Đọc truyện Nồi Nào Vung Nấy – Chương 15
Edit & Beta: Hoa Cúc
Thời gian nghỉ đông trôi qua rất nhanh, Trần Càn và Tiền Miểu đã hẹn gặp mặt sớm hai ngày trước khi trường bắt đầu học. Trần Càn nhẫn cười cả buổi khi nhìn Tiền Miểu không thích ứng với sự chênh lệch nhiệt độ ngày mà bao mình thành thành quả bóng bông.
“Cười cái gì vậy, em không thích ứng với sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày thôi mà.”
“Không có gì không có gì” Trần Càn liếc xem phòng ngủ đóng cửa chưa, quyết đoán bắt đầu ôm hôn Tiền Miểu.
Hai người đang trong gia đoạn tình yêu cuồng nhiệt lại một tháng không gặp nhau, thậm chí muốn làm chút gì đó để diễn tả sự nhớ nhung của mình. Cả hai ôm nhau khó rời, Trần Càn trực tiếp ép Tiền Miểu lên tủ quần áo, khóa tay của cậu lên đỉnh đầu, giam cầm cả người Tiền Miểu trong lòng mình.
Ôm hôn chấm dứt, mặt Tiền Miểu đỏ rần phát hiện tư thế của mình mà cảm thấy thẹn.
“Buông ra.” Tiền Miểu nhẹ nhàng giãy hai cái, Trần Càn phối hợp buông tay cậu xuống, đổi tư thế ôm Tiền Miểu vào lòng.
“A Miểu, anh thực sự rất nhớ em.”
“Em cũng rất nhớ anh.” Tiền Miểu đầu chôn trong ngực anh, âm thanh có chút rầu rĩ.
“Trần Càn, anh nói xem chúng ta có nên ra ngoài thuê phòng ở không.”
“Ừ? Sao đột nhiên lại nghĩ đến cái này?” Trần Càn hơi buông tay, để Tiền Miểu ngẩng đầu nhìn mình.
“Không tiện, lão Vương biết rõ chuyện của chúng ta rồi, cảm giác rất xấu hổ.”
“Ừ, cũng được, như vậy lúc ở trong phòng cũng không cần phải tránh né người khác. Như vậy anh có thể ôm em rồi.”
“Ừ” Tiền Miểu sắc mặt đỏ hồng, cúi đầu xuống, cho anh một nụ hôn. Trần Càn lập tức đảo khách thành chủ, nhẹ nhàng cắn xé mút, nghe Tiền Miểu hừ lạnh một tiếng rất nhỏ, cảm giác mình thực sự không thể khống chế nổi nữa.
Khi hai người bình phục lại, họ bắt đầu thu dọn đồ đạc, một tháng không có người, phòng ngủ bụi bẩn. Hai người thu dọn xong lại đi dạo phố, mua ít đồ dùng sinh hoạt.
“Thoáng cái mà đã lạnh như vậy, thật không quen được.” Cơn lạnh gió thổi qua, Tiền Miểu sợ run cả người.
“Em mặc nhiều một chút, hai ngày này cẩn thận cảm mạo. Đồ đó đưa cho anh cầm, bỏ tay vào túi đi.”
“Ừ, thời tiết này mà cảm mạo thì quá khổ.” Tiền Miểu đưa đồ cầm trên tay ra, để tay vào túi. “Chúng ta đi mua chút gì uống nhé, cho ấm áp.”
“Ừ, muốn uống gì?”
“Không biết, anh giúp em chọn.”
…
Mới bắt đầu học một tuần, họ bận đi khắp nơi xem phòng, cuối cùng chọn được một căn phòng ở gần trường học. Một phòng lớn ở giữa thêm nhà vệ sinh còn có một cái sân thượng đối với một người mà nói thì dư thừa, hai người ở lại hơi chật, nhưng họ cảm thấy như vậy không tệ. Tiền phòng dưới 350, cũng rất tiện. Chủ yếu ở trường học, đây chính là căn nhà nhỏ của họ, cái này đối với hai người mà nói đều là trải nghiệm rất mới. Vương Bằng Cử đã biết rõ quan hệ của họ, bây giờ phải giải thích với Cao Á Phi.
Cao Á Phi quyết đoán tiếp nhận chuyện hai người yêu nhau, sau đó buổi chiều còn cùng dọn đồ với lý do bất tiện.
“Các ngươi thật giỏi nha, lại nói tôi cũng muốn tìm việc gì đó mà làm. Gì quản lý ký túc xá là người tốt, nhưng rất nghiêm khắc, hai cậu cũng là đắc dĩ. Cố gắng lên! Chuyển ra chúng ta vẫn là anh em tốt.”
“Đúng, vẫn là anh em!”
Quá trình cùng nhau sửa sang lại căn ‘nhà’ nhỏ rất ngọt ngào, dù cho hai người không… lành nghề nội trợ lắm, nên xếp lại nhiều đồ vật như vậy không tránh được sự lộn xộn, phân loại cất đi cũng không dễ dàng. Qua một ngày, Trần Càn đá phải chân, Tiền Miểu đập phải đầu, hai người đều có chút chật vật.
“Ai làm mẹ thật là không dễ dàng, thu dọn phòng mệt mỏi như vậy, vì sao khi tự mình chuyển phòng ngủ không phải hành hạ thế này.” Trần Càn tìm cái ghế ngồi xuống uống nước, thuận tay đưa cho Tiền Miểu một chai.
“Lại nói chúng ta mới học được một học kỳ mà thêm bao nhiêu thứ, chỉ cần sách giáo khoa thôi cũng dọn không nổi rồi.” Tiền Miểu nhận nước, uống một ngụm nói. “Bây giờ em đau đầu quá.”
“Nào, để anh mát xa cho em.”
“Nhìn tay anh đầy bụi kìa.”
“Được, anh đi rửa.”
“Không cần, chúng ta chuẩn bị hết mọi thứ cho xong rồi nói sau.”
Sau khi giày vò qua đi, hai người nhìn căn nhà được cho là sạch sẽ, yên lặng không nói lời nào.
“Anh đi tắm trước đi, em xem còn nơi nào phải dọn nữa không.” Hai người nghỉ ngơi chốc lát, Tiền Miểu bắt đầu đuổi Trần Càn đi tắm rửa.
“Được, anh đi trước đây.”
Tiền Miểu dắt lại ga giường, giật nhẹ khăn trải bàn, thu thập chỉnh tề lại mấy thứ bày ra trên bàn, đặt mông ngồi xuống mặt đất, nhìn chằm chằm cái giường, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“A Miểu, anh tắm xong rồi.” Trần Càn một thân quần áo chạy ra, chui vào giường. “Đúng là không có nước nóng tắm rửa thật lạnh chết rồi.”
“A Miểu, sao em còn ở đó à…! Nhưng mà ngồi dưới đất lạnh lắm đấy!”
“Không có gì, em đang tự hỏi nhân sinh, em đi tắm đây, trải chăn mền ra giúp em.”
“Được rồi!”
Trong phòng bọn họ chỉ có một giường lớn, nhưng cũng không tính là lớn chẳng qua cũng không coi là giường đôi nhỏ. Hai người sửa sang lại, ăn ý kéo chăn mền của mình. Trần Càn người cao to và Tiền Miểu vóc dáng bé nhỏ, nên giường cũng không tính chật, đầu mùa xuân thời tiết này ngược lại dễ dàng sưởi ấm.
Tiền Miểu tắm rửa xong, mặc đồ ngủ chạy ra, nhanh chóng chui vào trong chăn. Hình như cậu hơi xấu hổ, chui vào chăn sau đó thay đổi tư thế, đưa lưng về phía Trần Càn.
“Làm sao vậy A Miểu?”
“Không có gì, nhanh ngủ đi!”
Trần Càn không nói gì thêm, chỉ nhích lại gần Tiền Miểu hôn cổ cậu. Một lát sau Tiền Miểu xoay người lại, hôn hai má Trần Càn.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon” Trần Càn vươn tay tắt đèn.
Về sau cuộc sống của Trần Càn đúng là hoàn hảo như trong như tưởng tượng. Đã không còn ở phòng ngủ trong trường học, nơi này trong phạm vi căn nhà nhỏ của họ, anh có thể tự do ôm hôn Tiền Miểu. Dáng vẻ xấu hổ và làm nũng của A Miểu cũng chỉ có mình anh xem được. Hai người mặc dù không tiến đến một bước cuối cùng, nhưng mỗi ngày cùng giường chung gối, mỗi ngày hôn chúc ngủ ngon, Nhưng thấy được mặt đáng yêu của A Miểu khi ngủ, vẫn tốt đẹp mười phần. Cho dù ngọn ngào thế nào cũng là ngọt ngào đau khổ, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, Trần Càn cảm giác mình nhịn thành thánh.
Chuyển ra ngoài được hai tháng, hai người chung phòng ngủ là Vương Bằng Cử và Cao Á Phi đưa ra đề nghị muốn cùng liên hoan, hai người vui vẻ đồng ý.
Tuy tháng tư khí trời đã ấm hơn thậm chí có chút nóng, nhưng lựa đầu tiên khi liên hoan vẫn là nồi lẩu. Bốn nam sinh ăn đến khí thế ngất trời, còn uống không ít bia.
“Hai người các cậu ở bên ngoài ở cũng không biết có thoải mái không, dù sao phòng ngủ chỉ còn lại hai người chúng tôi thật là hiu quạnh, thực tế tên nhóc kia mỗi ngày còn đối nghịch với tôi.” Lưỡi Cao Á Phi bắt đầu hoạt động.
“Không tệ đâu, rất tiện.” Trần Càn thật tâm cảm thấy rất thuận tiện.
“Ừ, quen là được.” Tiền Miểu có chút lên men, mặt đỏ bừng.
“Được rồi được rồi cậu uống ít một chút, luôn nói chuyện như vậy.” Vương Bằng Cử nhìn thấy Cao Á Phi chóng mặt cau mày. “Đừng để lát nữa để cho tôi phải cõng cậu trở về.”
“Tôi không say, ai cần cậu cõng, Trần Càn, chúng ta lại làm một ly.”
“Tôi cũng không uống nữa, cậu có nhìn thấy cái gì đây không?”
“Không được, lại làm một ly nào!”
…
Chờ bọn họ ăn xong đã 9 giờ tối. Vương Bằng Cử phụ trách nâng con ma men về phòng ngủ, hai người còn lại cũng có sức về nhà.
“Rất lâu không uống rượu rồi, thật ra chút rượu này với anh không thấm vào đâu, nhưng nhiều ngày không uống hôm nay cũng không dễ chịu. Em vẫn khỏe chứ A Miểu?”
“Coi như cũng được, nhưng đầu hơi nặng.”
“Anh đi nấu nước ấm cho em.”
“Trần Càn, em muốn tắm.”
“Được, em tắm trước đi.”