Bạn đang đọc Nơi Nào Cho Chúng Ta?: Chương 2: Cơ Duyên Xảo Hợp
“Hôm nay thầy thông báo cho các em do buổi tối thầy có việc nên tối nay chúng ta sẽ học đến 19h.” Tiếng nói của giảng viên môn Thị trường tài chính vang lên.
“Hoan hô”. Không khí trong lớp học thay đồi hẳn lên. Ở giữa phòng học dãy bên trái sát bên cửa sổ Tuệ Khương đang ngồi ngẩn người, cô không hiểu sao đến bây giờ cô vẫn còn nhớ tới bóng người đàn ông đó.
“Thật ra là người hay là ma”
“Cậu nói cái gì?” Nhã Lan ngồi kế bên do lớp học ồn ào làm cô không nghe rõ lời Tuệ Khương nói nên quay sang hỏi lại Tuệ Khương.
“A, không có gì”. tôi giật mình quay qua Nhã Lan trả lời.
“Tuệ Khương tối nay được về sớm, tụi mình đi ăn gì đó nha, tớ biết một quán mới mở ăn ngon lắm”. Nghĩ đến hôm nay được về sớm Nhã Lan muốn rủ Tuệ Khương đi ăn tối hiếm khi có dịp được về sớm mà.
Nhớ tới người đàn ông xuất hiện ở bãi đất hoang đó, tôi run lên vội nói:
“Không được đâu, tớ phải về sớm chăm cháu tớ nữa, để hôm khác tớ mời cậu nha”.
“ Ừ tiếc thật, tớ không gành người dì như cậu với tiểu Bảo Bảo đáng yêu đâu”.
“ Tớ biết Nhã Lan rất độ lượng mà”. Cười tươi với Nhã Lan tôi vừa trả lới vừa ôm lấy cánh tay Nhã Lan.
……….
Trên đường chạy xe về nhà tôi tự nói với mình “Hôm nay mình về sớm chắc là không thấy gì đâu, đèn đường đã sửa xong còn có nhiều người đi lại trên đường, không có gì đâu, đừng sợ bình tĩnh nào Tuệ Khương”.
“A không phải xui vậy chớ”.
Chiếc xe máy đang chạy của tôi bỗng nhiên tắt máy giữa đường ngay bãi đất hoang, lúc này nhìn lại trên đường bây giờ chỉ có vài chiếc xe máy chạy qua mà thôi, nhiều người thì đa phần tập trung ở công viên vừa chạy qua khi nãy. Hiện tại nơi bãi đất hoang này chỉ còn có tôi cùng với chiếc xe không nổ máy của tôi. Nhìn cảnh vật xung quanh tôi run cầm cập bởi vì đây là nơi cách đây mưới lăm ngày trước tôi đã nhìn thấy cái không nên nhìn thấy dù tôi vẫn chưa xác định rõ nhưng chắc chắn 80% là thế.
“Bồ Tát phù hộ cho con tên Tuệ Khương cho con đi đường bình an, đi đến nơi về đến chốn, không có bất cứ điều gì xảy ra, cũng không nhìn thấy gì hết, cho xe máy của con nổ máy cho con bình an về đén nhà”.
“Thần linh phù hộ, ông Địa ông Thần Tài phù hộ cho xe của con nổ máy, ông bà phù hộ cho con”.
Một mình tại một nơi hoang vắng thế này, trời lại tối chỉ có ánh trăng cùng ánh đèn đường chiếu sáng không sợ mới là lạ huống chi là người nhát gan như tôi, trong khi đang cầu cây cối trong bãi đất hoang bỗng nhiên xào xạc càng lúc càng mạnh trong khi trời đang đứng gió. Da gà nổi cả lên tôi thật sự rất muốn bỏ của chạy lấy người nhưng mà đôi chân của tôi đã mềm nhũn ra, tôi vừa khóc vừa niệm:
“Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật…Oa…con thật sự không muốn chết ở đây đâu, huhuhu con còn nhiều điều chưa làm lắm, còn có…còn có…giấc mơ của con…hu…hu con…con…”
Còn chưa nói xong một thanh âm trầm ấm vang lên bên phía sau tôi: “Cô khóc đủ chưa”
“ Oa…( tiếng khóc Tuệ Khương càng lợi hại hơn) các vị tôi chỉ đi ngang qua nơi này huhuhu…tôi chưa từng làm hại ai.. các vị làm ơn buông tha cho tôi đi tôi huhuhu…”. Khi nghe thấy giọng nói đó tôi ngoài việc khóc ra, tôi không biết tôi phải làm gì, tôi rất muốn ngất đi nhưng mà không được.
“Câm miệng”. Giọng nói mang vẻ tức giận vang lên.
Tôi liền ngưng lại chỉ còn nước mắt liên tục chảy xuống, tôi đình chỉ mọi hoạt động nhưng cảm giác lạnh như khối băng đang ở phía sau tôi càng lúc càng mãnh liệt, tôi cảm nhận được nó càng lúc càng tiến lại gần tôi.
“Lên xe đưa tôi rời khỏi đây”.
Chưa kịp hoàn hồn thì tiếng nói lần nữa vang lên: “Cô còn muốn ở lại đây à”.
“Sao? A” Sau một lúc mới kịp phản ứng là giọng nói đó đang nói chuyện với tôi. “Anh…anh là người…người hay ma”. Tôi la lên và quay đầu lại.
Trước mặt tôi là một người đàn ông mặc quần tây đen cùng chiếc áo sơ mi đen đóng thùng, người này cao khoảng 1m85 nước da trắng, chừng 30 tuổi, mày kiếm đậm dài, đôi mắt sắc bén, sống mũi cao thẳng, đôi môi tái nhợt, sắc mặt suy kém tuy vậy nhưng vẫn có thể thấy người đàn ông này rất đẹp nhưng khí chất của người đó chỉ có một chữ lạnh.
Trong khi Tuệ Khương Ngẩn ngơ nhìn người đàn ông này thì Hàn Cảnh Thiên cũng đang nhìn cô. Cô gái này chùng khoảng mười bảy, mười tám tuổi, dáng người hơi thấp, hơi tròn, khuôn mặt dễ thương. Nếu không phải mới vừa trốn thoát khỏi Hắc Bạch Vô Thường, lại nghe cô ta khóc lóc um sùm ngại phiền phức thì đã bắt cô ta rồi. Bây giờ chỗ này hắn không thể ở được nữa phải đi chỗ khác trú thân tôi, xem ra có thể dựa vào nguyên khí của cô gái này mà rời khỏi đây như vậy Hắc Bạch Vô Thường mới không phát hiện ra.
“Cô nhìn đủ chưa”. Nhíu đôi mày lại.
Thật xấu hổ không ngời tôi lại nhìn anh ta chằm chằm như thế, ai bảo anh ta đẹp như vậy làm gì, xem ra anh ta không phải là thứ đó. “A, anh bị bệnh à, nhìn sắc mặt anh không được tốt lắm. Anh đó làm tôi sợ chết khiếp tưởng gặp ma rồi chứ, ban đêm ban hôm tại chỗ hoang vắng này không phải ma thì cũng là cướp. Aaaa.. anh, anh không phải là ăn cướp chứ, tôi không có tiền đâu tôi chỉ là sinh viên nghèo thôi, đừng có cướp tiền của tôi, tôi cũng không có sắc để mà anh…”
“Câm miệng”. Hàn Cảnh Thiên tức gận la lên. Thật không nghĩ tới cô ta thật ngu ngốc.
“Cô không muốn gặp ma quỷ hay ăn cướp thì mau đưa tôi rời khỏi đây còn không thì…”. Hán Cảnh Thiên chưa nói dứt lời Tuệ Khương đã leo lên chiếc xe máy và nổ máy rồi, theo Tuệ Khương, Hàn Cảnh Thiên ngồi ở phía sau xe máy.
Gần về đến nhà, tôi hỏi: “Anh đến chỗ nào vậy?”
Không có tiếng trả lời tôi quay đầu lại hỏi lần nữa:
“Anh đến chỗ nào vậy, sắp đến nhà tôi rồi anh còn…”.
Một giây đó tim tôi như ngừng đập, người đàn ông lúc nãy ngồi ở phía sau tôi không còn thấy bóng dáng, trên đường về đây vì sợ xảy ra chuyện dù gì dù sao tôi chở một người đàn ông xa lạ đi ban đêm cũng không an toàn nên tôi chạy với tốc độ cao nếu người đó muốn nhảy xuống sẽ không có khả năng là tôi không biết vậy người đó đâu rồi, trừ phi là tôi gặp ma, người đàn ông tuấn mỹ đó không phải là người mà là…