp hoan trước kia, Bạch Tỉ ngã xuống bên cạnh một căn nhà trúc xung quanh là non xanh nước biếc. Nhìn chữ viết đề tự xiêu vẹo trước của nhà trúc, thật ra đây là một lều trúc, khéo léo đặt dưới một gốc hòe già.
Phủi hết bụi trên váy, Bạch Tỉ cẩn thận cách xa nhàtrúc, ẩn thân vào ngọn núi nhỏ không xa trong ao, ngồi yên một canh giờ, Bạch Tỉ mới sắp xếp xong tình hình của mình lúc này.
Trước khi đến đây, những dấu chân là điều cuối cùng nàng nhớ được, cuống quít ngẩng đầu. Bạch Tỉ thấy một chiếc áo choàng trùm đầu, nhìn dáng áo thì phải là một nam tử, có thể tránh được thần thức thăm dò của nàng, tu vi của người chắc phải trên nàng. Ngẩng đầu lên lần nữa, nàng đã đến nơi này, chỗ này sắc xuân dào dạt, sức sống tràn trề, nhưng ở Cửu Châu thời tiết đã bước sang mùa đông, lúc này Bạch Tỉ chỉ có thể to gan phỏng đoán: Nàng đang ở thế giới bên trong Cửu Châu.
Sau khi ở chỗ này đợi năm ngày sau, Bạch Tỉ phát hiện, bên trong thế giới này, linh khí hết sức mỏng manh, yêu thú đông đảo, nhưng đa số đều lấy Yêu Đan làm thức ăn tăng trưởng tu vi. Nàng cũng gặp qua mấy người tu tiên, bộ dạng đều rất tiều tụy, linh khí giống như bị xoái mòn hết.
Nhưng cho dù là yêu thú hay người tu tiên, cũng sẽ vòng qua nhà trúc, Bạch Tỉ phỏng đoán chủ nhân của nhà trúc rất có thể là một Đại yêu, mới khiến yêu thú và người tu tiên đều phải đi đường vòng, vừa lúc nơi này chỉ có Bạch Tỉ □□.
Đáng tiếc ở đây không bao lâu, chủ nhân chân chính đã trở lại.
Lão đầu nhìn gầy như que củi, xiêm y bằng vải thô, nơi thắt lưng phải buộc mấy vòng. Phía trên chiếc mũi chim ưng là hai con ngươi đen láy nhỏ bằng hạt đậu, chân mày chỉ có một nửa, lại còn vểnh cao. Toàn thân mang theo mội cỗ khí chất tàn bạo, khi Bạch Tỉ đang nằm ngủ trong nhà trúc, thì lão đầu cầm kiềm gắp than gõ gõ đập đập náo loạn cả nhà trúc.
Bạch Tỉ mơ mơ màng màng hỏi một câu: “Người nào vậy?”
“Từ Phu Nhân.”
Danh tự này nghe rất quen tai, sau đó Bạch Tỉ bỗng chốc mở to mắt mà nhìn lão đầu, thốt ra từng chữ: “Từ Phu Nhân?”
Vẻ mặt lão đầu kiêu căng, có chút khinh miệt nhìn nàng một chút: “Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, họ Từ tên Phu Nhân.”
Hắn tiện tay kéo qua một cái ghế cũ nát, thản nhiên ngồi xuống: “Ngươi là nam nhân!” Ta XXX – đúng là kiệt tác kinh điển, còn sống trong truyền thuyết.
“Này là chủy thủ của Từ Phu Nhân?”
“Lão phu làm đó.”
“Kiếm Mộ?”
“Lão phu sẽ phế đi nơi ấy.”
“Vậy ngài thế nào –“
Câu nói của Bạch Tỉ có hàm ý khác, mắt nhìn ra phía ngoài, xoay một vòng quanh nơi non xanh nước biếc này. “Hắc, tiểu cô nương, ngươi xong chưa?”
Bạch Tỉ vội vàng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, hai tay dâng lên, lão đầu thấy chủy thủ của Từ Phu Nhân an tĩnh nằm ở nơi đó. “Từ gia g ia, người xem chúng ta cũng coi như là có quan hệ sâu xa, là người một nhà cả, nếu không thì nghiên cứu một chút làm thế nào đi ra ngoài?”
Nhắc tới đi ra ngoài, lão đầu thở thật dài một cái, lắc đầu một cái, mới nói: “Ngươi biết đây là nơi nào sao?” Theo lời Từ Phu Nhân, thế giới này được gọi là Luyện Yêu Hồ, Bản Mệnh Pháp Bảo của Thánh chủ Mạc Vấn Thiên. Có thể chứa cả yêu thú thiên hạ, luyện thành đại yêu đan. Hơn nữa bên trong Luyện Yêu Hồ tự thành lập thế giới, hạ qua đông đến bốn mùa rõ ràng không nói, cũng chỉ có một ít linh khí dự trữ. Cho nên yêu thú bên trong muốn trở nên cường địa chỉ có một phương pháp là cắn nuốt yêu đan của nhau. Nhưng người tu tiên bên trong Luyện Yêu Hồ, không có cách nào cắn nuốt nội đan của đồng loại để gia tăng tu vi của bản thân, với linh khí mong manh ở trong này, đến cùng cũng sẽ chết đi.
Nếu như nói bộ dạng kiệt quệ của người tu tiên là do linh khí bị hao mòn tạo thành, vậy thì nàng không khỏi tò mò, làm thế nào Từ Phu Nhân lại khiến yêu thú và người tu tiên sợ hãi đến vậy? “Muốn đi ra ngoài cũng không phải là không có cách.”
Từ Phu Nhân thần thần bí bí nheo mắt lại, “Đánh vỡ Luyện Yêu Hồ, từ bên trong hoặc là từ bên ngoài.”
“Này Từ gia gia định làm thế nào đây?”
—
“Trong bầy yêu thú đông đảo, ta một ông già, cần gì đi trêu chọc chúng đây, thế giới bên ngoài ngoại trừ có linh khí nhiều hơn trong này một chút, nhưng lòng người lại có thể hiểm ác hơn nhiều.”
“Vậy ngài không hận Thánh chủ kia sao?”
“Lão phu là tự nguyện tiến vào.’’
“Bạch Tỉ:…… Ngài thắng rồi!’’
—
Cung điện rộng lớn nhất của Mạc Vấn Thiên là từ đường, bên trong chỉ có một linh vị, trên đó viết ba chữ: Lưu Sở Ngọc.
Lưu Niệm Khanh quỳ gối phía dưới, bên người là nam tử khoác áo choàng và mũ màu đen, chỉ có ở từ đường này hắn mới có thể tháo nón xuống, lộ ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành.
Lưu Niệm Khanh hành đại lễ ba quỳ chín lạy, yên lặng xuôi tay đứng ở một bên, nam tử quỳ gối trên bồ đoàn, miệng lẩm bẩm: “Sở Ngọc, đứa trẻ đã trưởng thành, rất giống nàng.”
Hắn uống ly rượu, giọng nói khàn khàn lộ ra sự đau thương nặng nề: “Cả đời Chử Uyên, phản quốc thẹn nhà cũng không cảm thấy một chút không ổn, chỉ phụ một mình công chúa mà thôi……”
Niệm Khanh Niệm Khanh, chỉ là nhớ nhung khanh khanh, hối tiếc vì không thể gặp nàng….?