Nồi Nào Vung Nấy

Chương 17


Đọc truyện Nồi Nào Vung Nấy – Chương 17

Edit & Beta: Hoa Cúc

Chương trình học văn học không tính là khó, nhưng cũng cần thời gian *** lực để xem văn bản, nếu không đi học thì tựa như đang nghe kể chuyện. Nhưng gần đây Trần Càn ngay cả tâm tư nghe kể chuyện cũng không có, luôn thất thần. Bởi vì, ăn trái cấm dừng không được sẽ gây trở ngại cho chương trình học không thể không nghẹn xuống, ý *** là phương pháp tốt nhất.

A Miểu ở bên cạnh, hôm nay mặc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng chỉ có anh hoàn toàn bỏ qua bộ quần áo này. Ngực bên phải chắc chắn còn dấu hôn, đó là thành quả chiến đấu khuya ngày hôm trước. Anh thích nhất thân thể Tiền Miểu nhỏ gầy đơn bạc giống như vừa dùng lực sẽ làm hỏng, nhưng dùng toàn bộ sức lực ôm trong lòng, tùy ý vuốt ve. Chắc chắn sẽ rung động vì sự *** xảo trên người cậu, thật ra nó rất mạnh mẽ. Khi ấy cũng có thể rất nhẹ nhàng ôm và bắt đầu…, thời điểm dọn dẹp luôn khiến máu người ta phun tứ phương. Ai nha!

Trần Càn nghĩ rất hăng say, lại bị Tiền Miểu bên cạnh đâm tỉnh.

“Muốn cái gì đây! Chăm chú nghe giảng.” Tiền Miểu nhỏ giọng nhắc nhở anh. Trần Càn chột dạ nhìn trên bục giảng, vừa vặn thấy giáo sư quét mắt tới, lập tức lên *** thần, tiếp tục vùi đầu vào tình sử của một tác giả nào đó.

“A Miểu, lịch sử hiện đại thật sự không có ý nghĩa, ngược lại sách có một vài thứ hay, nhưng giáo sư lại không được chịu nói về sự thật lịch sử phong lưu của văn nhân.” Sau khi tan học Trần Càn phàn nàn với A Miểu về việc nghe giảng không có ý nghĩa.

“Giáo sư cũng không có cách nào khác, đi học luôn phân tích các tác phẩm nhưng không có người nghe. Rất nhiều người còn chưa từng xem tác phẩm lịch sử văn học.”

“Mặc kệ như vậy, về sau đi học anh mang sách đến xem.”

“Cái đó cũng không tệ, gần tới cuộc thi rồi. Phải xem sách thật kỹ đấy.”


“Ừ, A Miểu, giữa trưa chúng ta ăn gì?”

“Tùy tiện, em muốn ăn cà.”

“Được rồi, đi căn tin số 3 xem.”

Sinh hoạt của hai người cứ như vậy qua đi vô cùng đơn giản, tình cảm của cả hai cũng rất ổn định. Nếu như nói có thay đổi gì, thì có lẽ Trần Càn cuối cùng cũng có thể chính thức khắc chế được dục vọng của mình rồi. Tuy nhiên ôm A Miểu thân thể thật sự rất thoải mái, nhưng với tư cách là bên chịu đựng luôn vất vả một chút, huống chi sức khỏe A Miểu không tính là tốt, giày vò ít một chút thì tốt hơn.

Chớp mắt đã đến năm thứ 3 đại học, chương trình học càng ngày càng nặng, không thể tìm việc làm thêm được nữa. Lý luận văn học và phê bình văn học khiến não người ta trướng muốt ngất, hơn nữa nhất định phải chăm chú chuẩn bị bài nghe giảng bài mới có thể ôn tập. Trần Càn thiệt tình cảm thấy những lý luận này gần tới mức liều mạng bằng triết học rồi. Nhưng Tiền Miểu dường như thật sự rất thích hợp với học tập, ngược lại học rất hăng.

Đến học kỳ sau năm thứ 3, Tiền Miểu bắt đầu chuẩn bị thi nghiên cứu. Tháng ba này định tới trường học, tháng tư sẽ viết đơn xin. Khi mới bắt đầu định ở lại trường, Tiền Miểu xoắn xuýt thật lâu. Vào một buổi tối cuối tuần tháng ba nào đó, chủ động bổ nhào vào lòng Trần Càn.

Trần Càn mừng rỡ chuyện tốt đến thăm, lập tức chạy về nhà mình gặm A Miểu sạch sẽ. Sau đó Tiền Miểu không ngủ nhanh như thường ngày, mà ôm Trần Càn thật chặt vào lòng, bắt đầu bất an hỏi.

“Trần Càn, em muốn sống cùng cùng anh.”

“Làm sao vậy, chúng ta không phải vẫn luôn sống chung sao?” Trần Càn cảm giác giọng điệu của Tiền Miểu không đúng, hôn hôn trán cậu.


“Em sẽ phải chọn trường. Nhưng, nhưng em không biết anh có phải chuẩn bị tốt nghiệp sẽ trở về quê không. Em muốn mãi mãi sống cùng anh.”

“Đồ ngốc, nói cho anh biết em đã chọn chỗ nào.”

“Em không biết…”

“Có hai nơi em rất thích!”

“Em cảm thấy bây giờ ở lại cái thành phố cũng không tệ, em muốn thi vào đại học B.”

“Như vậy cũng tốt! Em thích thì cứ tiếp tục chứ sao. Em không cần lo lắng cho anh, bây giờ anh biên tập và soạn thảo qua mạng cũng rất tự do, em học ở đâu, anh đều có thể ở bên cạnh. Nếu như ở lại đây cũng không tệ, anh thích ở đây.”

“Trần Càn, thật sự sẽ không làm vướng bận tới anh sao?” Tiền Miểu ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ rất không yên lòng.

“Đừng nghĩ nhiều, chúng ta phải nỗ lực để sống cùng nhau. Hai người sẽ tốt hơn nếu ở cạnh nhau. Anh vì em cam tâm tình nguyện làm chuyện đó, anh biết em cũng vậy.”


“Trần Càn…” Tiền Miểu chủ động hôn Trần Càn, lộ ra chút vội vàng và kích động. Trần Càn vừa thẳng thắn trao đổi với người yêu một phen, vốn tâm tình không tệ, càng vui vẻ tiếp nhận người yêu chủ động hiến hôn. Hôn đến mức súng cướp cò, lại đến một lần nữa, quá trình cực kỳ vui sướng.

Nhưng tháng ba tới khí trời không đẹp như vậy. Bản thân không ấm áp, còn động bất quay lại một luồng không khí lạnh gì đấy. Tối hôm qua quá hưng phấn, hai người ở cùng nhau ngủ bả vai bị gió lạnh, ngày hôm sau Tiền Miểu hoa lệ cảm mạo phát sốt.

“Trần Càn, em rất khó chịu.” Tiền Miểu sắc mặt đỏ bừng, hoa mắt đầu choáng váng, căn bản dậy không nổi.

“Ngoan, trách anh không cẩn thận, anh đi mua thuốc cho em, em cứ nằm ở trên giường nghỉ ngơi.”

“Ừ. Anh về nhanh nhé.” Tiền Miểu một đôi mắt long lanh như nước nhìn anh, thấy vậy Trần Càn không nỡ đi ra ngoài. Nhưng vì mua thuốc anh vẫn quyết đoán đi ra ngoài, tính mua chút đồ ăn sáng khai vị cho A Miểu luôn, cuối cùng vẫn mua một chén cháo trứng muối thịt nạc trở về.

“Nào, A Miểu, ăn cháo trước. Chờ một lát chúng ta uống thuốc.”

“Ư, em không muốn ăn.”

“Phải ăn cái gì thì mới có thể uống thuốc được chứ, trước ăn một chút nào. Anh đút cho em, nào.” Trần Càn cầm thìa khẽ thổi đút cháo cho Tiền Miểu. Vốn cháo trứng muối thịt nạc rất có lực hấp dẫn với Tiền Miểu nhưng nay ma lực của nó đã mất đi hết, Tiền Miểu miễn cưỡng nuốt nửa chén cháo thì thấy ăn không vô nữa.

Trần Càn chỉ có thể đau lòng dìu cậu nằm xuống, chỉnh lại chăn cho cậu. Mình thì chuyển cái ghế đẩu đến bên giường trông coi. Anh nghĩ cách để Tiền Miểu lấy lại chút *** thần, kể cho cậu nghe vài câu chuyện khôi hài, nói cho cậu những chuyện lý thú về quê quán của mình khi mùa tuyết rơi. Tiền Miểu mệt mỏi nằm nghe, anh ngồi cạnh giường cách chăn vỗ về cậu ngủ. Khi mắc bệnh Tiền Miểu rất dính người, Trần Càn bao Tiền Miểu lại trong chăn thành quả bóng ôm vào lòng, đôi mắt phản chiếu hình ảnh nhau.

Anh nghĩ, Tiền Miểu chuẩn bị thi nghiên cứu sẽ cần nhiều thời gian tới các phòng tự học hoặc đi thư viện. Anh có thể ở bên cạnh làm chuyện của mình. Nhưng phải kéo Tiền Miểu đi vận động một chút. Mới giao mùa mà đã bệnh như vậy, nếu như vào thời kỳ mấu chốt đang ôn tập lại bị bệnh thì sẽ bị ảnh hưởng.


Đến buổi chiều Tiền Miểu tốt hơn một chút, Trần Càn kéo Tiền Miểu đi bệnh viện ở trường học. Bởi vì gần đây nhiều người bị cảm, bệnh viện trong trường ầm ĩ khiến Tiền Miểu không thoải mái, Trần Càn truyền dịch xong cho Tiền Miểu rồi cùng nhau trở về phòng.

“Trần Càn, em ghét bệnh tật, ghét truyền dịch. Khi còn bé em thường ở bệnh viện cả ngày, em tuyệt đối không thích bệnh viện.”

“Ừ, không phải chúng ta về rồi sao? Chúng ta chỉ truyền dịch một chút thôi, thời gian còn lại thì uống thuốc được không?”

“Ừ, ngày mai còn có buổi học.”

“Mặc kệ ngày mai rồi tính, em điều dưỡng thân thể cho tốt đi đã. Không phải đã quyết định thi nghiên cứu sinh sao? Thi nghiên rất dày vò, về sau em nên theo anh chạy bộ rèn luyện thân thể. Đừng miễn cưỡng, một ngày hai vòng, chậm thôi nhé, được không”

“Được, anh phải đi với em.”

“Nhất định anh sẽ đi cùng em.”

Trần Càn thật ra rất quý trọng thời gian Tiền Miểu làm nũng. Bình thường Tiền Miểu không nói nhiều lắm, dễ xấu hổ. Khi cười nhìn rất đẹp, nhưng thật ra cảm xúc không nhiều, có đôi khi trêu chọc quá mức sẽ không để ý tới anh nữa.

Những khi cậu chủ động dính người đòi ôm thì thật sự không thấy nhiều. Anh ôm Tiền Miểu ngồi trên giường, cởi giày cho cậu, dìu cậu nằm xuống, sau đó hôn trán cậu, lại bắt đầu quá trình suy nghĩ.

Bệnh của Tiền Miểu giằng co bốn ngày mới hoàn toàn khỏi. Trong lúc đó tuy bị thiếu mất mấy tiết học quan trọng, còn bị mất mấy buổi điểm danh. Nhưng có Trần Càn làm bạn khiến cậu bỏ đi những cảm xúc mặt trái, bị bệnh mấy ngày, không khí giữa hai người ngược lại đặc biệt ngọt ngào. Sau khi bị trì hoãn mấy ngày, Tiền Miểu bắt đầu mua sách và tư liệu tham khảo, chuẩn bị phụ lục. Mục tiêu là đại học B.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.