Nồi Nào Úp Vung Nấy

Chương 26: Gà mái, đợi tôi!


Đọc truyện Nồi Nào Úp Vung Nấy – Chương 26: Gà mái, đợi tôi!

“… Người nói yêu anh đi! Người nói thương anh đi! Để cho con tim này đừng ngóng trông hao gầy. Hãy đến bên anh đi! Để cho tình trọn vẹn chúng ta. Vì nơi con tim này luôn có… Tình yêu dấu kín cùng thương nhớ… Cho em…”

Trong phòng, tiếng nhạc du dương, giai điệu bay bổng. Trên tầng dưới của chiếc dường tầng sắt sơn trắng, một cô gái đang ngồi ngẩn người nhìn chăm chú vào thứ trên tay, ánh mắt có khi ánh lên những tia sáng rạng rõ, lúc lại u buồn sầu khổ, hoàn toàn đã thoát khỏi thế giới xung quanh.

Đột nhiên, thứ trong tay cô bị giật đi. Sau đó, một giọng hét chói tai át cả tiếng nhạc từ trong phòng theo hướng cửa xông ra ngoài:

“Chị Hân… Chị Hân ơi…”

Đợi đến khi tiếng hét ngừng lại, kẻ cướp vừa rồi cũng dừng lại trước mặt một cô gái khác đang ngồi thái rau bên bể nước, giơ thứ vừa cướp được ra trước mắt cô gái, vô cùng nghiêm túc đưa lên cáo trạng:

“Chị Hân, chị mau nhìn xem này!”

Cô gái thái rau dừng công việc dang dở lại, chậm chạp ghé sát mắt đến, sau đó ánh mắt bỗng lóe sáng, phi con dao trong tay cắm thập vào thớt gỗ, giật vội thứ trong tay kẻ cướp, lại ghé sát mắt nhìn thật kĩ càng một lần nữa, cuối cùng, hít vào một hơi thật sâu, rống to:

“Lý Thảo Ngân… Mày có bạn trai từ bao giờ? Tại sao không nói cho chị em biết?”

Cô gái tên Thảo Ngân đuổi đến cũng không dám tiến lên đòi lại. Nhìn hai người trước mặt, cô vừa vội, vừa cuống lại không biết nên làm gì. Hình kỉ niệm của cô…

Kẻ cướp kia tên Trần Bảo Yến, là bạn cùng lớp đại học với Thảo Ngân. Hai người ban đầu cũng không quen biết nhau, nhưng sau này, qua vài lần làm việc nhóm chung cùng nhau, Bảo Yến lại đâm ra thích tính cách của cô gái nhỏ nhà ta, tiến hành vừa dụ dỗ vừa ép buộc, cuối cùng hai người lại thành thân nhau. Được một thời gian, Bảo Yến phát hiện ra Thảo Ngân rất sợ ma, thế nhưng lại ở một mình, mà phòng trọ của cô có thêm một người nữa cũng không thành vấn đề nên sau khi bàn bạc với người còn lại đã nhất quyết kéo Thảo Ngân về ở cùng mình. Thế là họ trở thành bạn cùng phòng.

Còn cô gái thái rau có tên là Dương Hân, là bạn cùng phòng trước đó của Bảo Yến, lớn hơn cô hai tuổi. Tuy học khác trường, thế nhưng lại cùng quê, cũng cùng luôn thành phố, nhà chỉ cách nhau một cái chợ, hai bà mẹ do đi chợ gặp nhau nhiều nên hai nhà thành quen biết. Mà thành phố ấy lại vừa khóe trùng hợp chính là nơi Thảo Ngân sinh ra và lớn lên. Vì thế, ba cô gái rất nhanh đã trở nên thân thiết, hòa hợp, lúc nào cũng kè kè bên nhau, có chuyện gì cũng sẽ kể cho nhau biết.

Bởi thế, nên lúc này bị hỏi, Thảo Ngân chỉ dám rụt cổ mà xua tay không ngừng:

“Không phải, không phải! Cậu ấy không phải bạn trai của em.”

“Nói dối! Học hành thi cử bù đầu mà vẫn nhớ đến người ta như thế, mày còn chối nữa hả?” Bảo Yến cũng nói thêm vào.

“Không phải thật mà!”

Dương Hân nhìn kẻ đang không ngừng xua tay trước mặt, hai mắt nheo lại đầy nguy hiểm, từ tốn trả lại tấm hình cho cô bé, không nhanh không chậm phun ra một câu:

“Nhìn kĩ lại một lần nữa!”

Thảo Ngân dĩ nhiên vô cùng nghe lời nhìn vào tấm hình. Bên cạnh, cô nàng Bảo Yến cũng rất hóng hớt ngó đầu vào.


Trong hình, nổi bật lên hai nhân vật chính là một chàng trai và một cô gái. Chàng trai cao hơn cô gái rất nhiều, đứng phía sau, vòng hai tay ôm cô gái trong lòng, đầu cúi xuống, tựa cằm trên hõm vai cô gái, ánh mắt hơi liếc sang nhìn cô gái. Còn cô gái, hai tay bám vào cánh tay chàng trai, cả người cơ hồ lọt lỏm trong ngực chàng trai, đầu hơi nghiêng. Cả hai đều cười rất tươi, nụ cười vui vẻ, đồng điệu, hòa vào ánh nắng hè rực rỡ, tỏa ra mùi vị ngọt ngào của những cặp tình nhân.

Cô gái đích thị là Thảo Ngân. Còn chàng trai không ai khác ngoài Hoàng Bách.

“Sao? Có nhìn ra cái gì không?” Dương Hân cũng ngó đầu vào, âm thanh dịu dàng hỏi.

Thảo Ngân ngước lên, ánh mắt cún con, mím môi lắc đầu.

Ai ngờ vừa thấy thế, Dương Hân mới rồi còn rất dịu dàng liền bạo phát, gõ lên đầu cô bé một cái rồi giật lấy tấm hình, chỉ vào hai người trong hình, lớn tiếng lên án:

“Ôm nhau thân mật, tình cảm thế này mà mày còn dám chối? Đây mà không phải bạn trai bạn gái thì còn là cái gì? Mày nghĩ mắt chị đây mù chắc. Hay là mày cho rằng não chị là bã đậu?”

Thảo Ngân ôm trán, tủi thân nhìn sư tử rống.

“Em, em nói thật mà. Bọn em chỉ là bạn. Bạn thân từ nhỏ.”

Nghe vậy, Dương Hân mới hừ một tiếng dịu lại, ghé sát em gái nhỏ dò hỏi:

“Này, nói thật cho chị mày biết, có phải mày thích người ta không?”

“Em, em… Nhưng mà cậu ấy đối với em cũng chỉ…”

“Tin chị đi. Từ tấm ảnh này, với tư thế ôm ấp này, cộng thêm ánh mắt cậu ta nhìn mày, chị có thể khẳng định: Cậu ta chắc chắn có tình cảm với mày.”

“Thật không?” Ánh mắt ai đó bỗng sáng lên hy vọng.

“Mày dám nghi ngờ ánh mắt của chị?”

“Không dám. Không dám… Nhưng mà, từ ngày vào đại học đến giờ, cậu ấy toàn tránh mặt em thôi. Lần cuối em gặp cậu ấy cũng đã gần một năm rồi.”

Nhìn em gái nhỏ cúi đầu buồn bã, Dương Hân nhẹ vuốt cằm suy tư, vài giây sau liền nháy mắt với cô em Bảo Yến một cái:

“Bảo Yến, thu dọn đống đồ ăn kia bỏ vào tủ lạnh. Hôm nay, chúng ta ra ngoài ăn. Chị mời.”


Cô nàng Bảo Yến nghe đến ăn, vô cùng vui vẻ hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng.

***

Thứ bảy tuần đó, trời còn chưa sáng rõ, Thảo Ngân đã thức dậy, lục đục chuẩn bị suốt mấy tiếng đồng hồ, xong xuôi liền chạy qua nhà Hoàng Bách.

Nhà này nằm trên tầng 6 của một khu chung cư cách trường đại học Y không xa, là do bố Hải mua năm bọn cô học lớp 12, dự định sau này hai người bọn cô lên đại học liền có thể ở. Chỉ có điều, người tính không bằng trời tính.

Năm đó thi đại học, Hoàng Bách không cần nói nhiều dĩ nhiên là đỗ ngành bác sĩ đa khoa, thế nhưng kết quả của cô thì lại không được tốt như vậy. Cô thi ngành cử nhân điều dưỡng, thiếu mất nửa điểm. Sau đó, bởi vì quá đau lòng, cô chọn đại một trường đại học vừa tầm, học nguyện vọng 2. Trường học đó cách ngôi nhà này cả nửa vòng thủ đô, đi lại không tiện. Cho nên giấc mộng học cùng trường, sống cùng nhà của cô với cậu ấy cứ như vậy biến thành bong bóng xà phòng tồn tại không bao lâu liền tan biến.

Thực ra, đây không phải là lần đầu Thảo Ngân đến ngôi nhà này. Cô có chìa khóa nhà, muốn đến lúc nào liền đến. Nhưng không hiểu sao, lần nào cô đến, rõ ràng còn gọi điên thông báo trước, Hoàng Bách đều không có nhà. Vì thế, cô mới có suy đoán rằng cậu ấy đang trốn tránh cô. Vậy nên, lần này, cô không hé một câu liền xông đến. Thế nhưng, nhà cửa vẫn một mảnh trống trơn gọn gàng. Nếu không phải trong tủ lạnh có nồi thịt kho còn mới, cô thực sự đã cho rằng cậu ấy vốn dĩ không hề sống ở đây.

Chờ cả một ngày, hết dọn dẹp lại đến đi chợ nấu cơm, thế nhưng trời đã tối đen, Thảo Ngân vẫn không chờ được người kia trở về.

Thu dọn lại bàn ăn, cô đem phần thịt kho còn dư Hoàng Bách để lại đã bị cô ăn gần hết cùng món tôm rang chua ngọt mình mới làm để đền bù lại người ta, cất vào tủ lạnh, nồi cơm để ở chế độ hâm nóng, sau cùng mới đem quần áo đi vào phòng tắm. Cô quyết định, tối nay sẽ ở lại đây, ngày mai tiếp tục ôm cây đợi thỏ.

Kết quả, cô ở trong phòng ai kia, chìm trong hương vị chỉ thuộc về người đó, ngủ thẳng cẳng không biết trời đất gì. Sáng hôm sau, tôm rang cô để lại trong tủ tối qua đã biến mất, thay vào đó là một hộp sầu riêng đã bóc sẵn được đóng gói kĩ càng, múi nào múi nấy béo núc ních chen lấn nhau, cùng một lời nhắn vỏn vẹn 5 chữ.

“Gà Mái, ăn vui vẻ.”

Bạch Công Tử thối tha, về lúc nào cũng không đánh thức cô dậy. Cứ như vậy mà đi là có ý gì chứ? Đồ thối tha, không có lương tâm… Ô, ô, có biết tớ nhớ cậu thế nào không? Cho nhìn một cái cũng không cho… Ô, ô… Làm sao cô lại học được bản lĩnh mắng người của chị Hân rồi? Cô gái nhỏ ôm quà của ai đó, vừa cúi đầu bước đi như rùa bò ra trạm xe bus vừa âm thầm oán giận, bộ dạng ủy thuất, thương tâm.

Cuối tháng 5, nắng vàng lấp lánh. Thảo Ngân ôm hộp sầu riêng, đứng đợi ở chạm xe bus không bao lâu thì xe đến.

Tuy hôm nay là chủ nhật, học sinh, sinh viên rất thích đi chơi, xe bus cũng thường đông đúc, nhưng tuyến xe qua đây thì lại không nhiều khách cho lắm.

Lúc này trên xe cũng chỉ lác đác khoảng chục người. Vừa thấy cô đi lên, một vài người khách ngồi gần cửa lên vội bịt mũi, tay xua xua trước mặt. Thấy thế, người đàn ông thu vé xe liền tiến đến, văn vẻ mà nói thì là khéo léo mời cô xuống xe. Kì thực, nhìn thái độ ghét bỏ kia lại chẳng khác nào xua đuổi.

Này, gì chứ? Chỉ là mùi một chút, được rồi, với nhiều người thì là mùi khó chịu, vậy cũng không cho cô mang lên sao?

Cô cắn răng tiêu tiền gọi taxi. Taxi lại không chịu chở. Sao ai nấy đều không ưa đồ ăn yêu thích của cô thế này? Nó có làm gì nên tội đâu chứ.


Cô gái nhỏ nào đó sau khi chịu đựng vô số sự ghét bỏ, xa lánh của mọi người, ôm hộp sâu riêng đã được đóng gói rất kĩ càng nhưng vẫn tỏa ra mùi hương thoang thoảng, tìm một chiếc ghế đá trống trong sân của khu chung cư, sau đó, dùng hết khí lực cùng bất mãn, đem hộp sầu riêng tiêu diệt sạch sẽ.

Trên lầu, từ khe cửa sổ hé mở, bàn tay người nào đó siết chặt vào khung cửa, ánh mắt luôn dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn dưới kia, mang theo nhớ nhung tha thiết. Gà Mái, đợi tôi! Đợi ngày tôi có thể đường hoàng bảo vệ, chăm sóc em bằng chính khả năng của mình.

Thời điểm Thảo Ngân về đến phòng trọ, trong nhà vắng teo. Bảo Yến nhắn tin báo đang đi chơi với trai. Bà chị Dương Hân lại về quê chưa lên. Cô gái nhỏ chịu hết ủy khuất một ngày, tắm rửa một lượt cũng không buồn ăn cơm tối, chèo lên giường ôm gà bông yêu quý.

Lăn lộn một hồi, vừa chợp mắt không được bao lâu thì chuông điện thoại của cô reo.

“Dạ, em nghe.”

Đầu bên kia, loáng thoáng tiếng mẹ cô căn dặn gì đó.

“Em gái, đang làm gì, sao mãi mới nghe máy?”

“Em đang ngủ. Cả nhà ăn cơm chưa, anh?”

“Ừ, vừa ăn xong, bố mẹ đang xem TV dưới nhà. Mà sao giờ này đã ngủ rồi? Còn chưa tới 7 giờ tối. Sao hả? Làm gì giọng buồn thiu thế? Ai bắt nạt mày, nói anh biết, anh báo thù giúp mày!”

“Anh à, em rất tốt. Không có ai bắt nạt em cả. Em đã lớn rồi, dù người khác có gây khó dễ, em cũng có thể tự xử lí được. Anh không cần lo lắng cho em như vậy đâu.” Cô mà dám nói mình có chuyện, anh cô còn không tức tốc phóng xe tới đây chắc.

Nhớ hồi đầu cô mới lên Hà Nội, cô vừa mới kể bị bà chủ nhà hiểu lầm nói nặng nhẹ oan uổng mấy câu. Sáng sớm ngày hôm sau, anh cô liền xuất hiện, tức tốc an bài cho cô chuyển nhà mới luôn. Vì thế, nếu không phải chuyện gì quá to lớn, trọng đại, cô cũng sẽ không nói.

Ai ngờ anh cô vừa nghe xong, ở bên kia điện thoại liền trầm giọng xuống:

“Được, được… Em gái anh mới lên thủ đô không bao lâu đã đủ lông đủ cánh rồi, không cần người anh này chăm lo nữa. Tiểu Hắc, mày mau lại đây xem cô chủ nhà mày này! Biến thành vịt trời bay đi liền không cần người anh này nữa. Thật uổng công anh trai nó ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, thương nó một thân một mình xa nhà phải chịu khổ mà bạc cả tóc…”

Đấy, đấy. Anh cô lại bắt đầu bài ca đau thương rồi đấy! Lần này còn kéo cả Tiểu Hắc vào luôn rồi. Thật chẳng khác gì mẹ cô thời điểm vài năm về trước.

“Anh Kiệt, sao anh lại nói thế? Em làm sao có thể không cần anh nữa. Anh trai yêu quý ơi, em sai rồi! Em biết anh thương em mới lo lắng cho em. Từ giờ, anh nói gì đều được. Em nghe anh hết. Nếu bị người bắt nạt, em nhất định sẽ nói với anh đầu tiên. Anh đừng giận em nữa nhé?”

Chỉ nghe đầu bên kia có tiếng hừ nhẹ, qua vài giây mới không mặn không nhạt lên tiếng trở lại:

“Thế bao giờ mày về?”

“Em còn phải thi nốt 2 môn nữa. Chắc sang tuần em về thôi.”

“Ừ, về thì báo trước cho anh, anh ra bến đón.”


“Dạ. Anh trai em tốt nhất!”

“Hừ, khỏi cần nịnh bợ. Thi cử cũng phải nhớ ăn uống, nghỉ ngơi cẩn thận vào. Không được bỏ bữa, không được thức khuya, học mệt thì phải ra ngoài đi dạo, giải lao, không cần cố quá sức, có biết chưa?”

“Dạ.”

“Được rồi, anh còn có việc cần làm, tắt máy đây.”

“Bye bye anh. Em yêu anh nhất!”

“Mà khoan, thằng Bách có về cùng…”

Nghe đến ai kia, cô gái nhỏ vội vàng dập máy coi như mình không nghe thấy.

Nhìn màn hình điện thoại hiển thị đã kết thúc cuộc gọi, Thảo Ngân không khỏi thở ra một hơi. Anh cô ấy à, chính là ma quỷ đấy. Cô mà hé ra chút gì, anh ấy liền đoán ra ngay. Cô nói thêm vài câu, còn không bị anh tra khảo đến lòng đau, nước mắt rơi chắc. Nếu không phải dạo gần đây mẹ cô hay bắt anh đi xem mặt, anh ấy lại chẳng ngày ngày hỏi tới hỏi lui chuyện của cô với người kia ấy chứ.

“Thảo Ngân yêu dấu ơi, gia đã về rồi đây. Mau mau mở cửa đón gia nào.”

Giọng nói buồn nôn vừa dứt, cửa mở, liền nhìn thấy cô nương Bảo Yên nào đó sách theo một túi lớn đi vào.

“Sao nào, có thấy gia đây tốt với nàng chưa? Mang về rất nhiều đồ ăn cho nàng đây này.”

Đón lấy túi đồ để lên bàn, Thảo Ngân không quên hít hít mũi vài cái, cau mày trừng ai kia:

“Mày còn ở đó mà cà nhớn. Lại uống rượu đấy à? Đã nói bao nhiêu lần rồi, ra ngoài với đàn ông thì đừng uống. Lỡ mà say ra đó rồi chịu thiệt thì ai có thể đền cho mày chứ.”

“Rồi, rồi. Bà cô trẻ của tôi ơi, tao chỉ uống hai chén xã giao thôi mà. Lần sau sẽ không uống, tuyệt đối không uống nữa. Thế đã được chưa?”

“Hừ…”

Thấy bà cô trẻ vẫn còn bực bội không để ý đến mình, Bảo Yến không ngại mất mặt, vội cởi giày, ném túi sách, xông lên lôi kéo ôm lấy cánh tay người ta:

“Chị Ngân yêu quý ơi, đừng không quan tâm đến cô gái đáng thương em đây. Nào, bày đồ ăn ra thôi. Tối giờ, tao còn chưa có cái gì bỏ vào bụng đâu. Thằng cha đó thật là đáng ghét! Thấy tao giả say liền tưởng tao say thật, lại giám động chân động tay.”

“Rồi sao?”

“Hừ, mày nghĩ tao là ai? Hắn bị tao đạp cho một đạp giữa thân, còn không đau đến ba ngày. Tưởng bà đây dễ dãi chắc? Sau này, tao gặp hắn một lần liền đạp một lần…”

Hai cô gái cứ mày một câu, tao một câu, chậm rãi tiêu diệt túi đồ ăn to đùng cô nàng Bảo Yến mang về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.