Nồi Nào Úp Vung Nấy

Chương 7: Thám tử nghiệp dư


Đọc truyện Nồi Nào Úp Vung Nấy – Chương 7: Thám tử nghiệp dư

Thời gian trôi rồi lại trôi, chẳng mấy chốc đã gần đến cuối năm.

Mùa
đông đến, cô bé nào đó đã tròn, nay được bọc trong lớp quần áo dày dặn
lại càng tròn hơn. Mái tóc ngắn của Thảo Ngân nay đã dài đến đầu vai,
màu nâu xậm café ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, làm cho anh trai cô bé mỗi lần nhìn thấy chỉ hận không thể cầm kéo cắt bay nó đi.

Còn
mái tóc của Hoàng Bách, thực sự thì nó đã dài quá rồi. Thời gian gần
đây, cậu từ chối việc mẹ đưa đón, sau khi tìm được xe đạp đã cất trong
nhà kho mấy năm nay, liền đạp đi học như mọi người. Tưởng chừng như đó
là chuyện tốt, nhưng không phải hoàn toàn. Sở hữa mái tóc dài, lại được
thừa hưởng nước da trắng mịn từ mẹ, thế nên ngay khi cậu xuất hiện, liền được bạn bè của Liên Kiệt rất “Chú ý”.

Tệ hại hơn là, ông anh trai
biến thái nào đó không những không thèm làm rõ sự tình, còn ép buộc hai
em không được hé nửa lời, để đám bạn của mình từ đầu đến cuối vẫn luôn
lầm tưởng em nuôi của anh là con gái. Chẳng thế mà có lần cậu em nuôi
nào đó còn nhận được cả thư làm quen. Mẹ cậu sau khi biết được tin thông qua con dâu hờ, cứ nhìn thấy con trai lại ôm bụng cười ngặt nghẽo suốt
một thời gian.

Ngồi chờ Hoàng Bách soát bài tập cho mình, Thảo Ngân
vừa dùng tay nghịch ngợm mấy lọn tóc của bạn, vừa thầm hâm mộ. Tóc cậu
ấy không những dày mà còn bóng mượt, nhìn đẹp hơn cả tóc cô nữa. Nhưng
dù thế nào thì cậu ấy vẫn là con trai, bị hiểu lầm thành con gái chắc
trong lòng cậu ấy cũng không vui chút nào. Chỉ là cậu ấy không thể hiện
ra thôi. Cô biết mà!

“Bách này, tớ thấy… hay là cậu cắt tóc đi!” Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn thấy nên đưa ra đề nghị này thì hơn.
Tránh trường hợp sau này có thêm người bạn nào của anh trai đem lòng quý mến bạn của cô, rồi lại đau khổ đến tan nát cõi lòng khi phát hiện ra
sự thật.

Tiếng nói của cô bạn nhỏ xem ra rất có trọng lượng đối với
Hoàng Bách. Thế nhưng, cậu không thích người lạ chạm vào tóc mình. Mọi
lần đều là bố cậu phụ trách. Nhưng trước khi cậu nhập học lại, ông nhận
được một công trình lớn trong Nam. Đợt công tác này kéo dài gần nửa năm, hơn một tuần nữa ông mới trở về. Đây cũng là lý do vì sao tóc cậu đã
dài như vậy mà vẫn chưa được cắt.

Cuối cùng, nhiệm vụ cao cả được đặt lên vai Liên Kiệt, người bấy lâu nay vẫn luôn ngứa ngáy tay chân khi
không còn được cắt tóc của em gái vì mẹ nuôi của anh em anh cực lực phản đối.

Một buổi chiều đẹp trời tương đối ấm áp so với những ngày rét
mướt gần đây, trong sân trước nhà họ Lý, chàng thiếu niên Hoàng Bách
ngồi trên chiếc ghế gỗ chuyên dụng cắt tóc của gia đình, choàng vải bạt
kín người, chỉ lộ cái đầu ra ngoài, chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu hành
trình thay đổi mái tóc của mình.

Cô bé Thảo Ngân ngồi dưới gốc khế
cách đó không xa, tiện tay hái mấy quả trên cây xuống, lau qua loa liền
gặm luôn. Mặc dù người ngồi trên ghế không phải là cô, nhưng nhìn anh
trai dơ lược và kéo lên, trên môi là nụ cười “Bác học điên”, cô liền bất giác nhớ lại những lần ngồi trên chiếc ghế ấy. Trước khi tàn sát mái
tóc của cô, anh trai đều cười như thế. Cả người cô bỗng đánh rùng thật
mạnh. Hoàng Bách à, cầu trời phù hộ cho cậu!


Thành quả của cả buổi
chiều đã được kiểm nghiệm vào ngày hôm sau. Thiếu niên nhà họ Nguyễn đến lớp với một diện mạo hoàn toàn làm cho người khác kinh ngạc, đến mức
phải bật thối lên cảm thán. Bởi lẽ, anh chàng quá bảnh trai. Ngay đến
Thảo Ngân, người chứng kiến quá trình lột xác của cậu từ đầu đến cuối
cũng phải trầm trồ khen ngợi, đồng thời cũng âm thầm oán trách anh trai
mình. Anh cắt tóc cho cô thê thảm là thế, tại sao đến lượt bạn cô thì ai cũng phải ngước nhìn? Thật không công bằng!

Thế nhưng tất cả đều
không hay biết rằng, ý định ban đầu của Liên Kiệt hoàn toàn ngược lại.
Anh vốn muốn nhân cơ hội này trả mối thù với Hoàng Bách tích tụ từ trước tới nay, muốn biến mái tóc của cậu thành kiểu đầu xấu xí nhất trên đời. Nhưng rồi cắt mãi cắt mãi, mái tóc dài dần dần ngắn lại, cuối cùng trở
thành tác phẩm hoàn thiện đầu tay của anh bấy giờ, làm anh dù muốn cũng
không nhẫn tâm xuống tay phá hỏng.

Thảo Ngân liếc mắt nhìn quanh lớp
một vòng, đếm được đây là lần thứ (n 1) kể từ sáng nay, mọi người nhìn
về phía Hoàng Bách. Còn cậu ấy thì vẫn với bộ mặt lạnh thường ngày,
chẳng buồn để tâm đến những ánh mắt ấy. Đến lúc này, cô có thể khẳng
định chắc chắn một điều: Bề ngoài quyết định rất lớn đến thái độ của mọi người đối với một người. Mà ví dụ không đâu xa chính là anh bạn thân
yêu của cô đây. Nếu là trước ngày hôm nay, mọi người sẽ chỉ lướt qua cậu ấy, hoặc nhìn với ánh mắt không mấy thiện cảm, hoặc là thái độ xa cách.

Cuối buổi học, khi lớp trưởng đem bảng điểm thi cuối kì về, tất cả đều nhao
nhao lên. Có mấy cô gái hôm nay lại đột nhiên quan tâm đến anh bạn lớn
tuổi trong lớp, không những hỏi thăm điểm số của cậu, mà còn rủ cậu cùng đi ăn mừng như thể họ rất quen biết. Nhưng tuyệt nhiên, tất cả đều bị
anh chàng ngó lơ. Anh chàng này từ đầu đến cuối vẫn chỉ quan tâm đến một người.

“Thế nào?”

Cô bé Thảo Ngân trong chiếc áo phao màu xanh
đậm nhìn tròn quay, chậm chạp đi từ chỗ xem điểm về phía Hoàng Bách.
Nghe cậu hỏi, cô bé ngước khuôn mặt ỉu xìu, buồn bã lắc đầu:

“Tiếng
anh chỉ được năm điểm thôi.” Thật là khóc không ra nước mắt! Tất cả các
môn cô đều được trên sáu, môn địa lý còn được hẳn tám điểm, ngay cả môn
toán lần trước được bốn thì lần này cô cũng được sáu điểm rưỡi. Chỉ có
môn tiếng anh, chỉ có nó là không đạt, lần nào cũng như vậy. Kiếp trước
cô mắc nợ nó sao? Bụng Bự của cô, một tuần tới phải nhịn đói thật rồi!
Lấy tiền đâu mà mua quà sinh nhật sắp tới cho anh trai đây?

Cảm nhận
được một bàn tay đang vuốt nhẹ tóc mình, cô gái nhỏ khịt khịt mũi,
nghiêng đầu nhìn bạn chằm chằm. Điểm văn của cậu ấy còn chưa được năm
cũng không buồn. Thật giống anh trai cô! Dù có được ăn trứng thì thế
giới vẫn chẳng có chút thay đổi trong mắt hai người họ.

“Có muốn ăn kem không?” Ngay đến giọng điệu an ủi người khác cũng giống luôn rồi!

Chỉ khác là Hoàng Bách rất lười cười, không như anh cô hễ gặp đàn bà, con
gái thì đều cười không khép miệng lại được. Chẳng thế mà các bà, các mẹ, các chị, ngay cả mấy em gái nhỏ cũng đều rất yêu quý anh cô. Nếu cậu ấy chịu cười nhiều một chút, có khi còn được yêu quý hơn anh cô ấy chứ.

Không ngờ cô vừa nghĩ vậy, liền thấy người trước mặt mỉm cười dịu dàng với
mình, sau đó nắm cổ tay cô kéo đi như vẫn thường làm. Nhưng trước ánh
mắt nổ đom đóm của các bạn nữ đang nhìn, hành động này chẳng khác nào
gáo nước lạnh tạt thẳng vào những mộng tưởng đầu đời tuổi mới lớn còn

chưa kịp chớm nở của họ.

Hôm nay, anh trai tan học sớm nên không về
cùng, Thảo Ngân lại được dịp vinh dự ngồi sau xe anh bạn bảnh trai. Ngay lúc hai người chuẩn bị xuất phát, từ xa, một thiếu niên vừa vội vã chạy về phía họ, vừa vẫy tay gọi lớn.

“Bé Heo, này bé Heo…” Bạn bè của Liên Kiệt đều gọi cô em gái nhỏ như vậy.

“Anh Phúc. Không phải nay các anh tan học sớm sao, sao anh còn ở đây?” Đối
với các bạn của anh trai, Thảo Ngân đều rất quen thuộc. Cô coi họ như
các anh của mình nên nói chuyện rất tự nhiên.

“À, cái đó… Anh là muốn hỏi, cô bạn hay đi cùng em đâu rồi?”

Nhìn bạn của anh trai đang gãi đầu gãi tai tỏ vẻ ngại ngùng trước mặt, lại
nhìn vẻ mặt đen thui như đáy nồi của bạn mình ở phía sau, cô gái nhỏ
không nhịn được cười, phải núp sau lưng Hoàng Bách cười một hồi mới có
thể lên tiếng trả lời:

“Anh Phúc, có một chuyện lâu nay em vẫn muốn
nói với mấy anh nhưng anh Kiệt không cho em nói. Hôm nay thì có thể nói
rồi. Thực ra, người anh muốn tìm… là cậu ấy.”

Thiếu niên nọ nhìn theo hướng tay của em gái nhỏ, thấy một thiếu niên khác hờ hững nhìn về phía mình. Đúng là ánh mắt lạnh lùng ấy, đôi môi luôn mím nhẹ, cả góc
nghiêng khuôn mặt cũng không sai. Chỉ là mái tóc… Không lẽ, trước đến
nay anh thích một cậu nhóc?

Lại thêm một ông anh xấu số tan nát cõi
lòng rồi! Thảo Ngân ngồi ở phía sau, vừa ăn kem vừa nhớ lại khuôn mặt
khinh ngạc đến mức cứng đờ, trắng bệch của ông anh xấu số nọ, ôm bụng
cười mãi vẫn không thấy chán. Buồn phiền về điểm thi chẳng biết đã bay
đến phương trời nào.

Trong khi đó, người đạp xe phía trước thì một
mực im lặng, ngoài mặt tuy không tỏ bất kì thái độ nào, trong lòng lại
thầm nhủ. Cả đời này cậu sẽ không bao giờ để tóc dài quá năm phân nữa.
Chưa khi nào cậu buồn phiền vì thời kì trưởng thành của mình đến muộn so với bạn cùng trang lứa hơn lúc này. Thề có trời, bất kể người bạn nào
của anh nuôi còn dám đến tỏ tình với cậu, cậu sẽ đấm cho anh ta sưng mắt đến mức không thể nhìn thấy gì mới thôi.

“Dừng lại, dừng lại!” Tiếng gọi gấp gáp cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoàng Bách.

Cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cô bạn nhỏ ở phía sau lại kêu lên:

“Hoàng Bách, cậu nhìn xem kia có phải anh Kiệt không?”

Chẳng trách gần đây anh trai cô là lạ! Tính tình dễ chịu hơn, ít bắt nạt cô
hơn, ra ngoài cũng nhiều hơn. Hôm qua cô còn thấy anh ngồi cười một mình nữa đó.

“Con có một tin sốt dẻo. Bố mẹ muốn nghe không?” Vừa về đến nhà, cặp
sách cũng chưa kịp tháo ra, Thảo Ngân nhảy bổ đến chỗ mẹ, hưng phấn reo
lên rồi lại thở hổn hển lấy hơi.

Hôm nay, ông Đạt nhận nhiệm vụ nấu

bữa trưa nên lúc này vợ ông đang ngồi xem TV trong phòng khách. Thấy con gái hô to gọi nhỏ, bà mẹ nào đó biết là có tin quan trọng, vội kéo cô
bé ngồi xuống cạnh mình:

“Mau nói!”

“Trước tiên, con phải thông
báo với mẹ một tin không tốt khác. Đó là điểm tiếng anh của con chỉ được năm. Nhưng con chắc chắn tin tức sau đây rất có giá trị. Thế nên, mẹ có thể vẫn phát tiền tiêu vặt như bình thường cho con không? Con sẽ rửa
bát và quét nhà đầy đủ. Đảm bảo không thiếu một ngày!”

“Bố đồng ý. Mau nói vào trọng điểm!” Ông bố nào đó còn bỏ luôn cả nồi thịt gà rang đang nấu dở, chạy đến tham gia.

Cô con gái nhỏ sau khi đã đạt được mục đích chính, níu bố mẹ lại gần, liếc mắt tứ phía, xác định không thấy nhân vật chính của câu chuyện mới thậm thà thậm thụt nhỏ giọng:

“Con nói rồi bố mẹ nhất định không được để anh Kiệt biết là con nói với hai người đâu đấy!”

“Được rồi, mẹ biết phải làm gì mà. Con mau nói đi.”

Nhận được lời đảm bảo từ mẹ, Thảo Ngân thấy lá gan của mình như lớn gấp mười lần. Cô hưng phấn quăng cặp sách trên vai sang một bên, nhưng vẫn không dám nói quá lớn tiếng bắt đầu vào chuyện chính:

“Bố mẹ biết không?
Vừa rồi tan học về, con với Hoàng Bách đã thấy anh Kiệt. Anh cùng một
chị đang ngồi trên ghế đá trong công viên. Không biết anh nói chuyện gì
mà con thấy chị kia cười rất vui vẻ. Sau đó, bọn con định tiến lại gần
nghe lỏm. Nhưng…” Cô bé đang kể nhiệt tình, nghe tiếng cổng sắt va vào
nhau bên ngoài lập tức dừng lại, hướng mắt nhìn ra cửa.

Liên Kiệt với sắc mặt xán lạn, tươi tỉnh bước vào nhà, thấy mọi người tụ tập một chỗ, lại đều nhìn mình, liền sinh ra nghi ngờ. Anh vừa tiến lại gần, vừa
hỏi:

“Nhà mình có chuyện gì sao?”

“A, anh Kiệt về! Làm gì có gì
đâu. Tại nay thấy anh đẹp trai quá ấy mà, bố mẹ nhỉ?” Hoàn hồn đầu tiên, Thảo Ngân nhanh nhảu lên tiếng, không quên nhắc nhở nhị vị phụ huynh
vẫn đang nhìn con trai chằm chằm tỉnh lại. Anh cô về thật mau. Hoàng
Bách đã cố gắng đạp nhanh hết mức, vậy mà cô vẫn không thể kể xong câu
chuyện. Thực ra, câu cuối cùng cô muốn nói chính là: cô thấy anh trai
đứng lên muốn về nên chuồn luôn.

“Đúng thế, đúng thế! Bố nó nấu cơm
nhanh lên, anh chàng đẹp trai nhà ta đi học về rồi.” Bà Hiền rất nhanh
liền hiểu ý con gái, vội kéo chồng đứng lên đi vào bếp.

“Bố sắp xong rồi đây. Hai đứa cũng nhanh lên, vào cất sách vở, thay quần áo rồi ra ăn cơm.”

“Tuân lệnh!” Cô gái nhỏ nháy mắt với bố mẹ, ôm cặp sách lách người qua anh
trai, phóng vèo về phòng. Ba người vô cùng phối hợp mỗi người làm một
việc, hoàn toàn gạt bay câu hỏi của nhân vật chính sang một bên.

Từ
trước đến nay, Liên Kiệt chưa bao giờ đi chơi riêng với người khác giới
ngoài mẹ em gái. Cũng vì thế mà các thành viên nhà họ Lý hết sức quan
tâm đến sự việc lần này. Tối đó, ông Đạt được giao trách nhiệm giữ chân
con trai ở phòng khách. Cùng lúc, bà Hiền và con gái đóng cửa thì thầm
trong phòng.

Thảo Ngân đem phần cuối câu chuyện kể lại cho mẹ, sau đó được giao nhiệm vụ vô cùng quan trọng: Theo dõi anh trai. Từ đó, cô gái nhỏ nhà họ Lý kéo theo anh bạn thân, bắt đầu sự nghiệp thám tử nghiệp
dư của mình.

Ngày thứ nhất của chiến dịch theo dõi, thông qua mấy
người bạn chiến hữu của Liên Kiệt, Thảo Ngân biết được đối tượng hẹn hò
của anh trai là bạn cùng lớp học thêm toán với anh, cũng là bạn cùng
trường. Tuy nhiên, hai người họ mới qua lại tìm hiểu không bao lâu, cái

gì cũng chưa phải. Càng làm mẹ cô thất vọng hơn, con trai bà ngay đến
tay người ta cũng chưa dám cầm.

Chiều ngày thứ ba của chiến dịch, một chiều thứ sáu se lạnh đẹp tuyệt vời mùa đông Bắc Bộ. Hai thám tử nhỏ
bọc kín mít từ đầu đến chân, cưỡi ngựa sắt lén lút theo sau anh trai.

Được biết địa điểm hẹn hò lần này của anh trai họ Lý là rạp chiếu phim cách trường học không xa lắm.

Thảo Ngân lôi kéo Hoàng Bách ẩn vào đám đông, dùng những người xung quanh
làm lá chắn, cẩn trọng quan sát mục tiêu. Trước khi đến đây, mẹ cô đã hỗ trợ kinh phí tác nghiệp trước, thế nên bây giờ chỉ cần thấy anh trai
mời chị gái kia xem phim gì, cô và Hoàng Bách sẽ lập tức đi theo. Thế
nhưng, vì cớ gì anh cô lại chọn phim ma? Không phải là nên tìm cái gì đó lãng mạn, vui vẻ phù hợp con gái xem hay sao?

Trước quầy mua vé, cô bé kéo khẩu trang xuống, níu tay người bên cạnh nói nhỏ:

“Bách này, hay là cậu vào một mình đi, tớ ở ngoài này chờ có được không?”

Hoàng Bách đang lấy tiền trả tiền vé, nghe cô hỏi thì dừng lại:

“Tại sao?”

Cô gái nhỏ cúi đầu, bặm môi mấy lầm mới lí nhí đưa ra lí do:

“Tại tớ, tớ sợ ma.”

“Vậy chúng ta ở ngoài này chờ thôi.”

“Không được! Như thế làm sao có thể báo cáo với bố mẹ…”

Lúc này, người bán vé thấy khách phía sau có vẻ nóng lòng, lên tiếng cắt ngang cuộc đối thoại của hai thám tử nhỏ:

“Hai em có mua vé nữa không? Phía sau còn rất nhiều người đang chờ đến lượt đấy.”

“Có ạ!” Nghe vậy, Thảo Ngân lập tức ra quyết định. Thôi thì vì tương lai
anh trai, cô nhận khó về mình vậy. Cùng lắm thì buổi tối cô lại tranh
giành mẹ với bố.

Nhưng khi vào trong, cô gái nhỏ hối hận cũng đã
muộn. Cả rạp nhiều ghế như vậy, lại rất tối, cô bé có banh mắt ra hết
mức cũng không tìm thấy anh trai ngồi ở đâu, mà vé thì mua rồi, không
xem cũng không được. Thành ra suốt từ đầu đến cuối bộ phim, cô bé nào đó một mực yên lặng, cả người co rúm lại, ôm chặt cánh tay người bên cạnh, một giây cũng không rời cho đến tận lúc về. Trong khi đó, nét mặt người ngồi bên cạnh lại cực kì vui vẻ, lòng thầm tính toán. Về nhà nhất định
cậu phải kiếm vài đĩa phim ma, đợi lúc cô bạn nhỏ sang chơi cùng xem mới được.

Lại nói về phần Liên Kiệt. Ngay từ lúc bắt đầu chiếu phim, anh liền buồn bực vạn lần vì đã nghe theo đám bạn. Ai nói con gái đều sợ
ma? Cô gái đang ngồi cạnh anh đây bề ngoài hiền lành đáng yêu là thế,
vậy mà không những không sợ, còn nói anh rất tâm lí, chọn đúng theo sở
thích của cô ấy. Anh thật hoài niệm những lần cùng em gái xem thể loại
này! Em gái sẽ bám chặt anh không rời, coi anh như thần hộ mệnh, như
phao cứu sinh chứ không thích thú đến độ bỏ anh một bên như cô gái này.

Thật sự càng ngày càng chán! Ban đầu, anh vốn không hề biết đến sự tồn tại
của cô gái này trong lớp. Cho đến khi thấy cô ấy bị một bạn nam khác
trêu chọc đến mức khóc nức nở, anh mới chọn cô ấy làm mục tiêu. Cứ nghĩ
rằng tìm một người có thể cho anh hứng thú bắt nạt là dễ, thử rồi mới
hay, em gái anh vẫn là lựa chọn tốt nhất. Điều mà ai cũng không biết,
anh tìm bạn gái chính là theo tiêu chuẩn này.

Anh quyết định rồi. Sau bữa nay, anh sẽ trở về bắt nạt em gái thôi! Yêu đương gì đó, mai này gặp người thích hợp rồi tính.

Đóa hoa đào đầu tiên của anh trai nhà họ Lý, cứ như vậy chưa nở đã tàn.
Nhiệm vụ theo dõi của hai thám tử nhỏ cũng kết thúc trong tiếc nuối của
bố mẹ Lý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.