Nồi Nào Vung Nấy

Chương 11


Đọc truyện Nồi Nào Vung Nấy – Chương 11

Edit & Beta: Hoa Cúc

Trần Càn cảm thấy thụ sủng nhược kinh khi A Miểu xem mình thi đấu bóng còn đưa nước lau mồ hôi cho mình. Nếu như không phải về sau có mấy nữ sinh ồn ào thì chuyện này thật quá hoàn mỹ. A Miểu bây giờ đang nghĩ gì, nếu A Miểu không nghĩ nhiều mà còn cổ vũ mình tìm bạn gái thì làm sao bây giờ! Quả thực rất phiền.

Từ sau khi Trần Càn bắt đầu mộng xuân về chuyện đó, thì cuộc sống thanh xuân chỉ đầy bóng rổ và học tập, anh không có cảm giác lớn với nữ sinh, khi nữ sinh nhét đồ vào trong ngăn bàn chỉ có một cảm giác tự hỏi ‘sao lại đến’. Đối với những chuyện nữ sinh sau khi thổ lộ bị từ chối rồi khóc chạy trốn anh càng không thể lý giải nổi. Ở trong mắt anh chơi bóng rổ là tác dụng phụ lớn nhất rồi, chỉ cần anh không buông tha bóng rổ là được. Bây giờ đã lên đại học sao còn khoa trương như vậy, Trần Càn ôm đầu bất đắc dĩ.

Chơi bóng rổ xong về phòng ngủ, Trần Càn ngay lập tức đi tắm. Tiền Miểu nhân lúc lửa bản thảo còn nóng đi đánh máy, mặt khác hai tên nhóc kia đói bụng đã đi ra ngoài trường học ăn ngon rồi, nhất thời trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ còn tiếng đánh chữ và tiếng nước đứt quãng mơ hồ có thể nghe được.

“A Miểu, tôi quên cầm khăn tắm, giúp tôi lấy một cái.” đột nhiên âm thanh Trần Càn truyền đến từ trong nhà vệ sinh.

“Được, cậu chờ một chút.” Tiền Miểu đáp một tiếng, nhanh chóng lưu file đang biên tập, cầm khăn tắm trên kệ đầu giường Trần Càn trực tiếp đẩy cửa vào WC.

“Oa, A Miểu sao cậu vào được.” Trần Càn trực tiếp dùng tay che chỗ quan trọng, một tay nhận khăn tắm Tiền Miểu đưa tới.

“Khi chúng ta huấn luyện quân sự cùng nhau tắm nhiều lần rồi còn gì, những gì không nên thấy tôi đã thấy hết.” Tiền Miểu híp mắt cười dò xét. “Dáng người coi như đẹp, chơi bóng rổ nhiều cơ bắp rất rắn chắc.”

Trần Càn tóm lấy khăn tắm “A Miểu cậu chịu kích thích gì vậy” nhìn Tiền Miểu. “A Miểu cậu tiếp tục như vậy tôi sẽ cảm thấy cậu yêu tôi rồi.”

“Dẹp, ai yêu cậu chứ, ngược lại những nữ sinh đó đúng là rất yêu cậu đấy. Thôi đi, vừa rồi linh cảm của đến một loạt, bây giờ nhịn không nổi muốn vào WC.”

“Được rồi được rồi! Tôi ra ngoài.” Khi Trần Càn nghe cậu nói ‘ngược lại những nữ sinh đó đúng là rất yêu cậu đấy’ nội tâm lộp bộp một phát. Nghĩ, không tốt rồi, A Miểu thật sự muốn nói gì rồi. Lòng kêu rên ngay cả quần đùi cũng không mặc bọc khăn tắm đi ra luôn, cảm giác mình bây giờ giống ông chồng bị bà xã bắt gian tại giường sau đó đuổi khỏi nhà thật bi thương, càng bi thương hơn là lời A Miểu nói vào thời điểm này bao hàm cảm xúc đặc biệt nha!

Trần Càn xoắn xuýt mặc xong quần áo, ở ngoài đi tới đi lui, cuối cùng dùng sức lau mặt một cái, đứng lên đầu hàng triều đình.

“A Miểu, cơm tối cậu muốn ăn gì? Tôi đi mua.”

Mà âm thanh Tiền Miểu nghe có chút kỳ quái, có chút vội vàng xao động hoặc xoắn xuýt.

“Tôi nói này, cậu có thể đừng hỏi vấn đề này khi tôi đang đi WC được không vậy!”

“Ách, tôi đi đây, mua như ngày thường là được chứ gì.”


Trần Càn ảo não vỗ vỗ đầu mình, lại kích động chạy đi mua món thịt cà Tiền Miểu thích. Mà Tiền Miểu trong nhà vệ sinh, thật ra cũng không đi WC, chỉ ngơ ngác đứng cạnh cửa sổ WC, không biết nghĩ gì. Khi truyền đến âm thanh Trần Càn đóng cửa, thì rửa tay ra ngoài.

Trần Càn vội vã mang cơm về, Tiền Miểu yên tĩnh gõ bản thảo. Hai người khác trong phòng ngủ vẫn chưa về, cũng không biết ăn gì mà vui vẻ vậy.

“A Miểu, dừng lại, ăn cơm trước đã!” Trần Càn mời Tiền Miểu tới dùng cơm.

“Ừ, được. Tôi đi rửa tay trước.”

“Tôi chạy ra tận quán ăn bên đường phố buôn bán để mua đấy. Quán này xào đồ ăn không tệ, hương vị rất ngon.”

“Thật vậy sao? Cám ơn cậu nhé Trần Càn, tôi thích nhất món xào này.” Tiền Miểu nhìn về phía đó chờ mong, cậu đi rửa sạch tay, sau đó nhanh chóng chạy tới ăn cơm. Ăn thử một miếng rồi hưng phấn ngẩng đầu nhìn về phía Trần Càn cười.

“A…, thật sự rất ngon.” Tiền Miểu miệng ngậm cơm trong mắt Trần Càn rất đáng yêu. Thấy cậu thích ăn, Trần Càn rất vui.

“Cậu thích là tốt rồi, lần sau tôi mang cậu đi. Thịt kho tàu và thịt bò ở đó cũng không tệ.”

“À…, được!”

Trần Càn thấy cậu ăn ngon, mình cũng cầm lên một phần bắt đầu ăn.

Thời gian hưởng thụ cơm tối rất nhanh bị gián đoạn.

“Tôi đã về, còn mang thịt nướng nữa này, mau tới đây ăn!” Cao Á Phi vĩnh viễn không thay đổi được thói quen lớn tiếng khi vào cửa.

Trần Càn muốn đánh chết thằng nhóc này, nhưng trên thực tế chỉ có thể lấy khuôn mặt tươi cười chào đón.

“Cám ơn người anh em, mang theo thứ gì về đó?”

“Đương nhiên là thịt á! Còn có khoai tây và khoai lang nữa, đều là đồ tốt.”

“Coi như không tệ, chúng tôi còn chưa ăn xong cơm, chỉ vừa mới ăn thôi.”


“Cám ơn, hôm nay hai người chơi vui không?” Tiền Miểu dường như không thích khoai sấy và khoai nướng ớt lắm. Không khách khí như ngày thường, ngược lại động tay cầm miếng thịt nướng. Trần Càn âm thầm ngạc nhiên, cảm thấy về sau nên mang Tiền Miểu đến đó ăn một bữa thật ngon.

“Rất vui vẻ đấy, đụng phải mấy em gái lớp ta nữa, mấy em gái thực sự rất hào phóng nha! Còn có thể uống rượu!”

“Đúng rồi, còn dáng vẻ nát rượu của cậu trên bàn nữa kìa.” Vương Bằng Cử theo sau bổ sung.

“Một ngày cậu không hủy hình tượng của tôi không được à hả.”

“Có lẽ do khi đó cậu quá bi thương thì vui.”

“Thôi được rồi.”

“Ai, Trần Càn, có nữ sinh tìm hiểu cậu qua tôi đấy nha! Người ta khen cậu đẹp trai, có hứng thú không thêm QQ của cô gái đẹp kia này!” Cao Á Phi cười vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi.

“Ừ, tạm thời không hứng thú.”

“Được rồi, vậy để cho tôi đi! Để tôi tâm sự cùng cô ấy. Hơn nữa làm sao tôi có thể nói cậu từ chối mà không làm tổn thương lòng nàng đây.”

Trần Càn vô thức nhìn về phía Tiền Miểu, Tiền Miểu cuối cùng cũng ăn một xiên khoai tây. Cậu không rõ ràng cho lắm nhìn Trần Càn, Trần Càn đành phải quay đầu đi.

“Cậu tự nghĩ cách đi, mỗi lần tôi từ chối thì mấy cô ấy sẽ khóc.”

“Cậu đang đắc ý có phải không! Được, tôi cho cậu kết thúc luôn.”

Trần Càn không nói tiếp, anh đang nhìn Tiền Miểu yên lặng ăn xong và lau miệng rất muốn giải thích cái gì, cuối cũng bất đắc dĩ cầm lấy một củ khoai nướng lên gặm.

Cuối tuần thứ ba sau khi khai giảng, Trần Càn cuối cùng cũng có cơ hội lôi kéo A Miểu đi dạo phố.

“A Miểu, thời tiết chuyển lạnh rồi, đi mua quần áo với tôi nhé, giúp tôi nhìn xem có hợp hay không. Cậu cũng chọn đi! Đã lên đại học thì không cần mặc đồng phục thật phiền toái.”


“Được rồi, cậu muốn chọn quần áo thế nào.” Tiền Miểu rất kiên nhẫn hỏi chủng loại quần áo Trần Càn thích.

“Nếu không mua áo khoác nhé? Tôi mặc vào chắc là rất có khí chất nhỉ.”

“Phốc… Được rồi! Nếu không xem quần áo thể thao xem?”

“Đó là đương nhiên! Tôi chơi bóng mà trang phục cũng không thể thiểu!”

“Được, tôi giúp cậu. Đồ của tôi thì tùy, dù sao vóc dáng thấp mặc gì cũng thế.”

“Không thể nói như vậy, A Miểu nhà ta rất có khí chất đấy nha. Nhất định phải chọn đồ nổi bật khí chất của cậu.”

“Sao cậu lại nói vậy, cậu đang nói cho hay đấy à.”

“Không, nói thật mà!”

Tiền Miểu mỗi lần đều bị khuôn mặt nghiêm túc kia chọc cười.

Trần Càn thấy cậu cười cũng vui, một tay kéo Tiền Miểu, đặt cánh tay lên bả vai cậu “Chúng đi đạo phố nào!”

Tiền Miểu không thích giãy dụa, Trần Càn ỷ lại trên người cậu không động, Tiền Miểu cũng buông tha. Hai người họ bảo trì tư thế này đi trên đường, tỉ lệ người quay đầu lại siêu cao. Lỗ tai Tiền Miểu hồng hồng, nội tâm Trần Càn vui vẻ!

Phố Nam không lớn, nhưng do có nhiều quán bán hàng, cũng thỏa mãn được một phần sinh hoạt hàng ngày của sinh viên. Vì Tiền Miểu dùng một loại ánh mắt tán thưởng nhìn, Trần Càn bất đắc dĩ phải thử vài bộ quần áo. Thử một lần lại hỏi Tiền Miểu cảm giác thế nào một lần. Tiền Miểu luôn nói tốt, khiến lòng Trần Càn bay bổng. Cuối cùng hai người mua một cái áo gió và một bộ quần áo thể thao mùa thu.

“A Miểu, cậu cũng xem đồ của mình đi! Nếu không tôi chọn giúp cậu nhé, tin tưởng ánh mắt của tôi, cam đoan không tệ!”

“Được, vậy cậu giúp tôi chọn.”

“Cậu thử cái áo sơ mi sọc caro và áo len ba lỗ kia xem, thêm cái quần vải này nữa.”

“Không cần đổi toàn thân…” Tiền Miểu có chút chần chờ.

“Đi thử xem, tin tôi nha.”

Tiền Miểu ngoan ngoãn đi thử đồ, lúc ra mặt có chút hồng, không biết làm sao. Hiển nhiên nhìn mình thay đổi trong gương khiến cậu cảm thấy không hợp.


“Tôi nói đẹp mà, nào đừng vội thay, tôi giúp cậu phủi chỉ.”

“Phủi cái gì nha…”

“Ài, đừng nhúc nhích!”

Tiền Miểu vẫn ngoan ngoãn để Trần Càn phủi cho mình, lại cầm một cái áo khoác màu lam nhạt Trần Càn đưa tới đi vào trong.

“Cái này cũng không tệ, thử xem sao.”

Cuối cùng hai người thắng lợi trở về. Tiền Miểu từ ngày Trần Càn chọn đồ cậu hoàn toàn không muốn thử quần áo nữa, dù vẫn có chút hưng phấn, nhưng cũng có chút ảo não.

“Trần Càn, thoáng cái đã tiêu mất năm sáu trăm ngàn, quá nhiều rồi.”

“Đổi mới hình tượng cần dùng tiền, quần áo ở đại học chúng ta tính thế là rất rẻ rồi. Nếu cậu cảm thấy thiếu tiền thì chúng ta lại đi tìm việc làm thêm, thế nào?”

“Được rồi, vậy cũng không tệ. Cám ơn cậu giúp tôi chọn quần áo, đúng là rất đẹp.”

“Cũng không phải công lao của tôi, do cậu đẹp thôi.”

“Lại trêu ghẹo tôi đúng không!”

“Đây là nói thật mà!”

Đây đúng là lời nói thật, trong mắt Trần Càn, khi Tiền Miểu đổi quần áo xong, dáng vẻ xấu hổ xuất hiện bên ngoài phòng thử áo, đặc biệt đẹp mắt. Thực tế khi Trần Càn tự mình chọn bộ quần áo đó đã nghĩ vậy.

“Chuyện công việc có thể cân nhắc một chút, chúng ta về trước đi!”

“Đừng nóng vội, lần trước tên Cao Á Phi kia mang thịt nướng về, mùi vị không tệ, nếu không chúng ta đóng gói một phần mang về, hoặc tới đó ăn nhé?”

“Cậu vừa nói thì bụng tôi cũng đói, tôi xem nào, ừ, 5 giờ rồi. Cũng nên ăn cơm, cậu biết ở nơi nào không?”

“Biết, chúng ta đi.”

Vì vậy Trần Càn lại vui vẻ nhìn dáng vẻ hạnh phúc khi được ăn đồ nướng của Tiền Miểu. Trần Càn cảm thấy A Miểu đúng là ông trời phái xuống để khắc chế mình, dù anh rất thích ăn đồ nướng, nhưng cũng không vì thèm ăn mà chủ động chạy đi mua. Ừ, ăn thịt nướng nhiều không tốt với thân thể, về sau phát hiện cái khác ăn ngon hơn thì mang A Miểu tới đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.