Đọc truyện Nơi Đây Anh Chờ Em – Chương 3: Nhà họ Sở lừng danh
Lúc Sở Tâm Nhi đến Sở Thị thì trời đã bắt đầu sẩm tối. Đưa xe cho nhân viên cô cầm túi xách bước vào đại sảnh công ty.
“Xin lỗi, cô có hẹn trước không ạ?”. Nhân viên tiếp tân thấy cô bước vào liền vội vã cản lại.
“Không có”. Sở Tâm Nhi nhàn nhạt trả lời.
“Vậy xin lỗi. Tôi không thể cho cô vào”. Nhân viên lễ tân lễ phép nói.
Hàng lông mày của Sở đại tiểu thư khẽ nhíu lại, cô nhìn thẳng vào mặt nhân viên lễ tân hỏi: “Cô là người mới?”
“Dạ? Vâng!” Người nhân viên nhất thời bị câu hỏi của cô làm cho đứng hình.
“Vậy thì mời cô tránh đường”. Sở Tâm Nhi hất tay cô ta ra khỏi trước mặt mình rồi bước về phía thang máy.
“Cô ơi! Không được đâu ạ…”. Nhân viên tiếp tân khổ sở chạy theo cản cô lại.
“Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?”. Quản lí thấy thế liền cao giọng quát.
“Quản lí Từ, cô ấy không có hẹn trước mà đã xông vào đòi lên phòng chủ tịch. Tôi chỉ cản lại…”. Nhân viên tiếp tân nhỏ giọng giải thích.
“Quản lí Từ, đã lâu không gặp.” Sở Tâm Nhi nghe vậy liền quay lại chào hỏi.
“Sở tiểu thư? Chào… chào cô, cô mới về ạ”. Quản lí Từ nghe nhân viên nói thế đang định quay sang mắng người con gái không biết phép tắc này. Nào ngờ lại là tiểu công chúa của Chủ tịch đại nhân, bọn họ nào dám đắc tội.
“Sở tiểu thư? Quản lí Từ, cô ấy…” Nhân viên tiếp tân thấy quản lí ngày thường hung hăng quát mắng là vậy mà bây giờ lại kính cẩn chào hỏi người con gái trước mặt thì không thể hiểu nổi. Mặc dù cô ấy rất xinh đẹp nhưng cũng không đến mức dọa cho quản lí Từ sợ chết khiếp như vậy chứ?
“Còn không mau chào hỏi Sở tiểu thư? Đúng là có mắt không thấy Thái Sơn!”. Quản lí Từ vội vàng kéo nhân viên thấp giọng mắng.
“Không cần. Tôi đi trước đây”. Cô không thèm để tâm đến bà cô già chuyên đi nịnh hót này.
Vào thang máy cô ấn thẳng lên tầng 30 bỏ lại mọi ánh nhìn phía sau.
“Sở tiểu thư đẹp quá!”
“Cô ấy đúng là nữ thần mà”
Quản lí Từ nghe thấy âm thanh bàn tán phía sau liền quay lại quát tháo: “Hết việc rồi à? Còn không mau đi làm đi!”
Mọi người nhanh chóng giải tán trả lại sự yên tĩnh cho đại sảnh rộng lớn.
Đến cửa phòng Chủ tịch Sở Tâm Nhi nhẹ nhàng dặn dò thư kí: “Pha cho tôi cốc nước cam”.
Một lát sau, nữ thư kí trở lại trên tay bưng một cốc nước cam ngọt ngào cười nói: “Đây ạ”.
Cô đưa tay cầm lấy cốc nước xoay lưng mở cửa, trước khi đóng cửa còn không quên dặn thư kí: “Lau bớt lớp phần của cô đi. Trông khó coi muốn chết, định dọa bố tôi chết sao?”
Dứt lời liền đóng mạnh cửa không thèm để ý gương mặt lúc xanh lúc trắng của nữ thư kí.
“Bố! Dừng tay nghỉ một lát đã”. Cô đi đến bên bàn Chủ tịch đặt cốc nước cam lên bàn và nũng nịu nói.
“Con gái yêu của ta! Lại đây bố xem nào”. Sở Định buông cây bút trên tay xuống cười ha hả.
“Đã lớn như vậy rồi! Tâm Nhi của ta càng ngày càng xinh đẹp”. Sở chủ tịch hàng ngày luôn ra vẻ nghiêm khắc giờ đây hoàn toàn rũ bỏ xuống dáng vẻ của một doanh nhân thành đạt, trước mắt cô lúc này chỉ là một người bố yêu thương con gái hết mực mà thôi.
“Con có quà tặng bố”. Cô cười nói.
“Tặng ta? Tâm Nhi thật hiếu thảo!”. Sở Định gật đầu tấm tắc khen con gái cưng.
Sở Tâm Nhi đặt lên bàn làm việc của ông một chiếc đồng hồ khảm kim cương được làm một cách tỉ mỉ và thận trọng. Cô đeo lần cổ tay bố ngọt ngào nói: “Vừa in. Nhìn thật đẹp mắt”.
“Ta thích! Ta thích”. Sở Định giờ đây không khác gì một đứa trẻ được người lớn cho kẹo mà vui mừng.
“Bố thích là tốt rồi”. Cô đưa hai tay xoa nhẹ hai vai ông dặn dò: “Bố không được uống cafe, nếu không sẽ trở thành một lão già xấu xí. Đến lúc đó mẹ sẽ không cần bố nữa, xem bố làm thế nào?”
“Con đúng là một đứa nhỏ đáng ghét!”. Ông bật cười vỗ tay lên bàn tay nhỏ nhắn của cô.
“À, ta đã sắp xếp xong trường học cho con rồi. Ba ngày nữa con sẽ đến đó học, mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt đi”. Sở Định nhắm mắt hưởng thụ đôi tay bé nhỏ đang xoa bóp hai vai của mình nói.
“Con biết rồi”. Cô bĩu môi.
Biệt thự nhà họ Sở.
Từ công ty trở về Sở Tâm Nhi liền lái xe trở về. Nhà hỏi Sở nổi danh là một trong 10 tập đoàn lớn mạnh của thế giới kinh doanh tất cả các lĩnh vực và đặc biệt nhất đó chính là bất động sản. Biệt thự nhà họ Sở nằm ở khu kinh tế trọng điểm của cả nước. Cả căn biệt thự có diện tích hơn 300m2 có tất cả 15 phòng ngủ 2 phòng khách một phòng bếp. Và đặc biệt là trước biệt thự là một vườn hoa rộng 100m2 trồng tất cả các loại hoa quý hiếm trên thế giới. Trong đó có hoa cẩm tú quỳnh là cô thích nhất. Ở giữa vườn hoa có một con đường đá nhỏ rộng 5m dẫn thẳng đến phòng khách của căn biệt thự. Người ngoài nhìn vào chỉ biết choáng ngợp trước sự nguy nga lộng lẫy của nó.
Biệt thự lấy màu trắng là sắc màu chủ đạo nội thất bên trong lấy màu đen là chính. Sở Tâm Nhi vào đến phòng khách liền mệt mỏi thở dốc.
“Đúng là mệt chết con! Vú ơi, mẹ con về chưa?”.
“Bà chủ đang giúp cô sắp xếp đồ đạc trên phòng”. Vú Trần nói vọng từ nhà bếp ra.
“Vâng”. Cô nhanh nhảu trả lời rồi chạy lên gác.
“Mẹ yêu của con”. Mở cửa phòng ngủ liền thấy bóng đáng người phụ nữ đang tất bật giúp cô dọn đồ.
“Cái này mua cho ta sao?”. Mẹ Sở liền giơ chiếc vòng cổ hình giọt nước tinh xảo đang cầm trong tay lên dịu dàng hỏi.
“Mẹ! Làm thế thì còn gì là bất ngờ nữa?” Cô giận dỗi nói.
“Đứa nhỏ này…nhanh đi tắm đi không bố về bây giờ”. Bà Nhược Lan véo má cô nói.
“Vâng, thưa Thái Hậu nương nương”. Cô trả lời rồi vội vàng chạy vào nhà tắm.
“Con đúng là…” Bà Nhược Lan nhìn theo đáng cô lắc đầu ngao ngán.