Nơi Nào Cho Chúng Ta?​

Chương 8: Đi Học


Bạn đang đọc Nơi Nào Cho Chúng Ta?​: Chương 8: Đi Học


Nay chủ nhật trường học rất vắng, lớp tôi phải học bù buổi tối trên tận lầu mười ba nên tôi đi thang máy. Biết vậy tôi đã không đi học lớp chỉ có mười mấy người nếu không phải bị điểm danh vắng một buổi sợ vắng hai buổi cấm thi thì tôi cũng không siêng vậy đâu. Nhã Lan nay có hẹn với Lâm Hoàng, Hạ Vi cùng Như Mai thì cúp tiết, Loan Đào thì bị bệnh chì có minh tôi đi học thôi “Chán quá”. Tên Hàn Cảnh Thiên kia không biết đi nơi nào rồi muốn nói chuyện cũng không có người để nói. Nằm gục xuống bàn, không biết qua bao lâu giật mình tỉnh ngủ trong lớp học ngoài tôi ra không còn ai hết nhìn đồng hồ 9 giờ 30 phút, mấy tên kia tan học cũng không đánh thức người ta dùm cái, mong sao trường còn mở cửa.

Theo cầu thang bộ tôi chạy xuống, tôi hiếm khi đi thang máy lắm đặc biệt là ở trường rất nguy hiểm tôi từng nghe kể có mấy vụ chết người trong thang máy rồi. Đèn cầu thang, hành lang tắt tối thui tôi dựa vào đèn pin điện thoại mà đi.

Xuống tới tầng bãy, tôi nghe “Đing” một cái cửa thang máy tư từ mở ra rồi đóng lại, tôi không thấy ai hết vậy thang máy này…rồi tiếng bước chân ai đó vang từ trên lầu tôi bỏ chạy xuống cầu thang tiếng bước chân đó càng lúc càng gần, quá hoảng sợ tôi từ cầu thang xuống cũng may chỉ có năm bậc, cả người đau nhói tôi chỉ nằm đó nhìn vào bóng tối trước mặt từ trong đó tôi nhìn thấy cái bóng trắng một người cô gái, nó đang tiến về phía tôi, sởn cả gai óc đột nhiên nó biến mất, tôi lạnh cả người như một khối băng Hàn Cảnh Thiên bế tôi dậy “Cô bị thương về nhà thôi”. Như vị cứu tinh xuất hiện tôi ôm chầm lấy anh ta khóc òa


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.