Đọc truyện Nơi Này Có Anh – Chương 19
Tại phòng làm việc của Hoàng Nam.
Jelly đi vào một cách thản nhiên không cần gõ cửa, trong khi Hoàng Nam đang chuẩn bị tài liệu để tới phòng họp quản trị. Jelly ngồi phịch xuống ghế sô pha với dáng vẻ vô cùng cá tính, cất giọng nói:
– Ê Hoàng Nam, mày hẹn hò với con nhỏ Cherry đó thật à? Mới chia tay bạn gái là có mối tình mới ngay lập tứt. Ảnh con nhỏ đó với mày chụp chung ngay trong phòng ngủ của mày, lúc mày đang ngủ đấy đăng khắp trên instagram với Line kìa…
– Không quan tâm!
Hoàng Nam trả lời một cách ngắn gọn, nét mặt vẫn giữ trang thái lạnh lùng hơn bao giờ hết. Câu trả lời của anh khiến Jelly có chút bực mình, cô thở phắt một cái rồi nói tiếp:
– Này chị hỏi mày, chỉ số IQ mày bao nhiêu thế hả Nam?
– Chị biết rồi còn hỏi!
– Okk, 157! Thông minh hết phần con nhà người ta mà có mấy chuyện này mày không phân biệt được đúng sai sao Nam?… Tao phải làm cho mày thông suốt thôi, mày mà để con nhỏ Cherry lấn tới rồi yêu nó là tao xử đẹp mày luôn đấy… Này Hoàng Nam… Hoàng Nam… Chị còn nói xong mà mày đi đâu vậy…
Hoàng Nam chị gái mình nói như đấm vào tai nên anh lành lùng bỏ đi ra ngoài, lúc bên Mỹ anh không thể nào chịu nổi tính hay càm càm của chị Jelly, khi suốt ngày nói anh cái này cái này mặc dù đều tốt cho anh.
– Anh Hoàng Nam, anh tới phòng họp sao? Chúng ta đi cùng nha!
Cherry từ đâu đi tới nói, nở nụ cười thật tươi, khoác lấy tay Nam nhưng anh chẳng phản ứng gì, nét mặt không gì ngoài sự lạnh lùng.
Nam mặc kệ không quan tâm mặc cho Cherry muốn làm gì thì làm, anh nhấc chân bước đi còn Cherry thì cứ bám riết bên cạnh anh.
Nhưng đang đi thì chợt Cherry bị Jelly từ phía sau đi nhanh tới đẩy ra, khoác chặt lấy tay Nam khiến anh có chút giật mình, trừng mắt nhìn cô còn Cherry thì mặt mày nhăn nhó. Cô nhìn Cherry gằn gọng nói:
– Này Cherry, tôi nói cho biết nhé! Thằng em trai tôi, chỉ có tôi, ba tôi và người yêu nó mới được nắm tay hay động chạm kể cả ôm nó, còn cô thì no never. Cô chỉ có làm bẩn người nó thôi, có khi làm bẩn luôn cả danh tiếng của nó đấy.
– Chị nói gì vậy?
Hoàng Nam đáp lại với giọng ngạc nhiên khi nghe chị mình nói, anh cũng đã quên với cái tính ngôn cuồng của chị mình rồi.
– Mày im, không được nói, để chị nói!
– Chị không có quyền nói em như vậy, ai đụng vào người Hoàng Nam thì là quyền của anh ấy mà. Em không hiểu tại sao chị lại ác cảm với em như vậy?
Cherry nói giọng đều đều, net mặt tỏ ra yếu đuối và đáng thương.
– Làm ơn tháo cái mặt nạ thiên thần của cô xuống đi, tôi thấy ngứa gan mà gãi không được đây này. Cô thiên thần trước mặt mọi người nhưng lại là con quỷ trước mặt tôi đấy. Còn thằng em tôi thì nó không phân được thiên thần với quỷ đâu, nó vốn dĩ vô tâm lắm, vô tâm đến độ bị người ta gài mà không biết. Thôi không nói nhiều nữa, mỏi miệng, đi họp thôi Nam.
Dứt lời, Jelly khoác tay Hoàng Nam đi thẳng về phía phòng họp với nụ cười nhếch môi khinh bỉ, cô nhất định sẽ vạch trần cái mặt nạ của Cherry xuống. Còn Nam thì chẳng để tâm đến những lời mà chị mình nói vừa rồi, nét mặt vẫn chỉ giữ một trạng thái là lạnh lùng.
– Chị hãy chờ đó Jelly, tôi sẽ không nhường chị đâu. Tôi không có được anh Nam thì không ai có được cả.
Cherry ậm ực nói, nét mặt hiện rõ sự bực tức khi bị Jelly nói, ánh mắt lườm lườm như thể muốn ăn tươi nuốt sống con mồi vậy.
…
Tại một quán Pun Coffee.
Sau vụ lùm xùm ở tập đoàn N – House, Lâm Khang đưa Gia Hân tới một cái quán khác gần đó. Ánh mắt thoáng buồn của Hân nhìn về một hướng nào đó vô định, nét mặt như một loài hoa đang tươi bỗng chốc tàn phai. Hân nâng lấy tách cappuchino uống vài ngụm, cảm giác vị ngọt của sữa và đắng của cà phê hoà quyện ở đầu lưỡi.
– Gia Hân, em ổn chứ?
Lâm Khang nhìn Hân lo lắng hỏi, anh sợ cô sợ những lời dè bỉu của đám nhân viên trong tập đoàn đó.
– Em ổn! Anh Khang này, có phải giờ em là gánh nặng của anh không?
Hân nhẹ giọng hỏi, cảm thấy lòng mình như nặng trĩu và cảm thấy có lỗi khi mà cô bị bệnh thế này mà anh bỏ bê cả công việc để đưa cô tới tập đoàn N – House và còn chăm sóc cho cô khi cô chẳng còn thấy gì nữa, chắc có lẽ cô nên đi đâu đó thật xa thôi, dù sao thì cũng sắp tới ngày tận thế của cô rồi mà.
– Em đừng nói vậy, đó là những gì anh nên làm thôi! Em hãy coi như một người anh trai của em đi, đừng cảm thấy phiền gì cả.
Lâm Khang trả lời thật lòng, khẽ gượng cười nhưng anh biết trong lòng Hân đang rất buồn và đau lòng.
– Anh Khang, em cảm thấy hơi đau đầu mà hình như trong lúc tới nay em lỡ làm rơi hủ thuốc trên xe rồi, anh ra xem thử có không đem vào hộ em với, làm phiền anh!
– Để anh ra xe xem sao, em ngồi đây đợi anh một lát!
Nói rồi, Lâm Khang đứng dậy đi ra khỏi quán.
Lúc này một giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt thấm đuộm nổi đau đớn của Hân, bàn tay cô nắm chặt vào vạt váy, cô chống tay lên bàn đứng dậy rồi dùng gậy từ từ mò đường đi ra khỏi đây, trong thân tâm cô nghĩ rằng: “Xin lỗi anh Khang, cám ơn vì đã đối tốt với em. Giờ em chẳng còn mục đích gì để sống nữa, căn bệnh này đang dần cướp đi cuộc sống của em. Xin lỗi mọi người nhiều lắm… Xin lỗi…”
Hân cứ đi theo sự cảm nhận của mình, cô chẳng thể nhìn thấy gì trước mắt mình cả cứ thế mà đi, cô nghe được tiếng xe cộ tấp nập ngoài đường lớn kia. Cô hít lấy một hơi thật sâu đặt chân xuống dưới dòng đường đó để tìm lấy sự giải thoát cho mình, thì chợt có một người nắm lấy cánh tay cô kéo phắt lại, làm cô ngã phịch xuống vỉa hè khiến cô giật mình, hơi thở dồn dập, nét mặt cô nhăn lại vì đau.
– Ơ cái thằng này, kéo người ta vào kiểu gì để người ta ngã ra thế rồi lạnh lùng bỏ đi phủ phàng vậy trời?…
Jelly càu nhàu, ánh mắt lườm lườm nhìn Hoàng Nam đi phía trước. Cô vội đỡ Hân đứng dậy, nhặt lấy cây gậy đưa cho cô, lo lắng hỏi:
– Em có sao không Gia Hân? Sao lại dại dột thế?… Biết ra đó là sẽ chết không?
– Chị là ai? Sao biết tên tôi?
Hân ngạc nhiên hỏi, nét mặt thắc mắc mặc cho vết thương đau rát ở bàn tay phải đang rỉ máu.
– Chúng ta đi vào trong kia nói chuyện đi, chị sẽ nói chị là ai!
Jelly dẫn Hân đi vào chỗ ghế đá của một công viên gần đó ngồi nói chuyện.
– Chị là chị gái của Hoàng Nam, mọi người hay gọi chị là Jelly. Chị là người đưa em vô bệnh đấy khi thấy em bất tỉnh còn bị một tên thanh niên lạ mặt sàm sỡ.
– Chị gái của Hoàng Nam sao?
Hân thốt lên với giọng đầy bất ngờ khi nghe Jelly nói, bây giờ cô mới biết Hoàng Nam có chị gái vì lúc trước không nghe Hoàng Nam nhắc gì đến mình có chị gái hay anh trai gì cả.
– Chị biết lý do tại sao hai đứa chia tay, Hoàng Nam hiểu lầm em vì đoạn clip đó và nó cũng chứng kiến luôn cảnh tượng đó, chị biết người khiến em và Hoàng Nam chia tay là ai?… Mà em bị bệnh u não nên mới bị mù phải không?
Jelly nói giọng đều đều, ánh mắt đồng cảm nhìn Hân, khẽ nắm lấy tay Hân như sự an ủi.
Hân tiếp tục ngạc nhiên khi chị Jelly biết cô bị bệnh, cô cảm thấy thắc mắc nên hỏi:
– Sao chị biết em bị bệnh vậy?
– Thì lúc đưa em vào bệnh viện bác sĩ nói nên chị mới biết… Mà này chắc em cũng xem đoạn clip đó rồi phải không, nếu vậy sao em không giải thích cho Hoàng Nam biết mà chịu ấp ức như vậy? Mà thằng Nam đâu biết em bị bệnh, để chị nói cho biết…
– Đừng nói, em xin chị! Mặc dù em biết em bị hại nhưng em cũng đồng ý chia tay vì em không muốn làm gánh nặng cho Hoàng Nam, cứ để anh ấy đau khổ rồi sẽ dần quên được em thôi. Em Xin chị đừng nói cho Hoàng Nam biết…
Hân nói một mạch khi nghe Jelly bảo sẽ nói cho Hoàng Nam biết về bệnh của cô, cô không muốn như vậy. Dù sao mọi thứ diễn ra như vậy là quá đủ với cô rồi.
Jelly chỉ biết thở dài khi Hân cản cô không cho cô nói sự thật với Hoàng Nam, nhìn bàn tay Hân nắm chặt tay cô mà cảm thấy xót xa và tội nghiệp cho cô gái này. Cô đành ngậm ngùi đồng ý nhưng cô sẽ không dễ dàng để chuyện này cho qua như thế, cô nhìn Hân nói:
– Được rồi, chị sẽ không nói! Vậy sao em phẫu thuật biết đâu sẽ chữa khỏi?
– Bác sĩ nói phẫu thuật tỉ lệ thành công chỉ có 10%, em không muốn phải chết trên bàn mổ. Thà cứ như vậy sống qua rồi chết sẽ tốt hơn, dù sao bệnh của em đang xấu đi… em chỉ có thể cậm cự sống được… 1 đến… 2 tháng thôi.
– Hân, em bị sao vậy, em bị chảy máu cam kìa… Hân… Hân…
Jelly hốt hoảng khi thấy máu từ trong mũi Hân chảy ra, vừa rồi Hân nói nghe có vẻ yếu ớt, hơi thở không đều rồi Hân ngất lịm đi, cô vội đỡ lấy Hân và không ngừng gọi tên Hân:
– Hân… Hân… em sao vậy?… Tỉnh lại đi…
– Gia Hân…
Lâm Khang phát hiện ra cô ở đây nên vội chạy tới nhưng Hân đã ngất đi, anh đã tìm cô xung quanh đây mà không thấy khiến anh lo lắng cả lên. Anh vội bế Hân đi và nhanh chóng đưa tới bệnh viện khi thấy sắc mặt tái nhợt của cô. Jelly cảm thấy rối trí nên chạy theo đi cùng.
…
Tại bệnh viện.
Lâm Khang và Jelly ngồi ngoài dãy ghế trước phòng cấp cứu chờ bác sĩ ra nói tình trạng của Gia Hân. Cả hai đều im lặng không ai nói gì vì đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau và cũng chẳng quen biết gì. Rồi Lâm Khang cũng lên tiếng đầu tiên, dù sao im lặng cũng kì:
– Cô quen với Gia Hân sao?
– À… ừ… vậy còn anh là… Mà tôi thấy anh quen quen, hình như anh là chủ tịch tập đoàn kim cương Thinh Phượng rất nổi tiếng, tôi thấy hình anh được đăng nhiều trên các tạp chí.
Jelly nói giọng đều đều, có đôi chút ngại ngùng khi tiếp xúc với Lâm Khang.
– Tôi là chồng trên danh nghĩa của Gia Hân, chúng tôi lấy nhau chỉ vì hôn ước của gia đình thôi. Cuối tháng này tôi và cô ấy sẽ ly hôn, nhưng khi biết cô ấy bị bệnh như nên chúng tôi đã hoãn lại. Chúng tôi chỉ đơn thuần xem nhau như anh em thôi!
– Vậy sao? Cuộc sống này không có chuyện gì là không xảy ra.
Jelly nói chợt mỉm cười nhìn Lâm khang. Anh chẳng biết tại sao mình lại kẻ chuyện đời tư cho cô gái mới chỉ tiếp xúc lần đầu này nữa, anh cảm giác cô gái này rất thú vị.
– Thôi, giờ tôi phải về đê giải quyết một số chuyện, anh ở lại đây với Gia Hân. Hình như bữa tiệc sắp tới của tập đoàn chúng tôi anh cũng được mời thì hải, gặp lại anh tại bữa tiệc đó nhé! Tạm biệt.
Jelly nói rồi đứng dậy, vẫy ta chào tạm biệt Lâm Khang rồi quay người đi khỏi đây.
…
Về tới phòng làm việc sau bữa ăn trưa, Hoàng Nam cởi bỏ áo khoác ngồi phịch xuống ghê sô pha, hai tay đan chéo vào, anh cúi mặt xuống khẽ phả ra hơi thở lạnh lẽo. Anh nhớ đến hành động lúc sáng khi anh kéo Gia Hân bị ngã rồi bỏ đi, lúc đó tim anh như khẽ nhói đau tức thời rồi lại thôi.
Anh lấy điện thoại mở ra xem, hình nền điện thoại anh vẫn để hình của Gia Hân anh vẫn chưa xóa, anh vẫn chưa thể quên được cô ấy, nụ cười đó vẫn in hằn trong đầu anh nhưng cô ấy lại là người phản bội anh.
Cherry nhí nhảnh định đi tới phòng làm việc của Hoàng Nam để gặp anh, trên tay cầm hai ly cà phê đựng trong một cái hộp nhỏ. Nhưng đang đi thì chợt có một tên thanh niên lạ mặt kéo cô đi nhanh tới một căn phòng trống không có người, khiến cô giật mình hoảng hốt.
Vừa tới căn phòng đó, chưa kịp đóng cửa lại thì anh ta đã lao vào hôn Cherry tới tấp khiến túi đựng cà phê trên tay cô rơi xuốnG đổ lênh láng dưới sàn. Cherry vội dùng lực đẩy anh ta ra nhíu mày gằn giọng nói:
– Anh bị điên rồi hả, Quân? Lỡ có ai thấy thì sao đây?
– Này, mấy bữa nay sao em không tới chỗ anh hả? Anh đã làm theo những gì em muốn rồi đấy giờ em phải đáp lại những gì anh yêu cầu chứ? Anh chưa kịp thưởng thức cô ta thì cô ta đã ngất xỉu, đã vậy mặt mày tái mét làm anh hoảng hồn vội đi khỏi đó, để cô ta một mình.
Anh ta gằn giọng nói, ánh mắt khó chịu nhìn Cherry.
– Em sắp có được anh Hoàng Nam rồi, đợi có được vị thế vững trong tập đoàn này. Em sẽ cho anh một chỗ cố định trong N – House.
Cherry nói giọng nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn anh ta như sự khiêu ngợi, tay khẽ vuốt lấy tóc qua một bên, tay sờ nhẹ lên vùng vòng một hở hang của mình. Điều đó khiến anh thèm khát khi thấy sự quyến rũ gợi cảm của Cherry mà gật đầu đồng ý.
– Được rồi em sẽ cho anh 10 phút để thỏa mãn, chỉ 10 phút thôi nha, có gì để tối mai tới khách sạn Daimond đi em sẽ chiều anh một cách tận tình.
Cherry vừa nói dứt câu, anh ta đã lao vào một cách điên cuồng không kịp thở.
“Lần này mày tiêu rồi Cherry à… Mai tại khách sạn Daimond sao?… Lần này mình có trò hay để xem rồi… Mình thật may mắn khi vô tình bắt gặp hai con người mưu mô, xảo trá này… Dám làm em dâu tương lai của tao bị bôi nhọ rồi còn bị thằng Hoàng Nam hiểu lầm rồi chia tay… Tập đoàn N – House này không thể chứa những kẻ dơ bẩn này được… Phải cắt đứt mối quan hệ với gia đình cô ta thôi, cắt hết…” Jelly nói thầm trong miệng, ánh mắt sắc bén nhìn vào điện thoại vừa quay lại cảnh tượng đó cùng với cuộc nói chuyện, rồi tranh thủ chụp lại mấy tấm hình chơi.
– Thôi tới đây được rồi, đứng lại đi, có gì mai gặp!
Cherry đẩy Quân ra, vội chỉnh chu lại quần áo, kéo phần dây áo lên.
– Chưa tới 10 phút nữa cơ mà?
Quân nhíu mày nói.
– Đủ rồi, em đi đây, có gì gặp lại nhau sau!
Cherry nói giọng dứt khoác, vẻ mặt nghiêm túc đi ra khỏi đây.
“Chết con rồi, nó đi ra phải chuồn thôi…” Jelly nói rồi nhanh chóng lánh vào phía sau góc tường gần đó tránh bị phát hiện.
Cherry nhanh chóng đi tới phòng làm việc của Hoàng Nam, vừa mở cửa đã thấy anh ngồi trâm ngâm ở ghế sô pha, ánh mắt nhìn ra qua khung cửa kính. Cô khẽ nhẹ bước đi lại ngồi xuống bên cạnh Nam, tựa đầu vào vai anh mỉm cười tỏ ra hạnh phúc rồi nói/;
– Ước gì ngày nào như thế này, chỉ có hai đứa mình thôi!
Nam thì chẳng bân tâm Cherry đang ngồi bên cạnh, vì trong đầu anh bây giờ đang gợi nhớ thấp thoáng hình ảnh người con gái mà anh đem lòng yêu chưa thể dứt được.
“Lại làm bẩn áo thằng em trai mình rồi… Thật là phải để con chị này ra tay mà, cái thằng này sao nó dễ dãi quá vậy… Mới bước vào đã nghe nồng nặc mùi nước hoa kích thích gợi tình đây mà… Thằng em mình nghĩ nó cũng cứng đấy chứ không như mấy thằng như vừa rồi thấy là lao vào như thằng bệnh dại vậy, con này hồi mình ở Mỹ mình thấy nó quen không biết bao nhiêu thằng rồi… Tự nhiên mình đứng đây nhìn rồi nói như con tự kỉ vậy trời…” Jelly đứng ở cửa độc thoại nội tâm một mình rồi thôi, ngay lập tức đi tới tách Cherry ra khỏi Hoàng Nam nhào vào ngồi ở giữa.
Cherry tròn mắt ngạc nhiên nhìn Jelly và Jelly chỉ đáp lại bằng nụ cười nhếch môi đắc ý. Còn Hoàng Nam lại chẳng phản ứng gì mà lại tiếp tục nghe cuộc nói chuyện ẩu đả của chị mình.
– Cô nhìn tôi cái gì, cô không nhớ gì tôi nói sao? Đi ra ngoài, tôi có chuyện muốn bàn bạc với Hoàng Nam.
– Chị…
– Này tôi là phó chủ tịch đấy, không nghe sao, ra ngoài đi!
Jelly nói giọng dứt khoác, ánh mắt như viên đạn nhắm thẳng vào Cherry. Cô ta đành ngậm ngùi đứng dậy đi ra ngoài.
– Hoàng Nam, 2 ngày nữa tại tập đoàn của mình tổ chức Party kỉ niệm 20 năm thành lập tập đoàn. Em nhất định phải tới tham gia biết chưa, sẽ có nhiều thú vị cho em xem đấy.
Jelly nghiêng đầu sang nhìn Hoàng Nam nói.
– Tại sao phải tham gia, chẳng phải đã có chị lo rồi sao, em tới làm gì.
Hoàng Nam trầm giọng nói, nét mặt vô cùng nghiêm túc vì anh chẳng muốn tham gia bữa tiệc, nó chỉ khiến anh nhàm chán mà thôi.
– Sao mày khờ thế hả Nam, thôi không nói nhiều nữa, hôm đó mày nhất định phải tới biết chưa, nếu không sẽ hối hận đấy. Mày mà không tới chết tay con chị này, tới đi rồi chị sẽ nói cho em một chuyện quan trong liên quan tới em.
Jelly làu bàu ra lời hâm dọa đủ kiểu để thuyết phục Hoàng Nam tham dự. Anh chần chừ lưỡng lự một lúc đành gật đầu đồng ý.