Bạn đang đọc Nơi Nào Cho Chúng Ta?: Chương 21: Biển Lặng Trước Phong Ba
Cho đến một hôm, chị gái Tuệ Khương bé đứa con trai được năm tháng về chơi, thằng nhóc cứ khóc mãi đặ biệt là Tuệ Khương bình thường ngoài Tuệ Khương ra thì ít ai dỗ được thằng bé nín khóc lắm nhưng mà hôm nay không những không chịu cho Tuệ Khương bế còn thấy Tuệ Khương là khóc không thôi.
Đêm đó, đi qua phòng xem đứa cháu ngoại của mình rồi trở về phòng đột nhiên mẹ Tuệ Khương nghe thấy tiếng người nói chuyện, tiếng nói đó vang trên từ phòng Tuệ Khương nhưng khi đi lại gần thì không còn nghe tiếng gì hết, nghĩ chắc là lãng tai nên mẹ cô trở về phòng.
“Sao Bảo Bảo nhìn em lại khóc dữ vậy, trước đây nó thích em lắm cơ mà”. Nằm gối đầu vào ngực anh tôi hỏi.
“Trẻ em mới sinh có khả năng nhìn thấy được những thứ người khác không thấy và cảm nhận được nguy hiểm xung quanh, nhưng khi lớn lên khả năng đó sẽ tự động biến mất. Anh nghĩ Bảo Bảo chắc là nhìn thấy anh nên mới khóc”.
“Là thật sao, vậy còn em, sao em lại nhìn thấy được anh còn nhũng hồn ma khác thì không thấy được?”.
“Cái này anh cũng muốn biết, có lẽ là do định mệnh chúng ta có duyên phận với nhau”.
“Như vậy thì em phải cám ơn định mệnh vì đã cho em gặp anh”.
Sàng hôm sau
“Tuệ Khương cổ em bị gì vậy?”. Người hỏi là chị cô vì nhìn thấy cái dâu hồng hồng trên cổ cô. Mẹ Tuệ Khương cũng nhìn cô.
Bước đi uể oải đến bàn ngồi xuống ăn sáng. Tối hôm qua không biết anh làm bao nhiêu lần, mệt quá đi. Vừa ngồi xuống không lâu đã nghe câu hỏi củ chị, tôi hoảng hốt đưa tay lên kéo cổ áo che lại.
“Chắc là muỗi đốt”. Nghiến răng nói rồi liếc mắt nhìn anh đang nhìn tôi cười.
Ăn bữa sáng xong ở chơi một lát rồi anh rể chạy qua đón chị cùng Bào Bảo trở về.
………….
Lần thứ nhất là do lãng tai, lần thứ hai nghĩ Tuệ Khương nói chuyện điện thoại nhưng lần thứ ba, thứ tư thì sao. Mẹ Tuệ Khương không thể không sinh nghi.
Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Tối hôm đó nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng Tuệ khương mẹ cô bước đến đứng ngoài cửa phòng lắng tai nghe. Không nghe rõ nội dung nhưng vẫn nghe được tiếng Tuệ Khương cùng giọng nói trầm ấm của một người đàn ông xa lạ, tiếng giường bị động hòa với tiếng thở dốc.
Bà là mẹ của ba đức con còn có cháu ngoại rồi bên trong đang xảy ra chuyện gì sao bà không biết được. Vừ tức giận vừ buồn bã bà không ngờ đứa con gái bà thương yêu lại làm cái chuyện tày trời này, dám đưa người đàn ông xa lạ về nhà qua đêm.
“Tuệ Khương con mở cửa ngay ẹ”. Giận dữ đứng ngoài cửa phòng bà la lên.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy, ba”. Mới vừa m đêm ban hôm không cho con ngủ”. Mệt mỏi mở cửa phòng đã thấy mẹ tôi đứng nhìn tôi chằm chằm.
Bà không nói tiếng nào đi vào phòng Tuệ Khương tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy một bóng người nào. Nhà có bốn phòng ngủ, hai phòng dưới là mẹ Tuệ Khương và anh trai Tuệ Khương, hai phòng trên lầu là chị Tuệ Khương tên Tuệ Nhã nằm gần cầu thang và phòng Tuệ Khương nằm trong cùng, các phòng không có cửa sổ vì nhà nằm giữa hai nhà hai bên.
Nhìn căn phòng chỉ có cái giường, bàn học, tivi cùng hai cái tủ và vài món đồ linh tinh ra thì không còn gì khác, người đàn ông đó đi đâu, bà đứng trước cửa phòng Tuệ Khương, từ lúc nghe tiếng động trong phòng cùng với lúc Tuệ Khương ra mở cửa chưa đầy ba phút làm sao mà trốn được trừ phi không phải là người.
Quay qua nhìn Tuệ Khương gương mặt xanh xao tái mét, lại thấy dấu hôn trên cổ, nghĩ tới giọng người đàn ông lúc nãy và sự khác lạ gần đây của Tuệ Khương, bà như không thở được. Mấy chuyện ma quỷ từ xưa đến nay đã có, cũng có nhiều người bị nhập chỉ là không ngờ con gáí mình là một trong số đó. Bà lắc đầu bước về phòng mình.
“Kì lạ, hôm nay mẹ sao vậy”. Tôi nhìn mẹ không hiểu gì hết.