Nơi Khởi Nguồn Hạnh Phúc

Chương 5: “Tử Anh” Trong Gió.


Đọc truyện Nơi Khởi Nguồn Hạnh Phúc – Chương 5: “Tử Anh” Trong Gió.


Không sai?
Căn biệt thự màu tím. Màu tím thủy chung chờ đợi, hi vọng và cũng là tình yêu.
Căn biệt thự hiện đại xinh đẹp này mang một màu trắng thanh nhã. Nhưng lại mang tên “Anh Tử”.
Đúng tử là “tím” màu sắc không phù hợp kia, nhưng lại được đặt cho ngôi biệt thự này.
Ngôi biệt thự xinh đẹp trang nhã này chính là một trong những tài sản của nhà họ Trịnh.
Chính xác hơn đây là tài sản của vị thiếu gia Trịnh gia, Trịnh Vũ Thiên.
Trịnh Vũ Thiên rất tài năng việc này không ai có thể phủ nhận.
Từ nhỏ Vũ Thiên đã nổi tiếng thông minh, lại rất tự lập. Luôn luôn tự mình giải quyết mọi việc.
Trịnh gia là một gia tộc lớn. Thiên Minh – tập đoàn của Trịnh Gia rất lớn mạnh. Vũ Thiên từ nhỏ đã mang trọng trách gánh vác Thiên Minh.
Đối với người ngoài mà nói Vũ Thiên sinh ra đã là đứa trẻ được ngậm thìa vàng.
Thế nhưng không phải ai cũng biết Vũ Thiên bắt đầu từ Thiên Minh với tư cách là một nhân viên rất bình thường.
Từ nhân viên trở thành trưởng phòng rồi giám đốc. Những người có thể làm được không phải nhiều.
Và cũng không phải ai cũng đủ kiên trì từ bỏ một con đường tốt như vậy để đi đường vòng.
Sự gian khổ ấy liệu ai có thể hiểu được?
Cô cũng không thể hiểu.
Đúng vậy!!…
Những việc như vậy Hân Như không hiểu, và cũng không cách nào hiểu được.
Vốn nghĩ rằng Vũ Thiên rất lạnh lùng, cao ngạo, luôn thích nhăn mày nhưng từ nhỏ sinh ra trong gia đình đế vương…. mấy ai có thể hiểu?
“ Vũ Thiên ngốc, Vũ Thiên là tên đại ngốc.”
Ai đó hiện tại luôn lẩm bẩm hai từ Vũ Thiên, Vũ Thiên.
Cô gái nhỏ “phùng mang trợn mắt” lau dọn căn biệt thự từ trên xuống dưới, nhân tiện đi qua cửa chính ngước ra ngoài nhìn ra phía khuôn viên.
Mắt quét một vòng.
Hừ! Lũ cây cối đáng ghét vì lí gì bản thân mình mệt vậy mà chúng lại ngang nhiên ngồi hứng nắng thế kia?
Vì cớ gì lại phải trồng nhiều hoa như vậy nào hồng bạch, ly ly, cẩm chướng, nào hoa lan, thược dược, tử đằng…
Hừ!!!
Vũ Thiên anh trực tiếp giết em chết luôn đi.
Anh sinh ra đúng là đồ công tử.
A…!!!
Tại sao chứ?
Tại sao người vô tình như anh lại có thể có thú vui tao nhã như vậy?
Không công bằng?!! Hân Như muốn khóc.
Cô bẩm sinh ghét những thứ nhiều màu sắc.
Thế nhưng chiếc xích đu xinh xắn kia thật không tệ.
Tầm mắt ai đó bắn về phía xa, nơi một chiếc xích đu trắng đang ngự trị…
Một ngày nào đó, ở một nơi nào đó có một cô gái ngồi thơ thẩn trên đó ngắm trời ngắm đất ngắm mây… tiện thể ngắm chàng trai đang làm việc rất chăm chú đằng xa…. từng cơn gió khẽ lay động. Lông mày khẽ chớp bất chợt chàng trai ngước mắt mỉm cười. Trong ánh mắt là người con gái đang ngồi cách đó không xa…
A hoàn hảo!!!
Cô!!!!…
Đỏ mặt rồi.
Hân Như đưa tay lên má, nóng đến mức có thể chiên trứng được.
Có thể có những ngày tháng như vậy, thật sự hạnh phúc.
Thiên!…
…em rất nhớ anh…
Cô gái nhắm mắt. Hình ảnh chàng trai như đang ở đâu đây như đang dõi theo từng cử chỉ của cô.
Khẽ nhắm mắt.
Đâu đó trong khóe mi một giọt nước trong suốt chảy ra. Len theo bờ mi chảy xuống, vỡ tung thành hàng nghìn mãnh vỡ tựa như nỗi đau trong lòng của Hân Như bây giờ.
Đồ, mi, fa, son, fa…..
Đôi tay lướt nhẹ trên chiếc piano đặt ở góc phòng, cô mỉm cười nhớ lại hình ảnh ai đó.
Người con trai ngồi bàn tay lướt nhẹ phím đàn, vẻ đẹp xao động lòng người.
Người con trai đó quay lại, nhìn cô như muốn nói gì lại thôi… thế nhưng hình dáng ấy cô mãi mãi không thể nào quên…
“Người đó rất tài giỏi đánh đàn rất hay …” Cô tự nhủ.
Nhưng người đó cũng rất đáng ghét. Đúng rất đáng ghét.
Không ghét sao được. Cô khẳng định mình không ghét chỉ là ghen tị…
Cô ghen tị. Là ghen tị. Chỉ vậy thôi.
Đau lòng cùng tiếc nuối, cô muốn nói cô hối hận rất nhiều. Cũng có rất nhiều điều muốn nói…
Thế gian người nhiều, nhân gian thử hỏi là đa tình hay vô tình.

Đa tình cũng được. Vô tình cũng tốt. Cô không quan tâm.
Vũ Thiên không phải vô tình.
Nếu nói đến vô tình thì còn phải nói đến vô tâm, mà cô chính là vô tâm.
Trần Hân Như là người vô tâm, từ nhỏ đã luôn hờ hững ngờ nghệch, lớn lên cũng thế…
Ngước nhìn lại toàn bộ vật dụng trong phòng, cô bật cười nụ cười đẹp nhất nhưng cũng là nụ cười, nụ cười hạnh phúc nhất nhưng cũng bi thương nhất.
Đôi mắt sáng long lanh, đôi mi cong khẽ chớp…
Đôi mắt đen kia mở ra rồi khép lại… ánh mắt như muốn nói lại như không.
Người con gái này rõ ràng có rất nhiều ưu tư, rất nhiều tâm sự…
“Yêu cũng được không yêu cũng được.
Hận cũng được thương cũng được.”
“Giờ phút này em mới hiểu rõ thế nào gọi là không còn đường quay lại.
Anh nói xem, anh bức em đến đường này anh thực sự vui mừng.
Sao em lại quên anh là đại tư bản, vô lương tâm chứ.”
Anh có phải đang chê cười em?
Không sao so với việc anh nhăn nhó, anh cười em sẽ thấy dễ chịu hơn.
Mặc dù nếu anh cười đảm bảo người khác sẽ chết rất thảm, em cũng vậy. Thế nhưng em chân chính hiểu được, giờ phút này em thực sự muốn thấy anh cười. À phải nói em thực sự muốn đại tư bản gian manh là anh bắt nạt.
Cô ngẩng đầu với tay chạm vào gương mặt kia.
Trên tường treo rất nhiều bức tranh, có hình người con gái dễ thương, hình người đó cười người đó khóc, người đó phồng môi, nhíu mày. Người con trai thì ngược lại trầm tĩnh, cao ngạo, nụ cười như ẩn như hiện thu hút nhân tâm.
Đối với người con gái được vẽ trong bức tranh kia Như Hân chỉ mỉm cười, nụ cười không rõ nghĩa. Thế nhưng người con trai lại khác nâng niu, chân trọng.
Đôi tay duỗi ra lại nắm lấy. Từng chút một như muốn dùng đôi tay cảm nhận từng đường nét trên khuôn mặt anh tuấn kia.
Khụ !Khụ!
Cô lấy tay che miệng như thấy trước mắt là một khoảng mờ mờ.
Từ cổ họng một vị chua ào lên như muốn đánh thức tất cả giác quan vốn có, che miệng Hân Như chạy nhanh vào toilet.
Rào ! Rào !
Nước xả không ngừng.
Ngước mắt lên trong gương là hình ảnh người con gái sắc mặt tái nhợt. Nụ cười đông cứng trên khuôn mặt.
Cơn buồn nôn vừa rồi đã rút hết sức lực của cô.
Đặt tay lên cổ tay. Cố gắng chấn tĩnh, cô ngốc nghếch cười khan. Hân Như nhắm mắt hồi tưởng lại kí ức. Lời dặn của bác sĩ vẫn văng vẳng bên tai.
Vũ Thiên đáng ghét, hại em đến nông nỗi này, bản tiểu thư nhất định không tha cho anh.
Hân Như biết, biết rất rõ vì sao bản thân lại có biểu hiện vừa rồi. Cô đưa tay chạm vào đuôi mắt. Vệt nước vẫn còn đọng lại trên khóe mi.
Không thể trách ai. Chỉ có thể trách bản thân ngu ngốc cùng với tên đầu sỏ gây chuyện nhưng đang nhàn nhã kia…
Ọe!
Lại nữa, cảm giác này đích thực rất đáng ghét. Cô đưa tay đặt lên bụng. Tay còn lại bất giác nắm lại. Có thứ chất lỏng đang tràn ra từ trong mắt. Nhưng cô không hối hận.
Trịnh Vũ Thiên anh là tên hỗn đản !
Lấy tay xoa trán, sau đó ngay lập tức lại chống vào tường, trước mắt cô tất cả như đảo lộn, sau đó là một
Lấy tay xoa trán, sau đó ngay lập tức lại chống vào tường, trước mắt cô tất cả như đảo lộn, sau đó là một mảng tối đen……
“Hàn Minh Tuyền… !!!”
Cánh cửa phòng làm việc của vị giám đốc trẻ bật mở với một lực kinh hoàng, không phải là bằng tay mà bằng chân.
Giọng nói vang lên thành công thu hút sự chú ý của con người kia. Ngước mắt thoát khỏi đống giấy tờ cao ngất kia, “phong lưu công tử” mỉm cười điệu nghệ.
Ánh mắt chăm chú nhìn người mới vào đang phát hỏa, gương mặt như có chút gì đó mong chờ lại như có gì đó khó hiểu.
Thoáng thấy biểu hiện của người kia, cô gái trẻ không hiều lời lập tức động thủ. Ngay lập tức ném túi xách đang cầm trên tay về phía trước, chiếc túi bay một vòng hoàn hảo đáp trúng đầu con người đang ung dung xem kịch kia.
Nhìn cảnh này ai kia tức đến điên người.
“Nhìn gì? Bản tiểu thư hôm nay không có hứng thú đến nhìn nụ cười hạ lưu, đê tiện kia đâu? Thu vuốt lại đi.”
Cô gái nhỏ không thương tình chà đạp tâm hồn bé nhỏ của người kia. Ánh mắt như muốn tuyên bố “còn cười nữa đảm bảo anh chết không có chỗ chôn, bản tiểu thư nói được làm được.”
Tuy bị đe dọa thế nhưng ai kia không lấy gì làm tức tối, rất thỏa mãn trưng ra bộ mặt hưởng thụ cùng mong chờ. (anh đúng là mắc bệnh tự ngược)
Không phải lúc nào cũng có thể thấy được bộ dạng đanh đá dọa người kia.
Nhìn khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt nhíu lại đầy nguy hiểm kia, tuy rằng rất đáng sợ thế nhưng anh cũng không phải là mèo bệnh.
Địch bất động ta cũng bất động, làm kinh doanh Minh Tuyền hiểu rất rõ câu nói này.
Giờ phút này dù có giơ cờ trắng đầu hàng thì người mới tới khẳng định cũng không để anh yên. Nếu đã vậy chi bằng ta là quân tử có chết cũng phải ngẩng cao đầu, làm một người chiến sĩ yêu nước, có vậy mới không có lỗi với tổ quốc, với nhân dân.
Tuy là như vậy nhưng ai kia cũng không khỏi cảm khái, tự hỏi mình đã làm gì gây tội với người kia:
“Cơn gió nào đưa tiểu công chúa đến đây vậy? Tìm anh sao?”
Ai đó không biết xấu hổ trưng ra nụ cười nham hiểm, đê tiện.
Câu hỏi này làm Hân Như đen mặt. Trong lòng không ngừng hỏi thăm 18 đời tổ tông của Hàn gia, kiếp trước đã làm gì nên tội để kiếp này có thằng cháu không biết xấu hổ, hạ lưu thế này.
Hừ ! Hàn Minh Tuyền anh giỏi lắm, dám trưng ra vẻ mặt này với em.
“Nhiều lời vô ích, anh hôm qua đã đi đâu? Nói mau?”
Nhanh như một cơn gió, Minh Tuyền còn chưa kịp suy nghĩ. À ! kiểm điểm xem bản thân đã làm gì thì người kia đã xông đến nhoài qua bàn làm việc túm lấy cổ áo anh lắc lắc không thôi, cứ mỗi từ lại lắc một cái. Làm đầu óc của anh trở lên rối loạn. Minh Tuyền cảm thán, nhân tiện đếm sao bay quanh đầu.

Vì sao gần 20 năm anh chịu áp bức của hai tên bạn thân ác ma (hứ bạn thân của anh là ác ma thì chắc chắn anh không có gì tốt đẹp hơn, chắc chắn cũng là ác quỷ), cứ tưởng đã thoát được từ nay sống những ngày tháng bình an thì lại gặp phải Trần Hân Như em, từ ngày gặp em tuổi thọ của anh bị sụt giảm nghiêm trọng.
Nhiều khi anh còn tự hỏi xem cuối cùng mình có phải là người không?
Bản thân anh bị khi dễ không sao, nhưng Trần Hân Như này thường xuyên sỉ nhục anh.
Thường xuyên cùng Trịnh Vũ Thiên và Trần Gia Huy áp bức anh.
Có chỗ dựa thật sự tốt đến vậy sao?
Hàn Minh Tuyền này không những bị người ta áp bức lại thường xuyên bị người ta mang ra làm vật trút giận. Cái cảm giác không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt để bản thân bị áp bức… quả thật không phải là cảm giác thú vị gì.
“Hân Như à, thật sự anh không hiểu em muốn nói gì?”
Chàng trai đáng thương yếu ớt phản đối, tiểu công chúa này có chỗ dựa rất tốt. Không thể đắp tội. Nghĩ đến đây ai đó lại buồn bực không thôi, hình như chính mình cũng thường xuyên tiếp tay cho cô nàng này gây họa?
Bao nhiêu năm sống trên đời Hàn đại thiếu gia chính thức hiểu được cảm giác lấy đá đập vào chân mình.
“Hừ anh còn dám giả bộ. Nói mau hôm qua anh lôi kéo Gia Huy cùng Vũ Thiên đi uống rượu?”
Ánh mắt hung ác trừng qua như muốn nói “còn dám không thừa nhận em giết anh”.
Bị ánh mắt đó dọa, Minh Tuyền chỉ có thể thầm khóc trong lòng.
Tiểu công chúa của tôi, em vì chuyện này mà hạ cố đến nơi thấp kém này của anh (ồ,căn phòng sang trọng cùng nội thất đắt tiền, quả thật nơi này quá nghèo nàn rồi.) em sao lại quản rồi, anh có làm gì sai sao?
“Hân Như à, anh thật sự không cố ý mà, bọn anh cũng không phải lần đầu uống, em gấp gì chứ? Hơn nữa Gia Huy cũng không phải không biết uống, Tâm Lan cũng đâu nói gì?”
“Hừ anh có say chết em cũng không quan tâm? Cùng lắm thế gian bớt được một người chuyên lo chuyện bao đồng, gian tà, nham hiểm thôi, cùng em không có quan hệ gì”
Hân Như trừng mắt nhìn con người một thân âu phục kia, càng nhìn càng thấy không thuận mắt. Ánh mắt không thương tình liếc người kia, mang theo bộ dáng không quan tâm cùng ghét bỏ.
Hàn thiếu gia đối với câu nói của cô cảm thấy rất bất mãn, mặt cứ đen dần theo từng câu nói của cô, anh thật sự là con người vô sỉ như vậy sao? Cuối cùng không nhịn được mà thốt lên:
“Thực sự anh đâu có tồi tệ như vậy?”
Nhưng chỉ nhận được các nhìn khinh thường, ” đúng anh chính xác không có tồi tệ như vậy, chỉ có tồi tệ hơn “
“ Vậy em tức giận gì? Gia Huy cũng đâu có sao?” Bạn giám đốc anh tuấn sống chết không hiểu cuối cùng mình sai ở đâu.
“Tất nhiên Gia Huy không sao? Anh định trù anh ấy, anh đúng là người tâm địa thiện lương…” Hân Như dài giọng, liếc mắt nhìn vô cùng coi thường,“ Gia Huy kiếp trước có làm gì thất đức mà gặp phải người bạn như anh.”
Đáy lòng ai kia hết sức bất bình, hết sức phẫn nộ gào thét, anh mới chính là người xui xẻo làm bạn với hai tên kia, còn bị em hành hạ. Anh mới là người đen đủi nhất.
Ánh mắt phẫn nộ cùng căm phẫn của Hân Như bắn qua. Lại thêm giọng điệu hùng hổ như muốn nuốt sống ăn tươi người khác khiến Minh Tuyền sợ không dám nghĩ tiếp:
“Anh nói xem, Vũ Thiên mới hồi phục, vậy mà anh lại dám rủ anh ấy uống rượu? Anh không nghĩ đến hậu quả sao?” Hân Như trừng mắt cứ nhớ tới chuyện này là cô tức muốn điên người chỉ muốn ngay lập tức bóp chết con người trước mặt.
Đến đây Hàn thiếu gia không khỏi đen mặt, Trần Hân Như em làm loạn thì ra là vì chuyện này.
Hồi phục? Hứ chỉ là bị đụng xe, choáng váng chút thôi, có cần nghiêm trọng thế không?
Trịnh Vũ Thiên là ai cơ chứ?
Nếu không phải em dùng cường quyền áp bức, cậu ta thậm chí còn không nhớ mình bị đụng xe. (Thật khâm phục Thiên ca, ngay cả bản thân mình bị tai nạn cũng không để tâm)
Hơn nữa cũng 1 tháng rồi, bị gẫy chân cũng lành lại rồi, chứ không nói đến vết thương nhìn còn không rõ của cậu ta. Chính chủ còn không phản đối, em đến đây làm loạn cái gì? Anh trước nằm viện cũng không thấy em quan tâm bằng một nửa thế này. Lý gì vậy?
Minh Tuyền tức đến mất đi lý trí, lời trong lòng cũng như vậy mà vô tình nói ra, ngữ điệu còn hết sức ai oán: “Hân Như à, vết thương cỏn con ấy sao có thể để lại hậu quả chứ? Cậu ta đã ổn từ lâu rồi, hơn nữa trước đây cũng đâu thấy em quan tâm anh cùng Gia Huy như vậy?”
Lời này phát ra thành công chọc giận con sư tử đang ngủ say tức giận:
“Anh còn dám nói, không ảnh hưởng, một câu không ảnh hưởng của anh là ổn sao? Anh nói ổn liền ổn, anh là anh ấy sao? Em khi nào không quan tâm anh, lần đó anh nhập viện không những em đi thăm mà còn tốn mất cả tháng tiền tiêu vặt của em mua đến cho anh một lãng hoa quả. Anh dám quên. Được quên rồi cũng không sao? Người ta nói “người xấu thường sống dai” câu này quả thật một chút cũng không sai, lãng quả của em còn chưa ăn hết con người xấu xa là anh đã xuất viện không phải sao? Thế nhưng Thiên cùng anh một chút cũng không quan hệ, anh ấy không xấu xa, nham hiểm như anh, tất nhiên là phải quan tâm rồi.” ( ý của chị ấy là Hàn thiếu gia anh hoàn toàn không có đủ tư cách để so sánh với Thiên ca. Liếc mắt cũng có thể biết ai hơn ai.)
Hân Như quả thật rất phẫn nộ, con người vô ơn này còn nói cô vô lương tâm, còn kêu oan uổng, làm sai mà không biết nhận lỗi.
Bị bộ dáng đáng sợ của cô làm cho giật mình. “phong lưu công tử” không khỏi cười khổ. Đúng vậy, anh một chút cũng không dám quên, lần ấy anh nhập viện tiểu công chúa có tới thăm, hoàn hảo mang đến một lãng quả rất to, thế nhưng em cũng không nhớ lại xem, lãng quả đó của em đến tột cùng là ai ăn, anh đã ăn những gì?
Quả thật đồ của công chúa không phải dễ động tới. Khi cô mang tới trong phòng có Gia Huy và Vũ Thiên, còn chưa kịp hỏi thăm anh đã nhanh chóng mang đồ đi rửa sau đó mang gọt, tỉa vô cùng tỉ mỉ. Cô ấy một chút cũng không nhớ mình đến thăm bệnh. Cũng không nhớ ai là bệnh nhân. Từng đĩa, từng đĩa sau khi gọt xong đều mang đến cho hai tên bạn của anh ăn. Để cho người bệnh là anh chỉ có thể nhìn mà không thể nói được gì.
May mắn sau khi xử lý hết công việc. Ngẩng đầu khỏi laptop, Vũ Thiên thấy khuôn mặt ai oán của anh. Nhìn quanh một hồi hiểu được nguyên nhân mới mang đĩa táo đến chỗ anh. Cũng chỉ có tên này là có chút lương tâm.
Nhưng Trịnh thiếu gia anh minh thần vũ. Không chịu thiệt bao giờ, cũng không để ai được lợi, đã nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn thấu mọi chuyện. Khóe miệng nhếch lên một đường cong hoàn hảo như muốn trêu ngươi. Chớp mắt trong phòng bệnh là một mảnh an tĩnh. Công chúa nhỏ vì xấu hổ mà xin phép về trước sau đó chạy mất tăm. Vũ Thiên và Gia Huy cũng ra về để anh lại một mình trong viện cô đơn trong viện chỉ có thể đọc mấy quyển truyện tranh dùng kẹo đổi được của em nhỏ phòng kế bên.
Cuộc đời anh chưa bao giờ gặp tình huống thê thảm thế này. (Ồ có truyện tranh để đọc mà còn nói cô đơn. Lấy đồ đổi gì chứ cơ bản anh dùng sắc đẹp dụ dỗ con người ta đưa truyện cho anh. Kẹo đó vốn anh không thích ăn, để lại cảm thấy trật phòng mới đem cho thôi)
Hai tên kia bận rộn. Có thể hạ cố đến thăm anh. Khi đến thăm còn nhân tiện xử lý công việc không mang quà, cũng không chuyện trò với anh. Anh cũng không quan tâm. Bởi nếu là anh không biết có cơ hội đến pha trò không? Hơn nữa anh cũng không phải hẹp hòi. Nhưng công chúa nhỏ mới đến mà lại chạy nhanh như vậy, hơn nữa còn không nhớ đến người bệnh là anh.
Đấy số phận luôn bất công với anh như vậy. Tuy rằng từ nhỏ đã bị người ta khi dễ, sống cũng quen rồi. Nhưng hôm nay công chúa nhỏ nhắc đến anh cũng không khỏi than cho số phận bạc bẽo của mình. Cũng là giám đốc như ai kia, thế nhưng nhìn cách anh bị đối xử thì khác xa một trời một vực.
Minh Tuyền cứ thế chìm vào hồi ức sau đó lại tự than cho số phận bạc bẽo, không hề để ý đến lửa giận của ai kia.
“Minh Tuyền.” Hân Như hét lên. Người trước mắt vẫn không có phản ứng.
“Hàn Minh Tuyền, anh chết rồi hả?” Âm lượng cao hơn. Còn người kia vẫn chìm vào suy nghĩ của bản thân.
Một lúc sau một giọng nói nhẹ nhàng phát ra:
“Hân Như à, lãng quả ấy anh nhớ chính xác là em để Thiên và Gia Huy ăn, em lúc đó căn bản là không nhớ đến anh.” Minh Tuyền bi phẫn.
Hân Như chết đứng.
Có chuyện này sao?
Quả thật cô không nhớ. À hình như đúng vậy… đúng là có chút ấn tượng.
Khụ! Khụ!
Hân Như ho khan hai tiếng, khuôn mặt vì nhớ lại chuyện cũ mà bất chấp đỏ ửng. Người kia thấy vậy cũng không vạch trần cô, không muốn cô xấu hổ. (Thế nhưng thật sự anh đã làm người ta xấu hổ rồi, còn cái gì mà không nỡ nữa.)
Ai kia thấy bản thân rất hào phóng không tính toán chuyện cũ.
“Vậy Thiên, cậu ấy không sao chứ?” Minh Tuyền nhanh như chớp chuyển đổi đề tài.
“Thiên! Thiên làm sao?”

Cô gái ngơ ngác. Khuôn mặt ngây thơ. Ánh mắt chớp chớp. Thật sự không thể nhìn ra nét tương đồng giữa cô gái này và người vừa mới dùng chân mở cửa phòng anh.
Minh Tuyền thở dài. Em sao lại thất thần rồi? Chính em chạy đến đây hỏi tội anh, nói anh không quan tâm đến sức khỏe của Vũ Thiên, ngang nhiên rủ cậu ấy uống rượu mà.
Minh Tuyền cười khổ dùng điệu bộ và giọng nói chân thành nhất, tránh để thục nữ biến thành ác ma, dịu dàng hỏi:
“Không phải em trách anh không quan tâm đến sức khỏe của Thiên? Cậu ấy có chuyện?”
Cuối cùng người kia cũng hoàn hồn sau trạng thái ban nãy, ánh mắt chạm tới chai nước trong phòng, vươn tay mở nắp, rồi bình thản ngồi xuống chậm dãi tiếp lời:
“Em nghĩ không sao? Chẳng qua vừa gặp trợ lý Phương, anh ấy có nhắc đến cuộc gặp mặt của ba anh…”
Hân Như chớp mắt nhớ đến lúc mình đang đi dạo thì gặp Phương Bình đang đi khảo sát thị trường. Hỏi thăm một vài câu thì Phương Bình cảm thán về việc ngày hôm qua sau khi tăng ca, còn chưa kịp về nhà gặp gỡ chiếc giường yêu quý lại phải hộ tống “ba vị thiếu gia” đi uống vài ly. Nhớ đến chuyện này trợ lý Phương rất bức xúc, vô cùng ai oán.“Ba vị thiếu gia” là ai chứ? Cùng là đàn ông với nhau thế nhưng anh luôn cảm thấy vô cùng tự ti và xấu hổ mỗi khi đứng cùng họ. Cái cảm giác tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về chỗ mình đứng nhưng lại quan sát ba người kia còn mình mặc nhiên là không khí. Cảm giác ấy vô cùng đặc biệt, khiến người ta chỉ muốn khóc.
Đặc biệt là trong lúc đi uống lại toàn phải nghe về tình hình kinh tế cùng tài chính thế giới. Người ta chỉ phải làm việc 8 tiếng. Ngày ngày phải đối mặt với các con số, dự án đã khiến trợ ký Phương hết sức đau đầu, vậy mà giờ đây còn phải chịu hành hạ, trong lòng ấm ức không thôi.
Trong lúc trợ lý tài năng Phương Bình còn đang nhớ lại kí ức đáng sợ tối qua. Hân Như không khỏi đen mặt. Trong lòng không ngừng hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà ai đó dạy cháu không nghiêm. Tên đầu xỏ chắc chắn không phải ai khác chính là “phong lưu thiếu gia – hoa hoa công tử”…
Trợ lý Phương còn đang than thở thì người trước mắt đã mất tích không rõ tung tích, ngay cả cái bóng cũng không thấy. Người nào đó lại càng ủ rũ. Quả nhiên “tiểu công chúa” được “ba vị thiếu gia” kia yêu thương cũng coi thường anh, trợ lý Phương đau khổ sụt sùi. (thật tội nghiệp cho anh, lần sau có kiếm ông chủ anh nên cẩn thận một chút để tránh gặp phải tình cảnh bi đát như hiện nay.)
Hân Như rất nhanh chạy đến Nhật Thịnh, còn chưa kịp nhờ thư ký Hà thông báo đã một cước đá bay cửa phòng của vị giám đốc nào đó..
Giờ phút này được nghe rõ ràng sự việc từ miệng người kia, Minh Tuyền không hỏi ớn lạnh. Mi mắt giật giật, gân xanh trên trán cũng giật giật mấy cái. Oán thầm. Đúng vậy anh luôn sai, việc gì tồi tệ, sai trái cũng là do anh làm. Em mới nghe vậy đã mặc định kẻ chủ mưu là anh rồi chạy đến đây hỏi tội thật sự là quá vội vàng, vị giám đốc trẻ cảm thán. Mặc dù đúng là do anh rủ bọn họ đi (anh đúng là không biết xấu hổ, còn trách người ta hiểu lầm anh, thì ra đúng là như vậy, vậy mà còn dám kêu ca) thế nhưng nếu họ không đồng tình em nghĩ anh có thể bắt họ được trách, em không nghĩ xem họ là ai,dễ động đến sao?
Tại sao tất cả đều đổ lên đầu anh?
“Hân Như à, chỉ vậy mà em đến tìm anh sao?”
Minh Tuyền cất giọng ai oán, bước đến ngồi đối diện cô gái nhỏ. Nhìn người trước mặt hết lấy nước lại pha trà. Tâm tình Minh Tuyền trở lên mờ mịt. Công chúa nhỏ từ bao giờ lại có nhã hứng uống trà vậy?
“Không chào đón em?”
Hân Như xoay xoay chiếc tách trên tay tâm tình cũng thấy thư thái hơn. Nhấp một ngụm nhỏ, lại một ngụm, rồi tiếp tục chơi đùa chiếc tách bằng sứ đắt tiền. Đôi mắt ngước nhìn người đối diện đầy nghi ngờ.
Minh Tuyền cảm thấy hành động này cực kì quen mắt, tư thế này hết sức quen thuộc. Trong đầu vị giám đốc trẻ tràn ngập dấu chấm hỏi rồi hỏi chấm. Lắc đầu xua đi ý nghĩ kia rồi nở nụ cười nịnh nọt:
“Không có, anh sao dám. Em đến hạ cố đến nơi bình dân này của anh, anh mong còn không kịp. Hì hì, mong còn không kịp.”
Lúc này ai bước vào phòng nhìn thấy cảnh tượng dọa người này, đảm bảo sẽ lập tức chết đứng. Nhìn nụ cười nịnh nọt cùng đôi mắt cún con kia, không ai dám tin đây chính là hành động mà Hàn Minh Tuyền có thể làm ra.
Thật sự quá dọa người, người ngồi đây chính là đỉnh đỉnh đại danh Hàn tổng, người nắm trong tay quyền sinh sát của biết bao nhiêu người. Sao lại có những hành động xu nịnh, thiếu sáng tạo, buồn nôn thế kia.
Không để ý đến nét mặt chân thành kia, Hân Như tiếp tục thưởng thức ly trà trong tay. Một lúc sau do không chịu nổi hành động buồn nôn của ai kia, cô nhướn mày:
“Đừng làm vẻ mặt đó với em. Rất buồn nôn. Không phù hợp với hình tượng một thân âu phục, tóc vuốt keo láng bóng của anh đâu.”
“Phong lưu công tử” đen mặt. Tại sao em lại chà đạp anh như vậy?
Làm ra vẻ mặt đáng thương, Hàn thiếu gia quyết tâm ăn vạ:
“Người ta yếu đuối lắm, em đừng là người ta tổn thương mà.”, nhân tiện còn khuyến mại mấy cái chớp mắt cùng hàng tặng kèm là một nụ cười hết sức rùng mình.
Hân Như cảm thấy rất phục mình thần kinh thép, nếu không toàn bộ số nước trà quý giá của cô sẽ phun thẳng vào mặt người kia mất.
“Hàn Minh Tuyền! Anh nói xem, anh là đàn ông tại sao màu mè như vậy? Đống tách chén màu sắc tầm thường. Loại màu mè như vậy cũng dùng được. Còn nữa sao trà này của anh không có hương vị gì thế?” Hân Như khinh bỉ, anh quả nhiên chỉ được cái vẻ ngoài lừa người. Không có một chút gì đó gọi là bình thường.
Gân xanh trên trán Minh Tuyền giật giật. Cô gái này thật đáng sợ có thể hạ nhục anh đến mức độ này. Tác phong này vô cùng quen thuộc, lờ mờ giống một người. Nhưng nhất thời không thể nhận ra. Anh nhíu mày, giọng đầy tổn thương:
“Màu mè? Em cảm thấy rất màu mè.”
Minh Tuyền cầm chiếc tách trong tay xoay một hồi. Đây là bộ chén của chủ tịch Hàn An Huy đáng mến mua từ Ý về. Anh cảm thấy nhìn cũng thuận mắt, lên lén lút chiếm lấy làm của riêng. Nếu lão già đó mà biết, không biết sẽ nghĩ ra việc gì để hành hạ anh. Vậy mà một câu tầm thường của em, Hân Như à nếu để chủ tịch Hàn đáng mến của chúng ta nghe được đảm bảo sẽ tức chết:
“Em thấy tầm thường sao? Đây chính là bộ tách của một nghệ nhân rất nổi tiếng của Ý, trên thế giới chỉ có một bộ duy nhất thôi.”Minh Tuyền trầm tư tự hỏi, quả thật màu mè vậy sao? Nhìn qua đâu có giống.
“Hừ, tầm thường chính là tầm thường. Bản tiểu thư nói là màu mè đấy. Không được? Ở Ý thì sao chứ? To tát lắm à. Anh người Việt phải dùng hàng Việt biết chưa? Không biết xấu hổ. Còn dám khoe khoang. Anh như vậy là không biết tôn trọng…(tỉnh lược 3 ngàn từ)..”
Ai kia rất hưng phấn làm một tràng về phong tục tập quán quê nhà, khiến Minh Tuyền chóng mặt. Sau đó rất nhàn nhã rót uống thêm một tách trà không có mùi vị…
Minh Tuyền khóc không ra nước mắt, trong lòng gào thét “anh hai dòng máu mà”.
“Được anh thua. Em nói màu mè chính là màu mè, tầm thường chính là tầm thường.” _ ai kia rất ngoan ngoãn phất cờ trắng đầu hàng. Nhận được ánh mắt bắn sang như muốn nói “biết như vậy là tốt” khiến chân mày có chút nhướn lên, đưa câu chuyện về điểm xuất phát, Minh Tuyền bụng đầy thắc mắc:
“Em nói trà này không có mùi vị, vậy sao còn uống? Mà từ bao giờ em có thói quen này? Hân Như à, đây là trà Long Tỉnh đấy.”
Không sai đây là trà Long Tĩnh, mà Long Tĩnh là gì?
Đây là loại trà ngày xưa để tiến công cho vua đấy, vậy mà em chỉ nhàn nhạt phun ra câu “không có mùi vị, bái phục”
“Tiếc! Anh nói xem phòng này của anh còn có gì có thể uống được?”
Hân Như nhướn mày, giọng nhẹ nhàng như muốn nói “anh bị thần kinh à, có vậy cũng hỏi” khiến ai kia bất động.
“Long Tĩnh thôi? Có gì ghê gớm, Long Tĩnh hay Phượng Tĩnh cũng vậy thôi… không có mùi vị thì là không có mùi vị.” Giọng Hân Như chắc nịch khiến Hàn thiếu gia lại một lần nữa rơi vào trạng thái hóa đá.
Anh đầu hàng thật sự đầu hàng rồi, Minh Tuyền thật sự muốn khóc.
Nếu có thể anh thật sự muốn khóc thật lớn, cô gái này nói anh tiếc một tách trà.
Anh ki bo đến thế à?
Thật sự muốn một cước đem người này ném ra ngoài.
Thế nhưng lại không nỡ, cũng không dám. Nếu anh chỉ cần động đến một sợi tóc của người này thôi, đảm bảo sẽ chết rất thảm. Anh chỉ mới có 24 tuổi thôi. Còn muốn sống. (thật sự mà nói hành động từ trước đến nay của anh lại chẳng giống muốn ‘sống’ chút nào.)
Chỉ thở dài than cho số phận của mình:
“Vậy Hân Như thấy trà nào có mùi vị?”
Câu hỏi này anh thật sự hỏi rất chân thành. Lòng tự tôn của anh trong chốc lát bị Hân Như đánh cho tan nát. Anh rất muốn biết loại trà nào trên thế giới này khiến cho công chúa nhỏ cảm thấy có mùi vị.
Đón chờ anh nhìn thắc mặt của anh chính là nét mặt hết sức thản nhiên: “Không biết được?”
Minh Tuyền thật sự rất muốn chết. Thật may là mình đang ngồi, hơn nữa dựa người vào salon, bằng không đảm bảo sẽ bị Hân Như hù cho ngã lăn ra đất.Thật hoàn hảo, lần sau khi nói chuyện với em, anh nhất định cẩn thận. Nếu không thật sự hậu quả không thể lường trước.
“Em nói trà của anh không có mùi vị. Nếu vậy nhất định em phải biết loại nào có hương vị?” Người nào đó sống chết không chịu thua.
Ai kia chỉ liếc mắt, thái độ hiển nhiên như muốn nói “ai nói em không biết, anh thật đúng là IQ 2 chữ số”.
“Không biết tên, hỏi Vũ Thiên ấy, trà của anh ấy mùi vị rất được.” Nhìn cũng không thèm nhìn thậm chí mắt cũng lười nâng mi, đại tiểu thư nào đó vẫn chú tâm vào tách trà không có mùi vị đang uống dở.
Tiếng lòng ai đó rơi lộp bộp, tự nhủ có đánh chết anh cũng không hỏi. Vũ Thiên đó nhất định dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh, coi anh là không khí. Anh nhất quyết không hỏi, đánh chết cũng không.
Ai đó dù rất tò mò thế nhưng lại không chịu được ánh nhìn của tên bạn thân. Còn chưa kịp nói gì thì nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng:
“Có mùi của hoa lan, rất nhẹ… Thiên pha trà rất ngon.”
Nhìn vẻ mặt của ai kia, Minh Tuyền mới chợt nhớ ra, điệu bộ khi pha trà, cũng như khi thưởng trà của Hân Như không phải rất giống Trịnh Vũ Thiên sao?
Làm sao anh có thể quên tên bạn thân trời đánh của anh chứ. Chẳng trách, người kia không tiếc công dìm anh như vậy, đúng thật rất mờ ám. Lại còn chê bộ chén tách yêu quý của anh. Ai đó rất nhỏ mọn, không quên thù cũ.
“Hân Như à, không lẽ thói quen uống trà của em là từ Thiên mà ra?” Minh Tuyền cẩn thận đưa ra đáp án, còn không quên len lén quan sát sắc mặt người đối diện.
Đúng vậy, Hân Như trước đây chỉ uống nước khoáng, hoặc nước hoa quả, ngay cả sữa cũng lười uống, vậy mà đột nhiên chuyển sang uống trà. Người hay uống trà nhất mà anh biết chính là đại thiếu gia nhà họ Trịnh, Trịnh Vũ Thiên.
“Chẳng lẽ không được?”Hân Như liếc mắt cũng lười cho anh bình thản buông một câu.
“Rất được, rất tốt cho sức khỏe.” Minh Tuyền cười cầu hòa, “Em cảm thấy bộ tách này của anh rất màu mè, vậy em thấy bộ tách của Thiên không như vậy?” Hàn thiếu gia quyết tâm tìm ra sự thật, tươi cười dò hỏi.

Người kia không nhanh không chậm trả lời câu trả lời khiến Minh Tuyền mãi mãi không quên.
“Nhân nùng như mực, vị đạm như trà”
Hân Như nhàn nhã đáp, ánh mắt dịu dàng không một gợn sóng, khuôn mặt như bừng sáng:
“Người như Vũ Thiên, sở thích của anh ấy, con người của anh ấy vĩnh viễn không thay đổi. Bộ tách của anh ấy chỉ là một màu trắng nhạt, tinh khiết, nhưng lại rất kì bí, thu hút người khác… tựa như chính con người anh ấy.”
Khi nghe đến câu đó, trong đầu anh chợt có một dự cảm, như có như không, Minh Tuyền vừa cảm thấy gì đó lại như chẳng cảm thấy gì. (Anh vậy mà luôn tự hào mình thông minh. Có mà thông minh như ‘heo’ thì có.)
“Bộ tách mà hiện giờ Thiên đang dùng, thật ra là một bộ tách rất bình thường.” Hân Như xoay xoay chiếc tách trong tay, trầm lắng. Minh Tuyền chăm chú nhìn dáng vẻ của cô yên lặng lắng nghe. “Đó không phải là bộ tách chén của bất kỳ hãng nổi tiếng nào, thế nhưng em cảm thấy bộ chén đó, có gì đó thật sự rất thu hút. Anh biết không, em đã từng hỏi anh ấy bộ tách đó xuất xứ từ đâu? Bởi vì em muốn có một bộ như thế, thật sự rất muốn sở hữu một bộ như vậy. Thế nhưng Thiên, anh ấy chỉ trầm mặc cười mà không trả lời em.”
Nhìn người bên cạnh, Minh Tuyền thở dài, anh khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay kia. Cầm lấy chiếc tách trên tay người kia, ánh mắt của anh cũng chăm chú đặt trên nó, nhìn vào lượng nước trà còn lại trong tách, bỗng như thấy dáng hình người con trai ấy lạnh lùng, trầm mặc.
Minh Tuyền khẽ nói:
“Hân Như, em có muốn biết lai lịch của bộ tách đó không?”
Cô gái trẻ ngẩng mặt lên, nét ngỡ ngàng còn vương lại. Cô nghiêng đầu như muốn đợi câu trả lời, khiến cho Minh Tuyền cảm thấy cô gái trước mặt là người đẹp nhất thế gian, không phải là khuôn mặt, là là khí chất, tính tình, sự đơn thuần, trong sáng và đó cũng là sự chấp niệm, sự cố chấp của người đó.
“Bộ tách đó… do chính tay Thiên làm. Từ nhào đất, tạo hình. Sau đó mang đi nung, tất cả từng công đoạn đều do một tay Vũ Thiên làm. Em nói bộ tách đó rất giống Vũ Thiên. Ha! Không giống sao được. Tên đó đã đặt hết tình cảm vào đó mà.”Minh Tuyền bật cười.
Chính cô cũng không biết cảm giác lúc đó của bản thân. Chỉ có điều khuôn mặt ấy, giọng nói ấy mãi mãi cô cũng không thể quên.
“Vũ Thiên, cứ tưởng là vô tình nhất nhưng lại là người rất có tình cảm, phàm là việc gì cậu ấy cũng đặt hết tâm tư để hoàn thành. Em hiểu anh nói gì chứ?” Là con người thật thà tuy không cam tâm nhưng Hàn đại thiếu gia vẫn nói ra những lời vô cùng thật lòng. Thật còn hơn vàng bốn số 9.
Cô ngẩng đầu, trong giây phút ánh điện chiếu vào khuôn mặt người kia hết sức dịu dàng, cô bật cười, nụ cười vô cùng thoải mái, vô tư:
“Sao lại không hiểu? Đó là lý do lớn nhất khiến cho Vũ Thiên khác anh. Anh làm việc lúc nào cũng không chuyên tâm, lúc nào cũng là nụ cười vô lại, lưu manh trên môi. Hai người là bạn nhưng khác nhau một trời một vực.” Hân Như trực tiếp đánh vào lòng tự tôn của Hàn thiếu gia.
“Anh mới không cần giống tên đó, lúc nào cũng nghiêm túc đáng sợ. Trần Hân Như anh phải nói với em bao nhiêu lần em mới hiểu nụ cười của anh tuấn mĩ như vậy, tràn đầy cảm tình khiến người người ngưỡng mộ, vậy mà em cứ vô lại, vô lại là sao? Em cố tình?” Minh Tuyền nhảy dựng lên phản đối.
Nhìn người trước mặt phát hỏa, tâm tình ai kia cảm thấy thoái mái hơn rất nhiều. Chọc giận người này quả thật rất thú vị. Hân Như cười không dứt, thầm nghĩ khuôn mặt cùng biểu cảm kia rất có khả năng dọa chết người.
“Em có nghe về việc hợp tác của Thiên Minh và Thái Tam?”Bản tính bà tám nổi lên Minh Tuyền rất có hứng thú tiết lộ bí mật thương nghiệp.
“Có. Gia Huy và Vũ Thiên hợp tác còn cần phải lo lắng sao? Với tài trí của hai người đó tập đoàn sẽ ngày càng phát triển.” Cô ngừng một lát rồi tiếp lời, “ Có vấn đề gì sao?”
“Còn phải hỏi? Thông minh, tài năng quá cũng là một cái tội. Thiên Minh cùng Thái Tam càng phát triển thì áp lực, và trách nhiệm phải gánh vác ngày càng lớn.” Giám đốc Hàn anh tuấn trả lời chắc nịch tựa 1+1=2.
Hân Như không nói gì. Phải gánh trên vai trách nhiệm về cuộc sống của hàng ngàn người đâu phải dễ dàng.
“Em biết tập đoàn Thanh Tuyền của Đại Lục chứ? Ừm chắc không biết, em đặt vào mắt Thiên Minh cùng Thái Tam chỉ sợ là vì hai vị giám đốc kia. Không biết cũng tốt, nghe nói giám đốc kinh doanh của Thanh Tuyền rất xinh đẹp là thiên kim của chủ tịch hội đồng quản trị.”
Bản tính hóng hớt đã lên đến cực điểm. Minh Tuyền vô cùng hào hứng tiếp tục công việc ‘buôn dưa’.
“….” Tiếp tục thưởng trà.
Nhìn thấy vẻ mặt không quan tâm thế sự của người kia, lại thêm ánh mắt “liên quan gì đến em sao em phải biết”, khiến cho Minh Tuyền bất giác lệ nóng tuôn đầy mặt.
“Thiên Minh cùng Thanh Tuyền sắp hợp tác. Mới nghe Thiên nhắc đến.” Vẻ mặt vô cùng hình sự, Hàn Minh Tuyền nhẹ nhàng phun ra một câu.
“Ồ.” Người kia cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề. À nói đúng hơn là có chút phản ứng.
“ Đích thân Vũ Thiên sẽ sang bên đó bàn bạc. Anh hi vọng cái cô Mạn Uyển Thanh kia không bị sắc đẹp của đại thiếu gia Trịnh Vũ Thiên dụ dỗ. Nhưng quả thật Mạn tiểu thư cũng… khá xứng đôi với Vũ Thiên.” Ai kia tặc lưỡi. Thản nhiên bàn tán đời tư người khác.
“Thiên sẽ đi sao?” Người còn lại không lạnh không nhạt hỏi một câu.
“Cậu ta không đi chẳng lẽ anh? Chuyến công tác này chắc cũng mất hàng tháng, lại vừa vặn vào ngày Gia Huy đính hôn.” Phong lưu công tử trả lời chắc nịch.
“…..”
“Nhắc đến chuyện này mới nhớ, hôm đó em có đến không?”Nháy mắt cười phong lưu.
“Em không đến chẳng lẽ anh đến?” Người kia trừng mắt nói một câu không liên quan đến vấn đề.
“Hân Như, hôm đó anh nhất định đến.” Minh Tuyền rất có chí khí chỉnh lại lời của Hân Như.
“À! Có một vấn đề rất quan trọng. Em mua quà chưa? Anh chưa chuẩn bị, nếu có thời gian chuẩn bị giúp anh một món, không cần cầu kỳ, đơn giản thôi, tên đó giàu lắm, không thiếu gì đâu.” Minh Tuyền rất nhanh bộc lộ bản chất gian thương đúng nghĩa.
“Anh tự đi mà chuẩn bị. Anh là bố em sao? Hay mẹ của em, cũng không phải bảo mẫu, tại sao phải chuẩn bị dùm anh. Bản tiểu thư không có thời gian, không rảnh, cũng không dư tiền mà giúp anh.” Đã đến giới hạn, Hân Như rất không khách sáo cho Minh Tuyền một bài thuyết trình.
“Đừng nóng mà, ngồi xuống uống miếng nước ….” Thấy ai kia đang yên lành đột nhiên nổi giận, Hàn thiếu gia, phong lưu công tử anh dũng, giám đốc Hàn nào đó anh minh… sợ đến run người, lập tức trưng ra nụ cười nịnh nọt.
“Có anh mới nóng, có anh mới cần uống nước, cả nhà anh mới cần uống nước…” Càng nhìn càng không thấy vừa mắt, Hân Như trừng mắt liếc nhìn con hồ ly ngu ngốc họ hàng với heo kia. Ý định muốn giết người càng thêm mãnh liệt.
Minh Tuyền cười khổ. Anh lại làm gì rồi? Sao lại tức giận không phải đang nói chuyện rất vui sao? Lại còn lôi Hàn lão tư bản vào nữa. (anh là “phong lưu công tử” vậy mà không hiểu tâm tính con gái tí gì? Thật đáng thương)
“A, Hân Như em đừng nóng có gì từ từ nói… anh biết sai rồi, ấy đừng đóng”
RẦM!
Tiếng động không khách khí mà vang lên khiến ai kia thót tim: “Anh nói em đừng đóng mà. Cửa tốt như vậy sớm muộn cũng bị em làm hỏng.”
“Trịnh Vũ Thiên đáng ghét… đáng hận.
Đi công tác mà cũng không nói với mình.
Grừ đồ “trọng sắc khinh …. thân”.
Grừ bản tiểu thư không thèm để ý đến mấy người. Không thèm để ý… Không quan tâm…. không quan tâm.
Hân Như lẩm bẩm, từng tiếng từng tiếng nhỏ dần.
“Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương
Tiếc rằng, anh đã biến mất giữa biển người mênh mông
Sau này, trong màn nước mắt em cuối cùng cũng hiểu được
Có những người, khi đã lỡ dở sẽ mãi chẳng bao giờ gặp lại nữa”
Tiếng chuông điện thoại vang lên thành công thu hút sự chú ý của cô gái nhỏ. Cô ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh.
Tại sao mình lại ở đây? Cô tự hỏi, nương theo tiếng nhạc cô nhanh chóng tìm được nơi phát ra âm thanh.
“Alo…
Hân Như, là cô đúng không…. …?
Mím chặt đôi môi, Hân Như bật cười thật lớn.
Ý trời! Ý trời!
Giọt nước rơi xuống dưới sàn nhà vỡ thành từng mảnh nhỏ. Đôi mắt tìm đến bóng dáng người kia, đôi môi nở một nụ cười tê tái.
“Thiên! Là ý trời phải không?” Cô gái nhỏ khẽ thì thầm. Bên ngoài gió khẽ lay động từng cánh hoa.
Cô nhắm mắt để mặc cơn gió kia vờn qua từng lọn tóc.
Tại sao chứ?
Thiên, sao anh lại đáng ghét như vậy, gian manh như vậy, tàn nhẫn như vậy…
Lời nói cuối cùng bị cơn gió lướt qua nuốt mất, cô chậm dãi bước lên trên lầu. Lời nói cuối cùng ấy như còn đọng lại.
“….. tại sao em lại thích anh…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.