Đọc truyện Nói Lời Yêu Em (Say You Love Me) – Chương 6
Derek thông thường cũng thích các vũ hội, cho dù không phải là những vũ hội với hơn ba trăm người tham dự, như kiểu vũ hội đêm nay. Nhưng anh thích khiêu vũ, có thể thường xuyên tìm thấy một trò chơi bài uýt hay bi da thân thiện, và lúc nào cũng có một hay hai gương mặt mới ở đó mà hấp dẫn anh.
Tuy nhiên, cái vụ thích thú đó chẳng hề kéo dài lâu, vì hầu hết các quý cô trẻ tuổi tô điểm cho mình thật lộng lẫy trong những dịp như vậy, và tán tỉnh ve vãn một cách e thẹn, chỉ vì đeo đuổi một điều duy nhất: Hôn nhân. Và ngay giây phút động cơ của họ lộ ra, Derek sẽ nói lời chào từ biệt với họ, bởi hôn nhân là điều cuối cùng nhất anh có hứng thú. Nguyên tắc ấy cũng có vài ngoại lệ, nhưng những ngoại lệ đó thường không xuất hiện nhiều lắm. Thậm chí nếu một cô gái không muốn kết hôn ngay, cô ta sẽ phải đối phó với những áp lực từ họ hàng để xem xét tới vấn đề đó. Hiếm có tiểu thư trẻ nào có thể chịu đựng được áp lực đó và dành ra chút thời gian để bản thân mình hưởng thụ.
Thực sự Derek thích những quý cô trẻ trung độc lập về tư tưởng đó nhất, và cũng đã biết một vài trường hợp khá hiếm. Những người này vẫn còn ngây thơ, cho nên những mối quan hệ có liên quan không phải tới chuyện tình dục. Còn lâu mới vậy. Derek tôn trọng những quy tắc xã hội và thấy việc giao thiệp với họ trên một vài lĩnh vực khác là dễ chịu, những lần nói chuyện vui vẻ, những sở thích được chia sẻ cùng nhau, và thật đơn giản để có thể thả lỏng sự đề phòng với họ.
Điều đó không nói lên rằng anh không liên tục tìm kiếm bạn tình kế tiếp của mình. Chỉ là anh không chọn họ từ một đám các cô nàng ngây thơ cứ đột ngột hiện ra mỗi mùa lễ hội ở London. Không, những đối tượng tình dục của anh nhìn chung được chọn lọc từ những bà vợ trẻ và các góa phụ, những người thuộc loại trước thì không hạnh phúc với cuộc hôn nhân của họ, những người thuộc loại sau thì tự do làm những gì họ muốn, với sự thận trọng – dĩ nhiên. Và anh hiếm khi rời khỏi một trong những vũ hội lớn ở London thế này mà không có một vụ hẹn hò cho cuối tuần, hay thậm chí là cho đêm đó luôn.
Tuy nhiên, ở vũ hội đêm nay, dường như không có gì làm anh thấy hứng thú. Anh thực hiện những lượt khiêu vũ cần thiết để làm cho bà chủ nhà được hài lòng, và phải mất nhiều công sức để không ngáp dài trước khi nhường lại những bạn nhảy cho quý ông kế tiếp trên tấm thiếp khiêu vũ của cô ta. Anh thử chơi vài ván bài uýt, nhưng một lần nữa, anh không thể nào xoay sở tập trung vào cuộc chơi được, thậm chí cả khi tiền đặt cược lên cao một cách nguy hiểm.
Hai trong số những người tình cũ của anh đã cố gắng làm anh thấy hứng thú với một vụ hẹn hò khác, thông thường anh sẽ trì hoãn họ với lời hứa hẹn cho những lần khác, lần này anh đơn thuần nói với họ là hiện nay anh đã có dính líu với người khác rồi. Ấy thế mà anh vẫn còn chưa. Cô gái anh bỏ lại nhà anh không thể nào được tính là một sự dính líu được – vẫn chưa. Bên cạnh đó, một tình nhân không bao giờ được tính là một sự dan díu, không phải là một vụ dan díu thật sự. Một tình nhân đơn giản là một tiện nghi đắt tiền – và đẹp đẽ.
Và anh vẫn còn chưa tin là giờ anh đã có một người. Một lần khác và cũng là lần duy nhất anh đã đồng ý chu cấp cho một phụ nữ để đổi lại quan hệ tình dục với cô ta đã là một thảm họa thực sự.
Cô ta tên là Marjorie Eddings. Cô ta là góa phụ trẻ của một người tốt, cô ta đã không thể nào chấm dứt được chuyện tiếp tục sống theo cái lối cô ta đã được sinh ra. Anh đã trả hết các khoản nợ cho cô ta, thực thế, hầu hết trong số chúng là các khoản nợ của người chồng đã khuất của cô, trang trí lại ngôi nhà cô ta được thừa kế, đáp ứng đòi hỏi của cô ta về những món nữ trang nho nhỏ đắt tiền.
Thậm chí anh còn đồng ý làm người hộ tống cô ta tới rất nhiều các cuộc tụ họp mà cô ta vẫn còn được mời tới, trong khi anh chẳng có ý muốn hoàn thành cái vai trò đó tý nào. Tất cả đều không cần che đậy, đương nhiên, và rất đứng đắn, thậm chí khi qua nhà cô ta, vào lúc thích hợp, là phải đợi hàng giờ trước khi việc lẻn vào an toàn để có được cái mà anh có quyền được hưởng – chuyện mà, đến một nửa những lần đó, cô ta nói rằng cô ta quá mệt để đáp ứng. Và trong suốt sáu tháng trong mối quan hệ của họ, biết rõ rành rành rằng anh không có hứng thú với hôn nhân, cô ta đã gài bẫy để lôi anh tới bệ thờ.
Cho dù anh có thích cô ta đủ để biến mối quan hệ của họ thành vĩnh viễn, điều mà anh đã không hề có, anh cũng không thích bị chơi khăm và lừa dối như thế, đó là điều cô ta đã làm. Cô ta nói rằng cô ta có thai trong khi không có. Rồi cô ta để lộ mối quan hệ thật sự của họ ra cho những kẻ ngồi lê đôi mách, trong khi tuyên bố rằng anh đã hứa cưới cô ta. Đó chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. ( The last straw – thứ cuối cùng thêm vào nhưng có sức mạnh rất lớn). Và cô ta tuyên bố điều đó trực tiếp với cha anh.
Dĩ nhiên, Marjorie đã đánh giá thấp nhà Malory. Việc cô ta tự đưa mình luồn lách vào gia đình cùng những lời dối trá là không thể. Cha của Derek hiểu anh đủ để biết anh không bao giờ đưa ra một lời hứa như thế. Nếu không thì, khi nó xảy ra Jason Malory sẽ rất lấy làm vui sướng.
Nhưng Jason biết con trai ông vẫn chưa sẵn sàng để ổn định sớm lúc đó, và may mắn là, ông không bao giờ bắt ép Derek thay đổi ý định của mình. Derek biết sẽ có ngày cái áp lực đó đè lên anh. Trách nhiệm và tất cả những thứ đó, tiếp tục theo thứ tự, và trong trường hợp của Derek, tước hiệu mà cuối cùng anh cũng kế thừa, là những mối bận tâm lớn.
Còn đối với Marjorie thì, Jason cũng không thích những kẻ dối trá. Ông là con người của những nguyên tắc cứng nhắc. Và đã là người đứng đầu gia đình rất lâu – kể từ khi ông mới 16, thực vậy – và đã phải gọi những em trai của mình tới đứng trước mặt quá thường xuyên vì những vụ quậy phá của họ trong suốt những năm, cũng như của cả Derek và Reggie – cô cháu mà ông nuôi dưỡng, ông giải quyết chuyện kiểu vậy một cách tốt đẹp.
Cũng nên nhắc tới cả tính tình nóng nảy nữa. Chỉ có người nào vô tội nhất mới có thể chịu đựng được những lời quở mắng đầy giận dữ của Jason. Kẻ có tội sẽ nhanh chóng sụp đổ trong sự tủi thẹn, và trong trường hợp của phụ nữ thì là, nước mắt, vì chẳng có gì dễ chịu khi mái nhà đổ sập xuống đầu mình cả, như chú Tony thích thú gọi chuyện đó.
Marjorie đã bỏ đi trong nước mắt và nhục nhã và không còn làm phiền Derek nữa. Cô ta đã lừa bịp một số tiền khổng lồ từ anh trong suốt mối quan hệ ngắn ngủi của họ, cho nên anh cũng không thấy mình có lỗi gì khi nó kết thúc buồn thảm như thế. Và anh học được bài học – ít nhất thì anh cũng nghĩ thế.
Cho dù vậy, công bằng thì, người phụ nữ anh đã có được lúc đầu tối sẽ không – ít nhất thì – không có gì giống với Marjorie. Kelsey Langton không thuộc tầng lớp quý tộc, cho dù cô ấy có thể nói năng giống thế, và không được nuôi dưỡng với đặc quyền đặc lợi, cho nên cô ấy sẽ thành thật vui mừng với bất cứ điều gì anh có thể làm cho cô, ngược lại với Marjorie trông chờ nó như là quyền lợi của cô ta.
Hơn nữa, anh thực tế là đã mua cô. Anh có hóa đơn trong túi để chứng minh điều đó. Và anh vẫn còn không hiểu rõ lắm chuyện anh nghĩ gì về vụ đó. Nhưng cô ấy đã tự bán mình. Không phải như thể là cô ấy đã bị bán mà không có sự đồng ý và….tốt hơn cả là thậm chí không nghĩ về cái phần mua – và – bán của nó. Anh đã có một tình nhân, và anh thậm chí đã không làm chuyện đó nếu không vì ngăn thằng cha Ashford đê tiện đó khỏi việc hành hung thêm một người phụ nữ khác, và cô gái này không có đường nào thoát khỏi những hành động tàn ác của hắn ta.
Đánh Ashford bất tỉnh rõ ràng đã đặt dấu chấm hết cho những hành vi đồi bại của hắn, như Derek đã hi vọng. Chỉ là hắn ta giờ đây làm chuyện đó một cách hợp pháp hơn, khi mà trong buổi đấu giá lố bịch và trong việc sử dụng những ngôi nhà như của Lonny để cung cấp phụ nữ cho những mục đích như thế.
Trước đó, David Ashford đã mua những gái điếm cho một đêm. Những người phụ nữ như vậy không có sự giúp đỡ nào để chống lại những quý tộc cùng loại với Ashford, và tệ hơn, có thể cảm thấy vài bảng hắn quăng lại cho họ là sự đền bù rộng rãi cho những vết sẹo mà hắn để lại. Đáng khinh, nhưng là thật. Và thậm chí nếu Derek bắt Ashford chịu trách nhiệm, đã chứng kiến trực tiếp lời bào chữa bệnh hoạn của gã đàn ông về khoái cảm, anh biết không có nạn nhân nào chịu đứng ra làm chứng chống lại hắn. Họ đều bị mua chuộc, hay bị xử lý, trước khi vụ việc lên tới tòa án.
Nhưng Derek có một cảm giác mạnh mẽ tới mức anh sẽ làm điều gì hơn thế lúc này mà anh biết vì sự thực rằng Ashford vẫn còn làm thế. Và anh không thể đi quanh mà mua hết tất cả phụ nữ mà Ashford cố gắng mua, kể cả khi anh có biết được mỗi cuộc đấu giá mà hắn tham dự. Anh không có một nguồn tiền bạc bất tận. Tỗi nay anh đã cư xử bốc đồng.
Có thể anh phải nói chuyện với chú James về chuyện làm gì đó. James đã giải quyết nhiều chuyện ghê tởm của một mặt cuộc sống thế này trong suốt thời gian chú làm cướp biển. Nếu có ai biết cách xử lý những tên cặn bã như Ashford, nhất định là chú.
Nhưng đó là chuyện ngày mai. Còn tối nay, anh đang có một khoảng thời gian khó khăn vô cùng để giải trí. Và anh cuối cùng bắt đầu thắc mắc, khi mà anh cứ tiếp tục nhìn thấy trước mình một đôi mắt xám dịu dàng thay vì đôi mắt xanh đang thuộc về bạn nhảy hiện giờ của anh, nếu không phải vì Percy và Jeremy đã nói đúng.
Anh vẫn đang làm cái quái quỷ gì tại vũ hội khi mà có một người phụ nữ trẻ đáng yêu đang ở dưới mái nhà của anh, nhắc tới chuyện đó – người có thể lên giường tối nay mà tự hỏi tại sao anh không ở cùng nàng ? Dĩ nhiên, ” ở dưới mái nhà của chính anh ” làm chuyện đó thấy cụt hứng. Một trong những lý do anh yên ổn tới vậy với cha anh, và hiếm khi bị quở trách về chuyện gì, là vì anh hiểu rằng cha anh sẽ không cố gắng cướp đi niềm vui sướng của anh miễn là anh thực hiện chuyện đó với sự kín đáo hoàn toàn. Và Derek đã luôn làm vậy.
Điều này có nghĩa anh không bao giờ dan díu cùng một gái điếm trong ngôi nhà thành phố ở London, thậm chí cũng không ở cả hai ngôi nhà đã được chuyển qua cho anh. Những câu chuyện ngồi lê đôi mách của người hầu có thể là tệ nhất, không có hệ thống thông tin nào nhanh hơn hệ thống nối kết giữa mỗi ngôi nhà trong cùng một con đường và vượt ra khỏi cả những quản gia, đánh xe, người hầu, người coi ngựa, và những thứ tương tự thế. Và điều đó có nghĩa anh sẽ không tìm hiểu người tình mới của anh tối nay.
Cuối cùng anh cũng từ bỏ việc giả vờ vui thích và tìm Jeremy và Percy để cho họ biết anh đi về và sẽ đưa xe trở lại cho họ lát sau. Dĩ nhiên, họ, đưa cho anh những cái nháy mắt đầy hiểu biết và điệu cười tự mãn, nghĩ rằng anh về nhà để vui chơi. Nhưng mà, họ cũng chẳng có những người cha như Jason Malory.
Không nói được rằng anh từ bỏ việc nghĩ rất nhiều về nàng trên chuyến xe về nhà. Sau rốt, Kelsey Langton không phải một trong những người hầu. Và nàng sẽ không ở trong ngôi nhà lâu đủ để mà tán chuyện với bất cứ người hầu thông thường nào. Thực tế, anh có thể tới thăm nàng mà không hề có sự khôn ngoan hơn và bị ăn sống trên giường của chính anh vào buổi sáng. Những đầy tớ của anh sẽ không biết được sự khác biệt, vì anh chưa bao giờ để người hầu thức chờ mình.
Thực sự, chuyện anh tự nói với mình về việc tới thăm Kelsey trong một lát không mất nhiều thời gian suy nghĩ lắm. Vậy nên việc gặp Hanly lần nữa tại cửa là khá thất vọng, với cái giờ muộn màng đến thế, và đặt dấu chấm hết cho những kế hoạch đó. Ông già thóc mách. Nếu Hanly không đứng đó trong phòng giải lao và nhìn anh bước từng bước một lên cầu thang, Derek có thể sẽ vẫn đi xuống dưới khu ở của người hầu để tìm cô gái. Nhưng anh chẳng nghi ngờ chút nào là ông ta sẽ rình mò ở đó, dò xét anh.
Và rồi cha Derek sẽ nghe về chuyện đó trong cả tuần, rồi ông sẽ kết thúc việc đó với chuyện la rầy về thái độ đúng mực, sự kín đáo, và đảm bảo rằng chuyện người hầu bàn tán phải được thực hiện với công việc nhà của người khác, chứ không phải của chính mình. Tất cả chỉ vì một vụ hẹn hò nho nhỏ với cô nàng anh có thể tới tham vào bất kỳ buổi tối nào trừ tối nay ấy hả ? Dường như không phải thế.
Nhưng đêm đó chuyện đi ngủ trở nên khó khăn như quỷ.