Nồi Nào Vung Nấy

Chương 1


Đọc truyện Nồi Nào Vung Nấy – Chương 1

Hôm nay là thời gian sinh viên mới nhập học của đại học X, Trần Càn một mình mang theo hành lý đi vào nơi ghi danh. Dáng người cao lớn ấy ở khu phía nam rất dễ khiến người khác chú ý, thêm cả gương mặt đẹp trai như ánh mặt trời, tỉ lệ người trên đường quay đầu lại rất cao. Chờ khi anh đến tân sinh chỗ ghi danh, đàn chị phụ trách tiếp đón sinh viên mới nháy mắt mắt sáng lên. Sau đó anh đã bị mấy đàn chị này chăm sóc đến tận phòng ngủ.

Thật vất vả thoát khỏi mấy đàn chị nhiệt tình giúp đỡ này Trần Càn cuối cùng cũng có cơ hội dò xét bạn cùng phòng ngủ với mình. Sau đó ở cạnh một góc hẻo lánh dưới giường phát hiện một nam sinh vóc dáng nho nhỏ. Phút chốc khi nam sinh kia quay đầu lại cười, trong lòng của anh lộp bộp một phát. Anh nghĩ ‘Nguy rồi’.

Nam sinh vóc dáng nhỏ xinh cười rất ngại ngùng, khuôn mặt trắng nõn có hai má lúm đồng tiền mê người. Con mắt tuy không lớn, nhưng bởi vì dáng cười mà nheo lại, cả người tản mát một loại hơi thở ‘Người tốt’. Cậu tự giới thiệu với Trần Càn “Tôi là Tiền Miểu, hi vọng chiếu cố nhiều hơn!”


Trần Càn lấy lại *** thần, có vẻ hơi cứng nhắc bắt chuyện “Xin chào, tôi là Trần Càn.” Nói xong lập tức xoay người sang chỗ khác dọn hành lý, tựa như không trông thấy Tiền Miểu muốn tiếp tục mở miệng. Mà Tiền Miểu sửng sốt một chút, cũng không nói thêm gì, quay đầu tiếp tục dọn đồ.

Thu thập xong mọi thứ qua một ngày, hôm sau bọn họ lên xe của trường học đến quân doanh huấn luyện quân sự. Bốn người trong phòng ngủ 417 của Trần Càn chiếm được một loạt vị trí cuối cùng trên ô tô, Trần Càn và Tiền Miểu ngồi hai bên, ở chính giữa là Vương Bằng Cử và Cao Á Phi. Hai tên nhóc ở giữa chỉ vừa gặp mặt ngày hôm qua mà đã trò chuyện rôm rả, Trần Càn đang nghĩ một số chuyện nên không phản ứng, Tiền Miểu lại yên tĩnh không đáp lời nào, kết quả không hiểu sao thành cục diện bây giờ. Ô tô hướng tới vùng ngoại thành xa xôi, thời tiết âm u, lại cực kỳ oi bức. Không khí trong xe cũng rất nóng.


Trần Càn đang suy nghĩ chuyện gì à, tối hôm qua quả nhiên anh nằm mơ… Lại là mộng xuân khiến anh xấu hổ và giận dữ không thôi. Nam sinh ở cái tuổi này mộng xuân cũng không có gì bất thường. Chỉ là Trần Càn không giống họ, anh mộng xuân đối tượng rất đặc biệt—— nam sinh, hơn nữa nam sinh dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, còn có thân thể những thiếu niên chưa phát dục. Khi nằm mơ thì là mộng đẹp, nhưng khi tỉnh lại, là ‘Ác mộng’ khiến người ta cực kỳ đau đầu. Lần đầu tiên Trần Càn mơ những giấc mơ này khi vào cấp hai.

Lần lầu tiên thì anh xem như không có gì, nhưng những cảnh tương tự liên tục xuất hiện trong mơ nhiều lần về sau, anh cảm nhận rất sợ hãi. Anh biết yêu trẻ con là một căn bệnh, hơn nữa chính mình chẳng khác nào kẻ biến thái. Vì để chứng minh chuyện này, anh chạy tới trường cấp hai và trường tiểu học chơi bóng mấy lần, mượn cơ hội quan sát những cái… thiếu niên chưa trưởng thành đó. Nhìn nhiều lần về sau mộng xuân càng nhiều. Đối với nam sinh tuổi này mà chỉ đứng xa để nhìn sao. Làm thế nào bây giờ? Chịu đựng, hoặc chơi bóng rổ phát tiết, dù biến thái thế nào cũng không thể chà đạp trẻ em nhà người khác.

Trần Càn đau đầu đè lên huyệt thái dương, vừa ngắm Tiền Miểu đang chợp mắt gần cửa sổ. ‘Có lẽ là vì cậu nhóc này! Cho dù dáng người gầy yếu thấp bé hay là hai cái má lúm đồng tiền kia hoặc đôi mắt cong cong trăng lưỡi liềm mắt đều chọt trúng chỗ đau của mình. Về sau nên cách xa cậu ấy một chút!’ Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh trong phòng ngủ về sau ngẩng đầu cúi đầu đều thấy, đầu càng nhức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.