Đọc truyện Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi – Chương 62
Edit: Tiểu Lăng
Thấm thoắt đã đến ngày công bố điểm, Tô Đường cũng không lo mấy. Theo ước tính của bản thân, điểm cô đỗ chắc đại học thủ đô.
Chưa kịp tra điểm, chủ nhiệm lớp Tô Đường đã gọi đến. Vừa tiếp điện thoại, tiếng nói kích động tới cực độ của chủ nhiệm lớp đã vang lên, “Ha ha, Tô Đường, em được 726 điểm! Đứng đầu toàn thành phố! Là thủ khoa khoa học tự nhiên năm nay đó! Chúc mừng em!”
Niềm vui sướng của chủ nhiệm lớp lây sang cả Tô Đường, giọng cô bất giác mang theo ý cười nhẹ, “Em cảm ơn thầy ạ.”
“Tô Đường, em mau báo tin tốt cho người nhà đi!” Chủ nhiệm lớp vô cùng phấn khởi đề nghị. Bây giờ thầy hận không thể để toàn thế giới đều biết, học trò của mình là thủ khoa khoa học tự nhiên!
Tô Đường nghe vậy, im tiếng hai giây, sau đó chủ nhiệm lớp cũng nhớ tới tình huống hiện tại của Tô Đường, cô làm gì còn có người nhà nào? Chủ nhiệm hơi ảo não ai một tiếng, đang lúc vui vẻ mà thầy lại nhắc tới chuyện này, thật sự là không phải.
Thầy lập tức chủ động chuyển chủ đề, “Tô Đường, em làm nở mày nở mặt lớp 16 chúng ta đó! Thầy chúc trước cho em tiền đồ như gấm nhé!”
“Cảm ơn thầy ạ.”
Chủ nhiệm lớp chúc thêm vài câu nữa bèn cúp máy.
Tô Đường cầm điện thoại, nhìn dãy số quen thuộc kia, dù biết Khương Trì đang đi lính, không thể trả lời tin nhắn của mình, nhưng cô vẫn gửi tin tốt này cho anh.
Anh là người mà cô muốn chia sẻ tin vui này nhất bây giờ.
Tô Đường không nhịn được nghĩ, lúc này Khương Trì đang làm gì? Có phải đang huấn luyện không? Có phải hôm nào cũng rất mệt không?
Và, có đang nhớ cô giống cô nhớ anh không?
Sau đó, Tô Đường lại nhận được không ít cuộc gọi chúc mừng, có Địch Lộ, cũng có Lăng Lang.
Kết quả thi đại học của Địch Lộ cũng không tồi, đỗ đại học ngôn ngữ. Lăng Lang cũng thi đậu đại học thể dục thể thao.
Nhưng điều này cũng đã định trước, sau kỳ thi đại học, họ sẽ phải mỗi người một ngả.
Địch Lộ vô cùng không nỡ, Lăng Lang lại vẫn có vẻ chẳng để chuyện gì trong lòng. Cậu bĩu môi, không hề lo lắng nói, “Có vấn đề gì chứ? Tất cả đều đến thủ đô, chẳng ai phải đi tỉnh ngoài. Mà dù có đi tỉnh ngoài thì tuần nào chúng ta cũng có thể hội họp mà.”
Địch Lộ nghe thế, gật đầu lia lịa, “Đúng đúng, tuần nào chúng ta cũng có thể hội họp.” Cô nghĩ tới điều gì, bỗng cảm thán, “Nhưng mà Tô Đường này, bốn năm tới chắc cậu lại học chung với Giang Lâm và Hứa Ngưng Đông rồi, có khi còn cùng lớp cũng nên.”
Thành tích của ba người Tô Đường đều rất tốt, không chừng đều đăng ký chuyên ngành tốt nhất của đại học thủ đô, với điểm trúng tuyển cao nhất kia cũng nên.
“Âu cũng thật có duyên, ha ha ha ha.” Địch Lộ cười nói.
Tô Đường ừ nhỏ một tiếng.
Suy đoán của Địch Lộ không phải không có lý. Đôi khi, chọn ngành còn quan trọng hơn chọn trường. Mà ngành càng tốt thì điểm càng cao. Cho nên ba người họ cũng có thể cùng ngành, thậm chí, chung lớp.
Sau khi điểm thi được công bố là lễ tốt nghiệp.
Trong lễ tốt nghiệp của trường trung học số 3, Tô Đường – với tư cách là thủ khoa khoa học tự nhiên – lại một lần nữa đại diện cho các học sinh trong hội trường lớn lên phát biểu.
Mười tháng trước, Tô Đường mới chuyển tới đây nửa tháng, lấy tư thái của một con ngựa ô*, mạnh mẽ đi vào trong tầm mắt của học sinh trung học số 3. Với số điểm cao nhất toàn trường, cô vượt qua học thần trong lòng mọi người – Giang Lâm, đại diện cho các học sinh phát biểu trong lễ khai giảng, gây oanh động không nhỏ.
(*) ngựa ô (hắc mã): hiểu nôm na là kẻ “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi”, bình thường không có danh tiếng gì, nên không khiến cho đối thủ cảnh giác; mãi đến khi bộc lộ tài năng mới được chú ý. Trong bàn cờ, cũng có thể hiểu là một quân cờ bất ngờ, phá vỡ thế trận dự đoán ban đầu.
Mà mười tháng sau, cô lại lần nữa thu hút sự chú ý của thầy trò toàn trường, lấy ưu thế tuyệt đối gặt được danh hiệu thủ khoa khoa học tự nhiên; và lại một lần nữa, làm đại diện học sinh lên phát biểu tại lễ tốt nghiệp.
Tình huống như vậy gần như chưa từng xảy ra trong lịch sử trung học số 3.
Mà Tô Đường lại là người duy nhất, vừa phát biểu ở lễ khai giảng, lại vừa phát biểu trong lễ tốt nghiệp. Ai ngờ được, những mong đợi của A Căn lúc trước đối với cô, đều đã trở thành sự thật?
Thời cấp ba của Tô Đường cũng coi như vẹn tròn.
Dưới đài là toàn bộ học sinh lớp 12 của khóa này.
Lần này, học sinh dưới đài không còn như lần đầu tiên, chất vấn thực lực của Tô Đường, cho rằng cô chỉ may mắn, phát huy vượt xa bình thường. Họ đã sớm công nhận thực lực của cô. Nhưng vẫn giống như lần trước, họ vẫn phủ phục dưới nhan sắc của Tô Đường.
Một năm sắp qua đi, so với hồi mới chuyển đến, dung nhan Tô Đường cũng không thay đổi là bao. Ngũ quan của cô hơi nảy nở một chút, nhưng vẫn tinh xảo đến không thể bắt bẻ; song vóc dáng của cô lại thay đổi cực lớn. Chỉ mấy tháng gần đây, chiều cao của cô bỗng tăng mạnh, từ chỉ hơn mét sáu, vọt một cái lên mét sáu tám: cặp chân đẹp vừa dài vừa thẳng, lại thêm làn da trắng nõn, cô càng thêm hấp dẫn ánh mắt người ta. Thân hình lại càng thêm có lồi có lõm, ngực vốn cup A cũng thành cup C. Dù chỉ mặc bộ đồng phục bình thường tới cực điểm, nhưng vì nhan sắc và dáng người của cô, đồng phục bình thường dường như cũng tăng lên mấy cấp, trở thành hàng hiệu.
Cô đã hoàn toàn nâng cấp bậc của bộ đồng phục lên.
Năm phút phát biểu ngắn ngủi rất nhanh đã kết thúc, lúc Tô Đường khom lưng cúi đầu, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt.
“Nữ thần là tuyệt nhất!”
“Ủng hộ nữ thần!”
“Nữ thần, em thích chị!”
Học sinh dưới đài tự động vừa vỗ tay vừa hoan hô.
Tiếng hoan hô và vỗ tay kéo dài mãi không thôi.
Tô Đường cực kỳ cảm động, cô cầm mic lên, nói với tất cả mọi người dưới đài một câu, “Cảm ơn.”
Lời cảm ơn này, Tô Đường nói ra một cách chân thành. Suốt một năm tại trung học số 3, trừ Phó Tiểu Nhã, phần lớn mọi người đều rất hữu hảo với Tô Đường. Ngay cả Kiều Sênh và Hứa Ngưng Đông cũng chưa thật sự làm gì với cô. Mà các thầy cô thì càng chú ý và quan tâm cô. Cuối cùng cô cũng không để các thầy cô lớp 16 phải thất vọng.
Một năm tại trung học số 3 này, rất vui.
Lúc xuống sân khấu, Tô Đường nhìn thấy Hứa Ngưng Đông đang đứng một bên. Có vẻ như cô ấy đã chờ ở đây khá lâu rồi.
Tô Đường vừa định đi qua cạnh cô ấy, Hứa Ngưng Đông đã nhàn nhạt đưa tay ra với cô, “Chúc mừng.”
Tô Đường khá bất ngờ, người kiêu ngạo như Hứa Ngưng Đông lại chủ động hóa thù thành bạn với cô. Đối phương đã chủ động tỏ ý hữu hảo, Tô Đường cũng không thể ngó lơ. Cô vươn tay, nhẹ nhàng bắt lấy tay Hứa Ngưng Đông, “Cảm ơn.”
Hai bàn tay chỉ nắm lấy nhau một chút và buông ra ngay.
Nhưng đây đã là một đột phá cực lớn trong mối quan hệ của hai người.
Hai tháng nghỉ rất nhanh đã kết thúc, đã đến ngày khai giảng đại học.
Quả như Địch Lộ dự đoán, Tô Đường, Giang Lâm và Hứa Ngưng Đông lại làm bạn cùng lớp! Mà cô với Hứa Ngưng Đông còn làm cả bạn cùng phòng – một điều mà trước đó Tô Đường không thể nào nghĩ tới.
Hứa Ngưng Đông thấy Tô Đường cùng phòng với mình, trên mặt cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, “Khéo thật.”
“Đúng vậy, khéo làm sao.”
Hai người liếc nhau, cười một tiếng, tự thu xếp đồ đạc, trải giường chiếu.
Dì Lục ở nhà vốn định đi theo giúp Tô Đường sửa sang phòng ngủ, nhưng Tô Đường từ chối. Cô cảm thấy mình có thể tự giải quyết. Dù hiện tại cô đã kiên cường hơn trước nhiều, nhưng sự điệu thấp khắc trong xương của cô vẫn chẳng thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Hai người trải giường chiếu xong xuôi, hai nữ sinh còn lại của phòng vẫn chưa tới, nên Tô Đường và Hứa Ngưng Đông cùng đi canteen ăn cơm. Tô Đường không khỏi cảm thán về sự thần kỳ của vận mệnh, cô không tài nào nghĩ tới, mình lại có thể chung sống hòa bình với Hứa Ngưng Đông.
Qua khoảng thời gian chung đụng vừa rồi, ấn tượng của Tô Đường đối với Hứa Ngưng Đông có phần đổi mới. Không nói đến ân oán kiếp trước, Hứa Ngưng Đông thật sự không thẹn với những danh tiếng tốt đẹp mà người khác gán cho cô. Có một đối thủ ưu tú như vậy, có lẽ cũng chẳng có gì không tốt.
Một ngày sau, hai người còn lại trong phòng ngủ cũng tới. Khác với Tô Đường và Hứa Ngưng Đông, họ thi từ ngoài vào, nhưng mọi người đều rất dễ chung sống.
Bốn người tề tụ, ký túc xá lập tức trở nên náo nhiệt hơn.
Sau khi nhập học, sinh viên năm nhất phải tiến hành huấn luyện quân sự. Tô Đường vốn định nâng cao tố chất thể năng của mình trong kỳ huấn luyện, nhưng cô không ngờ, mới nửa ngày mà mình đã té xỉu.
Mở mắt ra, Tô Đường đã thấy mình nằm trong phòng y tế, mà ngồi trước mặt cô là một người khiến cô phải kinh ngạc, cũng không muốn nhìn thấy chút nào.
Quý Tử Khiêm.
Quý Tử Khiêm thấy Tô Đường tỉnh, vội mở một chai nước khoáng, đưa tới bên miệng cô, “Đường Đường, uống nước đi.”
Lúc này đầu Tô Đường vẫn còn hơi choáng, họng cũng rất khô, cô gật nhẹ đầu, nhận nước từ tay Quý Tử Khiêm, uống một hớp.
Quý Tử Khiêm nhìn bàn tay trống rỗng của mình, mí mắt không khỏi hạ xuống.
“Tôi bị làm sao vậy?” Tô Đường yếu giọng hỏi.
“Em bị cảm nắng.”
“Anh… sao anh lại ở đây?” Tô Đường không nhớ là trong lớp mình có Quý Tử Khiêm. Tại sao anh ta lại ở đây được?
Quý Tử Khiêm như đoán được Tô Đường đang nghĩ gì, ấm giọng giải thích, “Tôi ở lớp bên cạnh lớp em. Lúc đó tôi nghe thấy lớp em có người hét lên, nói là có ai bị té xỉu. Sau đó nghe được người té xỉu là em, tôi bèn chủ động xin đi giết giặc, đưa em đến phòng y tế. Đường Đường, bây giờ em thấy đỡ hơn chưa?” Thành tích của Quý Tử Khiêm còn lâu mới xuất sắc được như Tô Đường, dù lần này đã cố hết sức, nhưng điểm của anh ta vẫn không đủ để được cùng lớp với Tô Đường.
Ánh mắt Quý Tử Khiêm nhìn Tô Đường đầy sâu xa. Cô trở nên xuất sắc hơn kiếp trước rất nhiều. Kiếp trước, điểm của cô chỉ hơn điểm trúng tuyển đại học thủ đô 3 điểm, cũng không học được chuyên ngành nào thật sự tốt. Nhưng lần này, cô là thủ khoa khoa học tự nhiên của thủ đô, được 726 điểm, nghiền ép cả Hứa Ngưng Đông. Trông cô cũng ung dung tự tin hơn trước nhiều. Nghe nói, cô và Hứa Ngưng Đông còn ở cùng phòng ký túc, hai người cũng chung đụng hài hòa đến bất ngờ, không hề giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng.
Xem ra, cô đã hoàn toàn không để ý đến anh ta nữa. Cho nên khi đối mặt với Hứa Ngưng Đông, mới có thể bình thản như vậy.
Là chuyện gì, hoặc là ai, đã khiến cô thay đổi nhiều đến vậy?
Dù là chuyện gì, hay là ai, chắc chắn đều chẳng liên quan gì đến anh ta. Nghĩ vậy, lòng Quý Tử Khiêm bỗng đắng chát.
Tô Đường lại uống thêm một hớp, nước mát lạnh khiến đại não hỗn loạn của cô tỉnh táo hơn một chút, “Đỡ hơn nhiều rồi. Anh không cần ở đây giúp tôi nữa.”
Mới tỉnh lại không bao lâu, Tô Đường đã hạ lệnh đuổi khách. Nhưng Quý Tử Khiêm như không nghe thấy câu sau của cô, vẫn ngồi vững trên ghế.