Đọc truyện Nói Dối Và Hẹn Hò Trực Tuyến – Chương 17
Hardlvnman: Tìm kiếm Ánh nắng…
“Tôi là một fan lớn của cô.”
Lucy đứng bên dưới bóng râm trong hành lang nhà Cynthia Pool và mỉm cười. “Cám ơn cô.” Ánh mắt cô lướt từ chiếc áo thun có hình Micky Mouse và chiếc quần đen co giãn đến hai bàn tay trống không của Cynthia. “Tôi rất vui vì cô đã tìm được tập hồ sơ. Tôi đã tìm nó khắp nơi.”
“Vào nhà đi và tôi sẽ lấy nó cho cô.”
Nhà của Cynthia nằm gần Khu Thương mại ở Quảng trường Towne, Boise, cách trạm cảnh sát và văn phòng của Quinn chín dặm. Trên đường lái xe qua thành phố, Lucy đã gọi và để lại lời nhắn trong hộp thư thoại của anh. Cô hy vọng anh sẽ không buồn vì cô mượn chiếc xe Jeep của anh. Ngoài ra cô cũng không muốn anh phải lo lắng nếu anh gọi điện về nhà một lần nữa và cô không có ở đó.
Lucy bước từ ánh nắng chiều chói chang vào nhà Cynthia. Các màn cửa đều được kéo xuống. Lucy đưa tay lên lấy kính mát ra khỏi mặt khi cánh cửa sau lưng cô đóng lại. Cô cho kính vào túi xách cô đang đeo và liếc nhìn nội thất bên trong nhà. Một cây đèn đặt ở góc tường thắp sáng cả phòng khách. Lucy ngay lập tức bị gây ấn tượng bởi các đồ trang trí của Disney ở khắp mọi khoảng trống có thể. Tất cả nhân vật từ Chuột Mickey cho đến Cruella De Vil đều nhìn chằm chằm vào cô qua hàng ngàn con mắt được sơn quét.
“Ôi. Tôi không biết chị là một nhà sưu tầm đấy.”
“Ồ, vâng. Tôi đã sưu tầm những đồ vật lưu niệm Disney trong suốt cuộc đời. Kể từ khi cha tôi mua cho tôi máy kẹo gôm. Tôi vẫn còn giữ nó.”
Lucy không phải là một nhà sưu tầm, và không biết nói gì ngoài từ, “Ôi, ôi.”
Cynthia mỉm cười và đan tay vào nhau. “Cô ngồi đi, tôi sẽ đi lấy tập hồ sơ.”
Lucy đẩy chiếc gối có hình Vịt Donald trong chiếc quần soóc ngắn cùng chiếc mũ thuỷ thủ sang một bên và ngồi xuống trên sofa. Cô nôn nóng lấy được tập hồ sơ và hy vọng có thể quay trở lại với công việc. Nhưng ngoài ra, cô còn nôn nóng chờ Quinn về nhà và kể cho cô nghe về bằng chứng mới nhất.
Cynthia quay trở lại với tập hồ sơ trên tay. Nhưng thay vì đưa cho Lucy, cô ta đi về phía bên kia phòng và ngồi xuống. “Tôi rất vui vì cô đến đây. Việc này mang lại cho chúng ta cơ hội nói chuyện về chuyện viết lách.”
Lucy làu bàu trong bụng. “Liệu tôi có thể giúp gì cho cô không?”
“Sự thật là không.” Cô đưa tập hồ sơ lên. “Tôi đã đọc một vài chương của cô.”
Lucy cảm thấy lông mày của mình nhướn lên trên. Người duy nhất cô để cho đọc các bản thảo của cô là Maddie. “Vậy sao?”
“Đừng tỏ ra cảnh giác thế.” Cynthia nghiêng đầu sang một bên và mỉm cười. “Chúng tuyệt như mọi khi.”
Đầu lưỡi Lucy như muốn bật ra, Chuyện quái quỷ gì vậy? Thay vào đó cô buộc mình mỉm cười và nói, “Cám ơn.”
“Tôi thật sự thích phần cô viết về kẻ giết người bám theo các nạn nhân sau khi cô ta gặp họ và trước khi cô ta giết họ. Nó giống như một tuần trăng mật. Nó thật xúc động. Rất ly kỳ.”
Được rồi. Thế là Cynthia đã đọc một vài chương bản thảo. Cô ta chỉ tò mò và chỉ đọc trộm thôi. Không có vấn đề gì. Hay đúng hơn là, Lucy sẽ không làm to chuyện này. “Tôi rất vui vì cô thích nó.”
“Tôi thấy có một vài nhận xét được viết ở các lề. Tôi hy vọng cô phiền vì tôi đã tự ý thêm vào một vài lời phê bình.
Ôi Chúa ơi. Máu dường như cạn kiệt trong đầu Lucy, và tất cả những gì cô có thể làm là kinh ngạc, “Ồ.”
“Tôi chú ý đến một vài lỗi dấu phẩy, và cô thật sự cần phải chú ý đến các câu quá dài.”
Hãy tỏ ra dễ chịu nào, Lucy. “Ồ, nó chỉ là bản thảo thôi mà,” cô nghe chính mình nói. Cô đứng dậy. Cô cần phải ra khỏi đây trước khi cô nói một điều gì đó thô lỗ và hạ mình.
“Đó là lý do tôi đã không phê bình về cách dùng quá nhiều trạng từ mang đuôi “ly” của cô. Trong tương lai, cô cũng nên chú ý đến cả điều đó nữa.”
Lucy đi băng qua phòng và đến trước mặt Cynthia. “Tôi sẽ nhớ.”
Cynthia vẫn ngồi trên ghế, ngước lên nhìn Lucy qua đôi mắt màu xanh lá nhạt. “Và cái người viết phê bình trên bản thảo của cô không biết mình đang nói về điều gì.”
Phải can đảm lắm mới nói ra được điều này. Lucy chưa bao giờ nghĩ Cynthia lại có được sự can đảm đó. “Tôi sẽ nói cho Madeline Dupree biết điều này.”
“Madeline Dupree? Nhà văn viết truyện dựa trên các vụ án có thật?” Lông mày của Cynthia nhíu lại như thể cô đang chiến đấu với cái không thể đạt được. “Không, Madeline đã sai.”
Lucy sẽ kể chuyện này cho Maddie và nhìn bạn mình sẽ cười chết lên chết xuống vì chuyện này. Sự thật, chắc chắn là họ sẽ cười điên đảo nhưng hiện thời chuyện này chẳng buồn cười tí nào cả. Cô đưa tay lên cầm tập hồ sơ. “Cám ơn sự góp ý của cô, nhưng tôi cần phải về nhà.” Cô mỉm cười nhưng sợ rằng nó chỉ là một nụ cười nhạt thếch. Cô muốn ra khỏi ngay nhà của Cynthia, và chẳng quan tâm điều đó thể hiện như thế nào. “Tôi có cuốn sách cần phải viết.”
“Các đốm xuất huyết ở mắt thường không xuất huyết ở một xác chết do bị chết ngạt.”
Lucy biết điều đó và cô chắc Maddie cũng thế.
“Và việc tìm kiếm các nạn nhân sẵn sàng cho điều đó cực kỳ dễ dàng.” Cuối cùng Cynthia cũng đứng lên. “Ngay cả khi cảnh sát xuất hiện trên tivi và cảnh báo rằng đàn ông không nên có quan hệ bằng kiểu bondage.”
“Ừ, đúng vậy.” Lucy liếc nhìn tập hồ sơ trong tay Cynthia và tự hỏi liệu cô có nên đếm đến ba, chụp lấy nó và bỏ chạy không.
“Họ vẫn làm điều đó. Vào mỗi tối thứ Sáu và thứ Bảy, họ đến và đi vòng vòng quanh các lối đi như những con cá mập. Sau khi một vài con trong số chúng lượn qua, cô có thể thấy chúng chỉ là những thằng đàn ông dễ khinh.”
Lucy nhìn lên như thể não cô ngừng hoạt động. “Cái gì?”
“Cô đã làm hỏng nó,” Cynthia nói. “Cô đã làm hỏng mọi thứ.”
Lucy cảm thấy da đầu mình kéo căng ra. Cô chắc đã nghe lầm. “Cô đang nói về điều gì vậy?”
“Ngay từ lúc đầu, tôi đã viết thư cho cô vì tôi muốn cô biết tôi đã làm tốt như thế nào. Giống như cô đã rất giỏi trong việc viết lách của mình. Các cuốn sách của cô luôn luôn mang lại niềm vui cho cuộc đời tôi. Và tôi muốn đáp lại cô như một lời cảm ơn vì những gì cô đã làm,” cô ta nói, tìm kiếm tất cả các từ như thể họ đang thảo luận về loại xà phòng nào có hiệu quả nhất cho các vết bẩn. Nhưng không phải thế, và không còn nghi ngờ gì nữa, Lucy đã nghĩ rằng cô đang nhìn chằm chằm vào một kẻ giết người hàng loạt. “Lúc đầu tôi nghĩ mình nên gởi cho cô một vài công thức làm bánh, nhưng tôi không biết liệu cô có thích nướng bánh không.”
“Việc nướng bánh thật tuyệt.” Lucy bước lùi lại một vài bước và cho tay vào trong túi xách. Cô cũng không nghi ngờ rằng chắc chắn Cynthia sẽ không cho phép cô rời khỏi đây. Cô chạm vào ví và điện thoại, mắt kính và son môi.
“Sau khi tôi gởi cho cô lá thư đầu tiên, cô không mang nó đến cho cảnh sát. Tôi nghĩ cô đã hiểu được rằng các gã dơ bẩn đó cần phải được trừng phạt. Tôi đã rất vui vì cảm thấy quá cô độc trong một thời gian dài. Tôi nghĩ chúng ta là bạn. Sau đó tôi thấy cô với hắn ta và tôi biết tất cả chỉ là những lời nói dối. Cô đã nói dối tôi.”
“Tôi xin lỗi vì đã cho cô cảm giác đó,” Lucy thuyết phục khi cô từ từ dịch ra xa, tiến về phía cánh cửa. Cô cảm nhận được hộp danh thiếp và một vỉ Breath Savers.
“Không, cô không xin lỗi. Tôi sẽ không nguôi giận đâu.”
“Tôi xin lỗi.” Cơn giận dâng đầy trong Lucy và cô phải đấu tranh để giữ được bình tĩnh. Cynthia không trông như thể cô ta có vũ khí. Lucy điên tiết đến độ nghĩ rằng rằng có thể đánh chết cô ta nếu phải đánh nhau.
“Không dễ như thế đâu.” Cynthia đi về phía cô, sau đó lách sang một bên, đứng chặn trước cánh cửa. “Nhờ đọc sách của cô, tôi biết cách mang găng tay và tóc giả, tạo ra các bằng chứng giả. Tôi đã mặc bộ áo màu đỏ và màu ngọc lam đến nhà trọ ở Chinden, lượn lờ như một thành viên của Hội Phụ nữ Lông công vì tôi biết một người nào đó sẽ nhìn thấy mình.” Cô ta hất cằm lên và đặt tập hồ sơ lên kệ, làm các bức tượng Bạch Tuyết và Bảy chú lùn rơi lả tả. “Tôi thật là thông minh.”
Lucy cảm nhận được cây bút, nhưng nó không phải là cây bút gây mê của cô. Cô nhìn vào mắt Cynthia, vẫn bình thản như cô có thể, và buộc mình phải nói, “Việc đó thật thông minh.”
“Tôi đã đi vào các ngôi nhà và cái nhà trọ đó và không cảm thấy gì cả. Như thể tôi chưa bao giờ ở đó. Tôi đã học điều đó từ cô.”
“Các cuốn sách của tôi chỉ là hư cấu.” Lucy cảm thấy được cái mát lạnh của kim loại từ nắm đấm đồng và lướt các ngón tay mình vào đó. “Chúng không phải là các cuốn sách hướng dẫn.”
“Cô đã bảo tôi ghét những người đàn ông đó. Cô không thể thoát khỏi tôi. Tôi sẽ không để cô làm điều đó.”
“Cô sẽ bị bắt thôi,” Lucy nói và nắm chặt lấy cây bút gây tê của mình. Cô phải ra tay trước thôi. “Cô đã để lại dấu vân tay trong xe của Robert Patterson.”
Lỗ mũi của Cynthia phình ra và mắt thì nheo lại. “Lại thêm một lời nói dối nữa. Tôi đã rất cẩn thận, không chạm vào bất cứ cái gì.” Cô ta đưa tay vào phía sau lưng và lấy ra một con dao bếp.
Chết tiệt. “Cảnh sát biết tôi đang ở đây,” Lucy nói dối khi cô bước lùi lại, mắt vẫn dán chặt vào con dao dài năm inch.
Cynthia lắc đầu và bước về phía Lucy. “Cô có thể là một nhà văn giỏi, nhưng là một kẻ nói dối tồi. Tôi quá thông minh với họ và tôi quá thông minh với cô.”
“Cô đã để lại dấu vân tay trên bì thư cô gởi vào hộp thư của tôi.”
Điều này làm Cynthia ngừng lại. Một lần nữa lông mày cô ta nhíu lại như thể cô ta đang chống lại việc không thể làm được. “Đừng nói dối nữa!” Cô ta nhào tới và Lucy rút tay ra khỏi túi và vung tay. Nắm đấm đồng quật mạnh vào trán Cynthia, cô ta ngã nhào xuống.
Lucy nhào ra cánh cửa mà không cần xem liệu cô có đánh gục Cynthia không. Nhưng cô chỉ chạy được vài bước trước khi Cynthia chụp lấy mắt cá chân của cô. Lucy ngã xuống.
Cynthia ngồi lên người cô trước khi cô có thể di chuyển . “Tôi nghĩ mình sẽ cảm thấy tệ khi giết cô.”
Lucy quay người lại, đâm mạnh cây bút gây tê vào phần bắp đùi Cynthia, và nhấn nút. Không có gì xảy ra. “Chết tiệt!”
“Bây giờ tôi sẽ chẳng cảm thấy tệ chút nào nữa.” Cynthia đưa con dao lên, và Lucy hoảng loạn. Cô sẽ không phải chết như thế này. Không thể nào. Cô nhìn chằm chằm vào con dao dài năm inch, chờ Cynthia đâm thẳng con dao xuống. Khi cô ta làm thế, Lucy biết mình phải làm gì. Cô sẽ đấm vào cánh tay của Cynthia và tay còn lại sẽ đẩy người cô ta ra. Vấn đề duy nhất là cô phải để cho Cynthia áp sát vào cô, lúc đó cô mới có thể đấm nắm đấm đồng vào mũi của ả bệnh hoạn này.
“Cô cũng giống như những người khác,” Cynthia nói. “Họ cũng đánh giá thấp tôi.”
Từ bên ngoài căn nhà, Lucy nghe thấy một tiếng kêu lớn trước khi cánh cửa bật tung ra và ánh nắng tràn ngập khắp phòng khách.
Trong ánh nắng vàng, Cynthia nhìn lên khi một viên đạn 9mm cắm thẳng vào giữa đôi mắt đang thất thần của cô ta. Đầu cô ta ngã ra sau, Lucy đẩy mạnh và bò bên dưới cô ta. Cô đứng lên, lao vào vòng ngực rắn chắc và đôi bàn tay đang chờ đợi. Cô không cần phải nhìn lên để biết đó là Quinn, người đang giữ cô thật chặt đến nỗi cô không thể nào thở nỗi. “Cô ta tính giết em,” cô nói hổn hển.
“Anh biết.”
“Em đã đấm cô ta bằng nắm đấm đồng.”
“Ngoan lắm!”
“Cây bút gây tê của em ko hoạt động.” Cô quay đầu lại để nhìn, nhưng bàn tay Quinn đã quay đầu cô lại.
“Em không muốn nhìn thấy cái đó đâu,” anh nói.
Kurt Weber lướt qua hai người. Lucy liếc nhìn qua bờ vai Quinn ra phía chiếc xe màu trắng trên bãi cỏ và những ánh đèn màu đỏ cứ xoay tít ở tấm che nắng.
“Cô ta chết rồi à?” Lucy hỏi.
“Trước khi chạm vào sàn,” Kurt trả lời.
Lucy bắt đầu run rẩy. “Cô ta là người đó, Qu-Quinn.”
“Anh biết.” Anh vẫn giữ một tay quanh người cô, tay còn lại cho súng vào bao da bên hông. “Em có bị thương chỗ nào không?”
Cô lắc đầu khi cô bắt đầu đứng lên.
Quinn đưa Lucy ra bên ngoài trong ánh nắng ban chiều tràn ngập khắp khu phố và đi cùng cô đến phía ghế tài xế của xe tuần tiễu. Cửa xe đang mở, anh cúi người vào bên trong để lấy ra một microphone cầm tay được gắn với radio. Anh đứng thẳng dậy, kéo căng sợi dây màu đen. Lucy nắm vào phía trên cửa xe khi anh gọi về tổng đài. Cô ngẩng mặt lên về phía ánh mặt trời ấm áp, cảm nhận từng tia nắng chiếu vào hai gò má và trán mình, lắc lắc như thể cô đang tan ra. Cô cảm thấy phổi mình không có đủ không khí. Miệng khô và cổ họng cô rất đau. Cô sợ mình mắc phải chứng thở quá nhanh.
Quinn quẳng chiếc mic vào trên ghế tài và lấy một cái mền ra khỏi xe tải. Anh khoác nó quanh người Lucy, sau đó nhìn vào mắt cô.
“Lucy, em sẽ ngất đấy nếu em không cố thở bình thường.” Anh xoa bên ngoài tấm mền vải đang được choàng trên vai cô. “Chúng ta không có nhiều thời gian trước khi nơi này đông đặc cảnh sát. Vì thế anh cần em tỉnh táo và nắm vững những gì anh sắp nói với em.”
Cô nhìn chăm chú vào mặt Quinn và thở sâu. “Được rồi.”
“Xe cứu thương đang trên đường đến kiểm tra cho em. Nếu em đc chuyển đến bệnh viện, em sẽ đc thẩm vấn ở đó. Nếu em ổn và ko cần đến bệnh viện, một người nào đó sẽ đưa em đến văn phòng và thẩm vấn em. Anh ko biết là ai, nhưng em sẽ ổn thôi. Nói cho họ nghe về mọi điều em biết.”
“Anh không ơ-ở đó sao? Cô lắp bắp. Nếu tập trung, cô có thể kiểm soát được hơi thở, nhưng không có một sức mạnh ý chí nào có thể ngăn cô khỏi việc run rẩy.
“Anh sẽ ở đó, nhưng anh không thể ở bên em. Anh xin lỗi.”
Tiếng còi xe cứu thương vang lên từ xa. “Em sẽ cố. Anh có nước không?”
Anh lắc đầu. “Anh xin lỗi vì không có mặt ở đây sớm hơn.” Anh xoa xoa một bên mặt. “Anh đang trên đường đến đây khi nhận được hộp thư thoại của em. Anh nghĩ tim mình như ngừng đập và không thể nào đập lại được nữa.”
“Em chưa bao giờ n-nghĩ rằng Cynthia lại là Chết ng-ngạt.” Cô siết chặt người lại trong chăn. “Cô ta khá… d-dịu dàng. Ngay cả khi cô ta đang nói cho em biết cô ta là a-ai và tất cả những điều tồi tệ cô ta đã l-làm. Cô ta khá điềm tĩnh. Ừ, cho đến khi cô ta hoàn toàn rôi-rối trí.”
Tiếng xe cứu thương đến gần hơn, và Quinn ôm chặt cô vào ngực mình. “Giờ em được an toàn rồi,” anh nói vào tai cô. “Mọi việc đã kết thúc và em sẽ ổn thôi.”
Ba xe tuần tra dừng lại và kêu inh ỏi ở giữa đường, còi báo động kêu inh ỏi và đèn loé sáng. Một lát sau, một chiếc xe cứu thương đỗ trước xe Jeep của Quinn đang đậu ở vỉa hè.
Lucy được nhanh chóng đưa vào trong xe. Mãi cho đến khi cô ngồi phía sau xe cứu thương với bộ đo huyết áp trên cánh tay và mặt nạ oxy trên mặt, cô mới bình tĩnh lại để cho mọi việc tái hiện lại. Cô có thể là người bị chết. Không phải Cynthia. Bị đâm cho đến chết bởi một ả điên loạn trí.
Không. Cô đã chống cự và sẽ không để chính mình phải bị như thế. Xét cho cùng, cô là mẫu người phụ nữ có thể hút được chất độc. Khi gặp nguy hiểm, cô có thể đấm cả cá mập cơ mà. Kỳ cục, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều so với trước đây.
Cô liếc nhìn ra ngoài từ phía sau xe cứu thương, cảnh sát không mặc đồng phục và các thám tử mặc thường phục, khoảng sân với các dãy băng hiện trường phạm tội giữ cho dân chúng tránh xa. Cô không nhìn thấy Quinn.
Cô nhìn thấy anh khi được thám tử Gonzalez hộ tống đến chiếc xe không nhãn mác. Cô chỉ kịp liếc nhìn anh trên đường ra khỏi hiện trường. Anh đứng cạnh chiếc xe của mình, và đang nói chuyện với Kurt Weber. Anh ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh gặp ánh mắt cô trong một phần nhỏ của giây trước khi anh quay mặt đi. Trong một giây cô nhìn thấy sự buồn bã, trống rỗng trong mắt anh. Trái tim cô đau đớn muốn được ở bên cạnh anh.
Tại sở cảnh sát, buổi thẩm vấn kéo dài hơn hai tiếng. Và vào lúc nó kết thúc, Lucy kiệt sức và mệt lả. Cô chỉ muốn về nhà. Về nhà cô và ôm ấp con mèo. Ngày mai cô sẽ gọi cho gia đình và các bạn, cô sẽ kể cho họ nghe điều gì đã xảy ra. Tối nay cô chỉ muốn bộ pyjama bằng vải flannen, một tách trà được lọc hết chất cafein, và tắm vòi sen. Nếu buộc phải chờ đợi Quinn, cô thích được làm điều đó ở nhà. Cô đã nhờ một vị thám tử nào đó đưa cô về nhà thay vì Quinn.
Khi thám tử Gonzalez ngừng xe ở phía trước cửa nhà cô, cô nhìn và hỏi điều muốn biết nhất, “Thám tử McIntyre ở đâu?”
“Lúc này ư, chắc anh ấy đang nói chuyện với một vài gã đến từ Sở Mật vụ.”
“Cảm ơn vì đã cho đi nhờ,” cô nói và ra khỏi xe. Cô đi vào nhà và đóng cánh cửa sau lưng. Ông Snookums bước ra từ bếp và phát ra một chuỗi những tiếng kêu ngao ngao lớn, chào đón cô về nhà. Cô đặt ví trên bàn café và bế mèo lên. Rồi vì một vài lý do nào đó không thể giải thích được, cô quỵ xuống và bật khóc.
“Tao rất sợ, Snook à.” Cô thút thít nói. Cô không biết mình đã quỳ trên sàn, ôm con mèo trong tay khi nó kêu rừ… ừ… ừ trong bao lâu. Nhưng khi nước mắt cô ngớt đi, thay bằng những tiếng nấc nhẹ, cô đổ đầy đĩa thức ăn cho Snookuns và đi tắm. Cô bước vào bên dưới làn nước ấm và nhắm mắt lại. Cả người cô cứng đơ và đau nhức. Cô không biết liệu đó có phải do cô đánh nhau với Cynthia hay là kết quả của sự run sợ.
Sau khi tắm xong, cô mặc bộ pyjama bằng vải flanne có hoa văn hình những chú chó màu hồng. Cô nấu món mì gà và đợi Quinn. Vào lúc mười giờ, cô xem bản tin. Trên màn hình tivi xuất hiện hình ảnh ngôi nhà của Cynthia và cảnh sát đang làm việc tại hiện trường. Lucy nhìn thấy Quinn đang đứng dựa lưng vào phía sau xe của anh, nhìn chằm chằm như lúc cô được đưa khỏi hiện trường.
Vì cảnh sát chưa thông báo danh tính, tên của Cynthia chưa được tiết lộ. Nhưng các bản tin tường thuật rằng phía cảnh sát tin rằng cô ta là người chịu trách nhiệm cho cái chết của bốn người đàn ông ở Boise. Lucy được tường thuật như là “một người phụ nữ địa phương”, nhưng tên Quinn lại được nhắc đến như là người đã bắn và giết chết nghi phạm.
Sau bản tin, Lucy ẵm mèo đi về phòng ngủ. Có thể Quinn đang chờ đến sáng mai mới đến thăm cô. Chất adrenalin quá tải đã khiến cho cơ thể cô mệt mỏi và cảm xúc lụi tàn – ngoại trừ việc Quinn đang ở đâu là vấn đề mà cô quan tâm nhất. Cô không bao giờ mệt mỏi khi nghĩ về anh.
Cô mở đèn ở bàn đầu giường. Quinn đã nói rằng họ sẽ tiếp tục gặp gỡ nhau sau khi mọi chuyện kết thúc. Cô càng ngồi trên giường chờ đợi, cô càng bắt đầu suy nghĩ anh có ý gì khi nói thế. Anh chưa từng nói là anh yêu cô. Cuộc sống của họ trở nên hỗn loạn gần đây. Điều đó có thể khiến anh muốn chia tay cô. Cô chắc chắn không muốn điều đó xảy ra, nhưng nếu anh muốn, cô sẽ chấp nhận.
Cô lấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn mới nhất của Clare khỏi tủ đầu gường. Nhưng sau khi đọc ba lần cho cùng một trang sách, cô bỏ nó xuống. Vào lúc một giờ ba mươi sáng, chuông điện thoại ở đầu giường vang lên, cô nhấc điện thoại lên.
“Anh đang đứng ở ngoài,” anh nói. “Đáng lẽ anh rung chuông cửa, nhưng anh không muốn làm em sợ.”
Cô mỉm cười, và tim cô đập mạnh trong lồng ngực. “Em xuống ngay đây.” Cô không bận tâm đến áo choàng hay nhìn qua lỗ nhìn trên cửa. Cô mở cửa ra. Và anh đứng đó, trên hành lang nhà cô, bên dưới ánh sáng của ánh đèn sáu mươi watt. Ánh đèn toả sáng trên tóc và trải khắp áo sơ mi cô đã cài nút cho anh sáng nay. Liệu chỉ có sáng nay thôi không?
Tiếng “Chào,” nhẹ nhàng của anh lấp đầy khoảng trống giữa họ.
“Chào, Quinn.”
Anh nhìn vào cô trong một lúc lâu sau đó hắng giọng, “Em khoẻ không?” anh hỏi.
“Em ổn. Cuộc thẩm vấn không tệ lắm.”
“Tuyệt.”
Anh tiếp tục nhìn cô, với vẻ mặt ngập ngừng, và cô hỏi, “Anh muốn vào nhà không?”
“Chưa được.” Anh lắc đầu. “Anh đang bị đình chỉ một khoảng thời gian. Vì thế anh có đủ thời gian.” Anh vẫn đứng yên vì thế cô bắt đầu cảm thấy hơi nghi ngờ.
“Anh bị đình chỉ trong bao lâu?”
“Anh không rõ lắm. Chúng ta có thể nói về việc gì đã xảy ra sau. Nhưng ngay bây giờ anh muốn hỏi em một vài điều quan trọng.”
“Điều gì vậy anh?”
Anh nuốt xuống. “Em muốn đi chơi với anh không?”
“Đi đâu?”
“Hẹn hò.”
Cô mỉm cười, và cảm thấy người lâng lâng. “Ngay bây giờ ư?”
“Anh nghĩ chúng ta nên bắt đầu hẹn hò ngay tối nay.”
“Em đồng ý.” Cô đứng sang một bên, và anh bước vào nhà. Lucy đóng cửa lại và tựa lưng vào đó. “Em có nên thay đồ không?”
Anh lắc đầu. “Như thế được rồi. Anh nghĩ chúng ta nên mang theo con mèo và anh sẽ đưa cả hai tới nhà anh.”
“Snookie cũng được mời?”
“Ừ, cả nó nữa. Anh muốn đưa em về nhà và nắm chắc rằng em thực sự ổn. Và anh nghĩ em sẽ thoải mái hơn với cái túi đầy lông của em.”
“Có lẽ em muốn được chăm sóc cho anh.”
“Thế thì đi nào. Anh nghĩ đã đến lúc cho Ông Snookums gặp Millie rồi.”
Cô cắn một bên môi. “Anh vừa nói “Ông Snookuns” sao?”
Một nụ cười mỉm từ từ xuất hiện ở khoé môi anh. “Anh yêu em mà,” anh nói. “Tên con mèo của em không làm anh sợ hãi nữa.”
Ngực cô nhói đau và cô chớp chớp mắt để ngăn sự nhức nhối đột ngột trong mắt mình. “Ồ, em cũng yêu anh, vì thế khi nghe anh nói về các viên bi teo tóp của mình không làm em phải bịt kín tai lại.”
Anh tắc lưỡi. “Anh đoán điều này không có vẻ lãng mạn cho lắm.”
Cô lắc đầu, và mắt cô ngân ngấn nước. “Không. Chắc chắn anh sẽ không tìm thấy nó trên một tấm thiệp Hallmark nào đâu.”
Anh bước tới một bước nữa khi những giọt nước mắt đầu tiên tràn qua bờ mi cô. Anh nhẹ nhàng quẹt nó khỏi mặt cô. “Anh yêu em. Khi anh bước vào ngôi nhà đó và thấy người phụ nữ đó ở phía trên người em, bên trong anh như rời ra.”
Cô hôn vào lòng bàn tay anh. “Em yêu anh, Quinn. Em yêu anh khi em nghĩ anh là một thợ ống nước đang đau khổ vì cái chết của vợ. Em cố không yêu anh khi em phát hiện ra anh là một cảnh sát và Millie là con chó của anh. Và anh đã nói dối em. Em cảm thấy thật ngốc nghếch, vì em đã quá yêu anh mất rồi.”
Anh choàng tay qua eo cô và nhìn cô qua ánh mắt đen sậm mà cô yêu thích. “Anh muốn em khi anh nghĩ em sẽ trùm một chiếc túi qua đầu anh và kết thúc cuộc sống của anh. Anh muốn em nhiều hơn bất cứ điều gì. Anh yêu em nhiều hơn bất cứ người nào khác. Em xuất hiện trong cuộc đời anh như ánh nắng và làm cho anh nhận ra anh cô đơn đến dường nào. Anh không muốn sống cuộc sống như thế nữa.” Anh hôn vào tóc cô. “Anh sẽ yêu em đến hơi thở cuối cùng.”
Lucy nuốt mạnh khi những giọt nước mắt khác bắt đầu chảy xuống khuôn mặt cô. “Đây là cuộc hẹn hò tuyệt nhất mà em từng có.”
“Không. Đây chỉ mới là phần đầu của cuộc hẹn hò.” Anh trượt tay xuống phía sau lưng cô. “Phần tuyệt nhất vẫn chưa đến.”