Nồi Nào Vung Nấy

Chương 9


Đọc truyện Nồi Nào Vung Nấy – Chương 9

Edit & Beta: Hoa Cúc

Đi hết viện nhà bảo tàng họ trở về trường học, cơm tối giải quyết ở căn tin. Tiền Miểu có thói quen viết nhật ký, yên tĩnh an vị trước bàn bắt đầu viết. Trần Càn cảm thấy nội dung nhật ký hôm nay xem ra dài bằng một quyển sách, cũng không quấy rầy cậu, rất đi phối hợp tắm rửa.

Sau khi tắm rửa lại gội đầu, lúc Trần Càn đi ra, Tiền Miểu đã viết xong đang thu dọn đồ đạc.

“Trần Càn, tôi cảm thấy còn thiếu rất nhiều vật dụng hàng ngày. Chậu không đủ dùng, hộp xà phòng và mắc áo cũng thiếu, còn thiếu vài cuốn vở nữa. Mấy hôm trước làm sắp xếp cảm thấy đã đủ rồi, nhưng bây giờ nhất định phải mua thêm. Cậu có thấy thiếu gì không, ngày mai chúng ta cùng đi mua.”

“Ừ? Cũng thế, tôi cũng thiếu những vật này. Ngày mai chúng ta cùng đi! Tới phố Nam bên cạnh trường học”

“Được, chúng ta liệt kê một danh sách các đồ vật muốn mua, đỡ bị nhầm lẫn.”

“Vẫn là cậu chu đáo.”

Đợi đến lúc mua đồ họ mới biết đồ thiếu còn nhiều hơn so với tưởng tượng. Chậu, bóng tắm, xà phòng, mắc áo, cốc uống nước, thìa, đèn bàn, vở, bút, bút chì, kéo, dao thường, dao gọt trái cây…

“Thần của tôi ơi! Sao lại nhiều như vậy chứ.” Trần Càn trên tay xách đầy đồ, Tiền Miểu cũng vậy. “May mắn có A Miểu đi cùng tôi, bằng không chắc chắn không thể tưởng được lại nhiều như vậy.”

“Dù sao tôi cũng phải mua, chúng ta nhanh trở về thôi, đồ nhiều lắm phải sắp xếp lại.”

“Đi.”

Khi hai người hoàn toàn sửa sang xong đồ đạc của mình, đã đến ăn cơm chiều. Trong lúc này Cao Á Phi và Vương Bằng Cử trước sau từ nhà về tới trường học, đóng gói thêm đủ các loại đồ ăn.


“Mẹ tôi rất khoa trương, túi của tôi thiếu chút nữa nứt luôn, tôi đã bỏ ra ngoài bớt một số thứ, mà còn nhiều như vậy đấy.” Vương Bằng Cử ý bảo mọi người xem cái túi du lịch sắp to bằng cái trống của mình.

“Mẹ cậu thương cậu đấy, đừng có kêu than nữa, chúng tôi còn phải tự mình đi mua tự mình thu dọn đây này.” Trần Càn nhìn thịt kho thơm ngào ngạt của cậu ta, nội tâm lập tức cảm thấy không công bằng. Nhà mình làm thịt kho cũng rất ngon, nhưng quá xa mang không được.

“Hai người các cậu ở thành phố khác đúng là rất bất tiện, đừng dọn nữa, tới ăn thịt kho, đồ đang còn nóng, ăn nhanh lên.”

“Được rồi, nếu không chúng ta đi mua cơm về rồi ăn chung?” Cao Á Phi đề nghị.

“Được nha! Ài, hai người thu dọn nhanh lên, tôi và Cao Á Phi đi mua cơm, các cậu muốn ăn gì.”

“Đa tạ bạn thân, tùy tiện đi.”

“Cám ơn, tôi cũng vậy ăn gì cũng được.”

Cùng nhau ăn cơm là biện pháp xúc tiến tình cảm tốt, nhất là khi có gì đó chia xẻ cho nhau. Nhà Vương Bằng Cử có thịt kho, nhà Cao Á Phi có chân giò hun khói, hơn nữa còn có thêm thức ăn mua, bốn người ăn vô cùng ngon miệng. Khi ăn thuận tiện thảo luận chương trình học ngày mai và các giáo sư, cũng là tiêu khiển không tệ.

“Hình như, chúng ta qua cấp bốn mới có chứng nhận học vị.” Tiền Miểu khó được mở miệng trước. “Trường học thống nhất toàn bộ rồi, dường như tháng sau sẽ làm.”

“Ài, còn như vậy à, quả nhiên đến lớn học thì không thoát khỏi tiếng Anh” Cao Á Phi đau khổ đầy khuôn mặt, “Trình độ rách nát của tôi.”

“Xem ra phải chuẩn bị cẩn thận, chiều ngày mai chúng ta không có lớp, đi thư viện nhìn xem tình huống thế nào.” Trần Càn bình tĩnh nói, tiếng Anh của anh cũng không tệ lắm.


“Nghe nói thấy giáo dạy tiếng Anh của chúng ta mới đi du học từ Anh về rất đẹp trai, tiết đầu ngày mai là tiết của thầy ấy, thử xem sao.” Vương Bằng Cử không biết từ chỗ nào nghe được tin tức.

“Đẹp trai thì có gì mà nhìn, lớp chúng nhiều nữ sinh như vậy, bốn người chúng ta là nam cao lớn, muốn xem đương nhiên phải xem mỹ nữ nha!” Cao Á Phi cãi lại.

“Được ha, nhưng có Trần Càn rồi, ai để ý cậu!” Vương Bằng Cử cười.

“Cái này không nhất định, tôi cũng không tệ mà.”

Tiền Miểu yên lặng nhìn lướt qua Trần Càn, Trần Càn vô tội cũng trúng đạn, rất muốn nói mình không hề để ý khi mình không được nữ sinh hoan nghênh. Nhưng không thể nào giải thích nổi.

Đợi khi mọi người nằm chết dí trên giường, Trần Càn lại bắt đầu chú ý đến một vấn đề. Viện văn học nam rất ít, trái lại nữ nhiều, trong đó không thiếu mỹ nữ tài nữ. Nếu như Tiền Miểu thích một người trong đó, thậm chí nói chuyện yêu đương, thì mình phải làm sao bây giờ?

Vấn đề phức tạp này quấn lấy Trần Càn, khiến anh không biết làm thế nào cho phải. Ngay từ đầu anh vì sự háo sắc của mình mà động tâm với Tiền Miểu, nghĩ nhất định phải tránh cậu, không thể để cậu phát hiện. Càng về sau khi chậm rãi ở chung với Tiền Miểu, càng phát hiện mình thực sự rất thích nam sinh dịu dàng ngại ngùng này. Anh tự giác tiếp cận Tiền Miểu, cậu chiếm cứ tầm mắt anh, anh trở thành bạn tốt của cậu. Tình cảm ngày càng tăng khi sống chung với Tiền Miểu.

Nhưng, chỉ trong xuân mộng đẹp đẽ ấy, anh mới quang minh chính đại là một đôi với Tiền Miểu. Tiền Miểu thích anh, người nhà của họ cũng ủng hộ. Anh có thể không kiêng nể gì hôn Tiền Miểu, chiếm hữu thân thể cậu, thân thể đẹp nhỏ nhắn xinh xắn mê người kia.

Thế nhưng trong hiện thực, anh trăm phương ngàn kế thôi miên chính mình, nhất định phải bảo trì quan hệ của hai người ở hai chữ ‘bạn tốt’, không thể vượt qua, không thể bị phát hiện. Anh không biết cũng không dám thăm dò Tiền Miểu có ý tứ gì với mình không. Nếu như cứ bảo trì tình trạng bây giờ, anh còn có thể chịu được việc dùng quan hệ bạn tốt mà sống chung với Tiền Miểu, cho đến tốt nghiệp, cho đến chia lìa không.

Nhưng, anh vô ý thức lảng tránh một khả năng, là Tiền Miểu có nữ sinh mình thích, thậm chí hai người đã thành công ở cùng một chỗ, cô ấy sẽ chiếm hết lực chú ý của Tiền Miểu, Tiền Miểu không cười tự do với mình nữa. Anh không có cách nào thản nhiên đưa lên lời chúc phúc, không có cách nào chịu được, không có cách…


Mãi đến khi tiếng ngáy vang lên trong phòng, Trần Càn vẫn không ngủ được, anh nghĩ không ra được, chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi thời gian cho anh một cơ hội, cho dù là tốt, hay xấu.

Sáng ngày thứ hai khi đồng hồ báo thức vang lên, mọi người phòng ngủ 417 biểu lộ vẻ mặt không muốn rời giường nhất trí đến thần kỳ.

“Để cho thấy dạy Tiếng Anh mặt mũi, chúng ta nên dậy thôi! Ngày đầu tiên nhất định sẽ điểm danh, chúng ta không thể lãng phí thanh xuân ở trong chăn.” Vương Bằng Cử ục ục thì thầm xuống giường rửa mặt.

“Oa, nửa đêm hôm qua cậu bị bóc lột à! Sao quầng thâm mắt nghiêm trọng như vậy.” Cao Á Phi gào to với Trần Càn.

“Đi đánh răng đi, tối hôm qua ai lẩm bẩm lớn như vậy!” Trần Càn rõ ràng tức giận.

“A Miểu, cậu cũng ngủ không ngon à?”

“Ừ, có chút mất ngủ.”

“Ừ? Ngày đầu tiên đi học kích động như vậy.”

“Có lẽ, hoàn toàn không biết chương trình học ở đại học sẽ thế nào nữa trời.”

“Chắc chắn rất khác với trường cấp 3! Dù sao cũng sắp được biết rồi.”

Bốn người sửa soạn rất nhanh, đi căn tin mua bánh bao thịt vừa đi vừa ăn.

“Sách, mì phở phía Nam quả nhiên không thể ăn.” Sau khi Trần Càn được chứng kiến màn thầu trong quân doanh thì không ôm hy vọng gì với mì phở phía Nam.

“Đừng ghét bỏ như vậy, mỗi địa phương đều có nét đặc sắc riêng, không giống nhau. Chúng tôi không có sở trường về mặt cán bột.” Vương Bằng Cử rất không phục.


“Đừng cãi cọ, nhanh lên đi. Tòa nhà số 9 cách đây không gần.” Tiền Miểu lên tiếng.

Bọn họ tới phòng học, thì còn 10 phút tự học. Lớp tiếng Anh ngữ là lớp loại nhỏ, bốn người họ chiếm một góc phòng học. Họ đến, phòng học chỉ còn các vị trí phía sau. Phía trước ngồi đầy nữ sinh, trông thấy có nam sinh tiến vào hiếu kỳ nhìn xem.

Bình thường Cao Á Phi lắm lời lại yên tĩnh đến thần kỳ thậm chí còn ngượng ngùng. Bốn người yên lặng đếm ngược bốn vị trí chính giữa từ hàng thứ ba ngồi xuống.

Lớp tự học không có người đến kiểm tra, mọi người líu ríu nói chuyện này chuyện nọ. Trần Càn xuất thân ban khoa học tự nhiên toàn nam thấy cảnh này, sợ ngây người.

“Náo nhiệt như ‘bầy vịt’.” Anh nhỏ giọng thì thầm với Tiền Miểu.

“Không nên nói như vậy, do cậu không quen thôi. Là âm thanh của nữ sinh hơi chói tai một chút. Đừng nói với tôi lớp khoa học tự nhiên không có thầy giáo thì không ồn ào.” Tiền Miểu cũng quay lại góp lời với anh. Tay của cậu đã đưa đến lỗ tai Trần Càn, lỗ tai Trần Càn lập tức đỏ lên.

“Được rồi, mọi người ở trường cấp 3 không khoa trương như vậy.” Cả buổi sau Trần Càn mới trả về một câu.

Khi giờ tự học qua được một nửa, thầy giáo dạy tiếng Anh tuấn tú trong truyền thuyết cuối cùng cũng xuất hiện.

“Đẹp quá”

“Thật sự rất đẹp trai” Những lời tán thưởng này lập tức tràn đầy cả phòng học.

“Quả nhiên không cô phụ sự chờ mong của tôi, đúng là tuấn tú.” Vương Bằng Cử mặt mũi viết ‘Tôi rất hài lòng’.

Trần Càn cũng đánh giá vị thầy này một thoáng, mày rậm mắt to, cách ăn mặc rất nề nếp, cử chỉ ưu nhã, khí chất xuất chúng, quả nhiên là học giả đẹp trai. Anh liếc nhìn Tiền Miểu, thấy Tiền Miểu chỉ cảm thán một cái sau đó tiếp tục mở sách giáo khoa, không hiểu sao có chút vui vẻ.

“Tự giới thiệu một chút, tôi họ Thẩm. Tên tiếng Anh là Jason. Mọi người trước tiên có thể xem sách giáo khoa, tôi sẽ giới thiệu trước một chút rồi chúng ta bắt đầu quá trình…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.