Nơi Cuối Con Đường

Chương 43: Anh thua rồi


Đọc truyện Nơi Cuối Con Đường – Chương 43: Anh thua rồi

Một
tháng sau, rốt cuộc Lâm Nặc cũng đi gặp cháu của dì Lý.

Khi đó
cô đang nghỉ ngơi ở nhà, nhận được điện thoại của bà Từ. Cô nghe rồi thoải mái
cười nói: “Vâng, mọi người chọn địa điểm đi”.

Ngắt
điện thoại, Hứa Diệu Thanh hỏi: “Hẹn hò à? Xem mắt ư?”

Cô xoay
người vào phòng chọn quần áo, lôi ra vài bộ ướm thử trên người, không quên hỏi
ý kiến bạn: “Bộ nào đẹp?”.

Mùa thu
đang thịnh hành màu xám tro nhạt, trang nhã đơn giản, Hứa Diệu Thanh vội phản
đối: “Thiếu sức sống!”.

Cô nghe
xong chẳng nói lời nào, kéo cô ấy cùng xuống phố kết quả là quần áo mua về trải
đầy trên giường, màu sắc rực rỡ, chất liệu mỏng manh, mềm mại, tựa như áng mây
đủ màu sắc sặc sỡ.

Hứa
Diệu Thanh lén gọi điện cho Hứa Tư Tư, chẳng chút kiêng dè nói: “Phát điên
rồi.”

Cô nghe
rồi chẳng để tâm chỉ mỉm cười.

Cho dù
Giang Doãn Chính là ma túy thì rốt cuộc cũng dần cai được. Có lẽ, hiện giờ
chính là cơ hội để bản thân thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn mãi chẳng có kết thúc
đó.

Quá
trình xem mắt diễn ra tẻ nhạt, đối phương là Hoa kiều, đã sống ở nước ngoài gần
mười năm, dù là ngôn ngữ hay thói quen sinh hoạt cũng đều đã bị Tây hóa.

Địa
điểm hẹn hò ban đầu là nhà hàng cơm Tây, Lâm Nặc ăn một chút bò bít tết tái,
trong quãng thời gian tìm hiểu chỉ cần nghe đến món thịt bò cô lập tức nghĩ
ngay đến dòng máu từ thớ thịt chảy ra khi cắt. Sau này, cô thực sự không thể
kiên trì được nữa. Thế là, cô đề nghị đi cơm Tàu, trước mặt là lẩu cay và cá
hấp, cô chẳng gìn giữ hình tượng, ăn uống vô cùng vui vẻ.

“Hóa
ra chỉ là một cô gái nhỏ bé!”, kèm theo nụ cười khẽ, anh đưa tay ra lấy
khăn giấy giúp cô lau vết dầu mỡ trên khóe môi.


ngẩng lên, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhướn mày: “Nhưng mà anh Trương đây
thì đã già rồi”.

“Đúng
thế”, Trương Nhật Bằng vẫn mỉm cười, “Thế nên, chúng ta kết hôn nhé”.

Tiếng
người trò chuyện trong nhà hàng huyên náo, cô sững sờ, cầm cốc lên uống vài hớp
rồi nói: “Chúng ta mới quen biết nhau chưa đến ba tháng”.

“Vậy
thì có sao? Cứ cho là ba ngày cũng chẳng vấn đề gì”, đúng phong cách thoải
mái, điển hình của người Mỹ, anh nắm tay cô: “Anh thích em”.

Buổi
tối Lâm Nặc về đến nhà, nằm trên giường ngẫm nghĩ, rốt cuộc thế gian này vẫn
thật kỳ diệu.

Thứ bản
thân mong muốn nhất thì không có được, còn hạnh phúc của người khác lại nằm
trong tay mình.

Cuối
cùng cô vẫn chẳng hứa hẹn gì, chỉ nói: “Đợi thêm một thời gian nữa”.

Anh

không muốn ép cô, chỉ nghiêng người đặt một nụ hôn lên trán cô, cười nói:
“Người bị từ chối là anh, sao em lại đau lòng vậy?”


chỉ lắc đầu không nói, ánh mặt trời ngày đông chiếu xuyên qua kẽ lá rắc những
tia sáng vụn vặt, loang lổ lên mặt đất.

Ăn xong
bữa trưa, Lâm Nặc quay về công ty, hai người họ chia tay nhau dưới tòa cao ốc,
cô bỗng giật mình, lặng người nhìn về phía trước.

Trương
Nhật Bằng hỏi: “Sao thế?”

Lâm Nặc
không đáp, một lát sau sau mới lấy hết can đảm đi thẳng đến góc cua rồi dừng
lại.

Không
ngờ cô lại nhìn thấy xe của Giang Doãn Chính ở đây. Mấy tháng qua, Lâm Nặc cứ
ngỡ rằng anh thực sự đã trở nên nhạt nhòa trong cuộc sống của cô. Sau khi chia
tay tại khách sạn, hai người họ không liên lạc với nhau, cả Trợ lý Từ cũng
chẳng thấy xuất hiện.

Thế
nhưng, hiện giờ chiếc xe BMW đen tuyền đang dừng trong bãi đỗ xe dưới tòa nhà,
cánh cửa khẽ hé mở.

Cô hơi
do dự, cuối cùng vẫn hơi cúi người nhìn vào, người ngồi trong khoang xe gục đầu
trên vô lăng, tựa như đang nghỉ ngơi nhưng dường như có linh cảm, anh bỗng
ngẩng đầu lên.

Lâm Nặc
bất ngờ, giật thốt mình, khi đối diện với ánh mắt của anh, cô bỗng né tránh
trong vô thức

Giang
Doãn Chính nhìn cô, đưa tay vuốt vuốt mặt hỏi: “Đi làm à? .

Lúc này
cô mới phát hiện ra giọng anh trầm khàn, mắt thấp thoáng những tia máu li ti,
không giấu nổi sự mỏi mệt và ủ rũ, đến cả bộ quần áo trên người cùng nhăn nhúm.

Xưa nay
anh vốn sạch sẽ, đi đâu cũng tươm tất, ngay cả khi khoác áo ngủ cũng thanh tao
lạ thường, vậy mà lại xuất hiện với dáng vẻ lộn xộn xưa nay chưa từng có, thậm
chí còn hơi tàn tạ.

Lâm Nặc
không khỏi lo lắng, nhẫn nhịn hồi lâu, rốt cuộc vẫn hỏi: “Anh sao
vậy?”, trong lòng cũng cười nhạo chính mình, cuối cùng cô vẫn chẳng thể từ
bỏ được.

Anh
sửng sốt, rồi nói: “Không sao”, giọng vẫn khàn, cười rất nhẹ dường
như chỉ là để vỗ về trấn an cô, còn nét cười lại chẳng xuất hiện trong mắt.

Đôi mắt
thăm thẳm đó đang nhìn cô, với bao cảm xúc phức tạp, sự việc căng thẳng cùng sự
lạnh lùng và ánh mắt sắc nhọn của anh trong khách sạn ngày hôm đó như đã diễn
ra cả thế kỷ, lâu đến nỗi tưởng như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trương
Nhật Bằng lúc này vẫn chưa rời đi, đưa mắt nhìn cô, dường như chẳng hề có ý đến
phía trước quấy rầy.

Lâm Nặc
quay lại nhìn, nói: “À, bạn em đang đợi, em cũng phải lên làm việc
rồi”. Công ty Lâm Nặc làm việc rất thoải mái nhưng lại có yêu cầu rất cao
về sự chăm chỉ, chuyên cần. Cô phụ trách bộ phận Nhân sự, càng không thế sơ
suất để mọi người có lời qua tiếng lại.

Giang
Doãn Chính không nói gì, cô quay người rời đi, trong lòng vẫn hoài nghi vì sao
xe anh lại đỗ ngay dưới tòa nhà công ty cô đúng lúc này.


Nhưng
cô lại tự nhủ, không được dừng lại, không được quay lại nhìn anh! Trương Nhật
Bằng đứng trước mặt cô, khuôn mặt nở nụ cười quen thuộc, hai người sẽ có cuộc
sống hạnh phúc trong một tương lai không xa. Cô đã phải mất rất nhiều thời gian
và sức lực mới có thể quên được anh, không thể để thành công dã tràng được!
Ngay cả cơ hội cỏn con này cũng phải bỏ qua!

Bước
chân vội vàng mà hoảng hốt, cô vừa đi được vài bước liền nghe thấy tiếng nói
vang lên phía sau.

“Lâm
Nặc”, Giang Doãn Chính khẽ gọi tên cô, chẳng rõ từ lúc nào anh đã mở cửa
bước ra, tay chống trên cửa xe. Cô dừng bước, lát sau mới quay lại nở nụ cười
tuyệt đẹp, vô cùng trong sáng, thuần khiết hỏi: “Có chuyện gì vậy?

Anh
sửng sốt, đôi môi mỏng khẽ mấp máy.

Đứng
dưới ánh mặt trời, khoảnh khắc này dường như cô bị ảo giác, dường như cô nhìn
thấy sự mệt mỏi cùng nỗi bi thiết chán chường, trống rỗng lướt qua đáy mắt anh,
còn cả nỗi xúc động khát khao tựa hồ có muôn câu ngàn ý muốn nói ra nhưng lại
chẳng thốt nên lời.

Thế
nhưng cuối cùng vẫn chỉ là ảo giác.

Cô chờ
rất lâu, thấy ánh mắt anh từ từ tối lại, rồi thấp giọng, nói: “Không có
gì, chỉ là thuận đường ghé thăm em thôi”, vẫn là ngữ khí bình tĩnh điềm
đạm, nói xong chẳng đợi cô phản ứng anh liền ngồi lại vào trong xe.

Tiếng
động cơ vang lên, chiếc xe nhanh chóng quay đầu lướt đi.

Đầu phố
mùa đông, ánh mặt trời chiếu xuống những tia nắng ấm áp hiếm hoi.

Nghiêng
người đứng bên dòng xe qua lại không ngừng, Lâm Nặc lại đi về phía trước, mãi
đến khi cánh tay bị nắm chặt lấy, một giọng nói đầy quan tâm vang lên:
“Sao tay lạnh thế kia?” .


ngẩng đầu lên, ánh mặt trời vàng nhạt khiến cô chói mắt, cô hoảng hốt kêu lên
một tiếng, rồi ngây ra chẳng biết nên trả lời thế nào.

Trở về
công ty tham dự cuộc họp phòng ban như thường lệ, ngồi trong phòng họp nhỏ bé
với hệ thống sưởi đầy đủ, lúc này, Lâm Nặc mới dần tỉnh láo trở lại, nơi bàn
tay đan chéo nắm chặt đặt trước bàn, cảm nhận được ngón tay ấm dần lên nhưng
trong lòng vẫn cảm thấy khác thường, cô cứ nhớ đến về tia máu hiện lên trong
đôi mắt cùng vẻ mặt tiều tụy của anh, một thứ cảm giác lạ lùng xuất hiện, dần
dần cảm thấy lòng nóng như lửa đốt.

Cùng
chẳng rõ là bao lâu, đồng nghiệp ngồi cạnh huých nhẹ cô: “Sếp đang nhìn
chị kìa”

Cô kinh
ngạc, liếc mắt nhìn, vội vàng ổn định lại tâm trạng.

Gần đây
công ty có sự thay đổi về nhân sự, cuộc họp lần này kéo dài khá lâu, sắp kết
thúc thì điện thoại trong túi áo reng lên liên hồi.

Trưởng
bộ phận đang phát hiểu tổng kết, nghĩ đến ánh mắt cảnh cáo của sếp vừa rồi, Lâm
Nặc đưa tay nhấn nút tắt điện thoại.


Nhưng
ngay sau đó, đối phương tiếp tục gọi đến.

Cô thở
dài, mặc kệ nó, rõ ràng đối phương rất kiên nhẫn, điện thoại rung nhiều đến nỗi
eo cô như tê dại đi. May lúc này đã tan họp, cô như “nhận được ân
xá”, rút điện thoại ra chẳng buồn liếc nhìn liền nhận máy: “Ai
vậy?”.

Nghe
thấy giọng của Trợ lý Từ, cô ngừng lại, hỏi: “Có chuyện gì không?”.

Dường
như vì lo lắng nên cô chưa dứt lời thì anh đã nói tiếp: “Chiều nay đột
nhiên Giang Tổng nôn ra máu, hiện giờ đang được đưa vào bệnh viện cấp
cứu”.


không nghe rõ nữa, đầu óc như mụ đi, tim đập loạn nhịp, từng chút từng chút đập
vào lồng ngực đau âm ỉ.

“Cái
gì cơ?”, cô ngẩn người hỏi.

Thực ra
chẳng phải vì không nghe rõ, chỉ là không kịp phản ứng, dường như là sợ hãi. Rõ
ràng hệ thống sưởi ấm trong phòng họp vẫn chạy nhưng cô lại cảm thấy hơi lạnh
đang bao trùm.

Cô nghe
thấy Trợ lý Từ nói, “Lâm Nặc, tôi cũng không biết có nên báo với cô không
nữa”, rồi nói cho cô tên bệnh viện cùng địa chỉ, lại hỏi: “Ca phẫu
thuật vẫn chưa kết thúc, cô có đến không?”.

Tay run
rẩy, cô ngắt điện thoại, chạy nhanh ra ngoài.

Giữa
chừng bị kẹt xe đúng ngay đoạn đường đang sửa chữa, máy xúc bên ngoài cửa sổ
làm cuốn từng đám bụi dày đặc, bao trùm tất thảy, dòng xe trước mặt xếp thành
một hàng dài, từ từ di chuyển về phía trước. Cô như mất hết kiên nhẫn, hơi thở
cũng nặng nề dần trong vô thức. Tài xế là một người đàn ông trung niên, quay
đầu lại nói: “Đừng sốt ruột qua đoạn đường này là ổn thôi”.

Khi cô
vội vã chạy vào bệnh viện thì Giang Doãn Chính đã được chuyển sang phòng bệnh,
Trợ lý Từ nói: “Xuất huyết dạ dày cấp tính nhưng giờ thì không sao rồi,
Buổi chiều anh ấy ra ngoài về, vừa vào văn phòng ngồi một chút, không đến hai
phút sau thì nôn ra máu, chẳng cách gì cầm máu được cả. Cả phòng Thư ký bị một
phen hú hồn hú vía”. Thực ra, khi anh nói những lời này, sắc mặt vẫn còn
kinh hãi. Lâm Nặc không kìm được hỏi: “Sao lại ra nông nỗi này chứ? Dạ dày
Giang Doãn Chính không tốt nhưng trước kia cũng chẳng nghiêm trọng đến mức
này”.

“Bác
sĩ nói đấy là căn bệnh về thể xác và tinh thần, thường ngày do ăn uống thất
thường lại thêm áp lực về mặt tâm lý, đột nhiên phát bệnh chẳng có gì lạ
cả”, anh ngừng lại, đanh giọng nói tiếp: “Gần đấy công ty nhiều việc
quá, lần trước Giang Tống đi công tác trở về tình hình sức khỏe đã không tốt,
nào ngờ đêm hôm trước mẹ anh ấy lại qua đời, lễ truy điệu vừa kết thúc lúc
sáng”.

Đầu óc
Lâm Nặc ong ong, tựa như tiếng sấm vang rền, mãi sau mới dịu lại, chau mày lúng
túng hỏi: “Mẹ anh ấy qua đời rồi sao?”.

Trước
kia khi còn ở cạnh Giang Doãn Chính, cô vẫn thường vào bệnh viện thăm Chương
Vân Như, tuy đã cao tuổi lại mắc bệnh nhưng bà vẫn là người phụ nữ xinh đẹp tao
nhã, thực hiếm thấy.

Sau đó
cô cứ không ngớt lời ca ngợi nhưng Giang Doãn Chính chỉ cười nhạt. Cô biết rằng
tình cảm của hai mẹ con anh thực sự rất tốt, bởi trước mặt mẹ sắc mặt Giang
Doãn Chính luôn dịu dàng ôn hòa, vứt bỏ dáng vẻ sắc bén lạnh lùng ngày thường,
hệt như những người con trong những gia đình bình thường khác, hiếu thảo với
cha mẹ.

Cô bỗng
nhớ đến trước đó gặp anh ở đầu phố.

Hóa ra
chẳng phải là ảo giác.

Hóa ra
anh thực sự đau lòng.

Khi đó,

anh nhìn cô bằng ánh mắt mệt mỏi, bao lời muốn nói đều tắc nghẹn, rốt cuộc lại
vờ như chẳng có chuyện gì chỉ nói rằng mình thuận đường ghé thăm.

Cô quá
ngốc nghếch nên đã bị anh lừa.

Thực ra
mọi việc đều rõ ràng, những nỗi niềm, sự trống trải cùng nỗi đau đớn hiện lên
trong đáy mắt, còn cả giọng điệu trầm buồn của anh nữa, chỉ là anh che giấu quá
giỏi, còn cô một mực muốn trốn chạy, chẳng hề phát giác ra.

Trong
lúc gặp khó khăn, đau buồn nhất anh tìm đến cô mà cô lại chẳng nhận ra.

Phòng
bệnh nằm ở tầng trên cùng, rất ít người qua lại, hành lang sạch sẽ, tĩnh lặng
sáng lên dưới ánh chiểu tà.

Lúc
này, nỗi ân hận như choáng ngợp, khiến hô hấp của cô khó khăn.

Cuối
cùng Trợ lý Từ nói: “Sức khỏe của Chủ tịch gần đây cũng khá tốt, chuyện
này vẫn chưa thông báo với ông ấy”.

Cô hít
một hơi thật sâu, gật đầu: “Tôi vào thăm anh ấy”.

Mấy
tiếng đồng hồ, khi Giang Doãn Chính tỉnh lại thì trời đã tối sầm.

Lâm Nặc
bước đến đầu giường hỏi: “Anh tỉnh rồi à?”. Giọng khe khẽ nhưng vẫn
nghe rõ trong đó vẻ mừng rỡ, cô vội nói: “Em đi gọi bác sĩ”.

Cô vốn
nắm lấy tay anh, lúc này đứng dậy toan rời đi lại bị kéo nhẹ, bất giác ngừng
lại. Chỉ thấy Giang Doãn Chính đang nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, đôi
mắt sâu đen nhìn cô chằm chằm, cô vội cúi người, hỏi: “Sao thế? Vết mổ đau
à?”.

Thuốc
tê đã hết, thực sự rất đau, anh chau mày mấp máy môi thì thào: “Sao em lại
ở đây?”.

Trái
tim cô nhói lên, Giang Doãn Chính trong ấn tượng của cô luôn mạnh mẽ, không có
gì là không làm được, nào có bộ dạng này chứ? Cô liền mỉm cười, có hơi trẻ con:
“Mấy lần trước đều là anh đến bệnh viện thăm em, giờ thì cuối cùng cũng
đổi ngược lại rồi.”

Anh
không cười, cũng chẳng trò chuyện, chỉ ngắm nhìn cô. Rất lâu sau, có lẽ quá mệt
anh mới từ từ khép mắt.

Cô đợi
một lúc lâu, cứ ngỡ anh đã ngủ, định rút tay ra đứng dậy thì nghe thấy anh nói:
“Lâm Nặc, đừng rời xa anh”.

Giọng
nói trầm thấp hệt như mơ ngủ nhưng thực ra anh rất tỉnh táo.

Anh vẫn
nhắm mắt, chậm rãi nói: “Em nói đúng, anh thua rồi”. Có lẽ từ lần đầu gặp
gỡ trong cơn mưa đã định sẵn anh thua cuộc, vì vậy anh mới nổi giận hết lần này
đến lần khác nhưng lại càng thêm nhớ nhung. Vì vậy mà khi lễ truy điệu kết
thúc, anh muốn gặp cô trước tiên.

Dường
như muốn kiếm tìm một sự an ủi, ấm áp, mà sự an ủi, ấm áp này chỉ có cô mới có
thể mang lại.

Sự tĩnh
lặng kéo dài trong phòng bệnh, chiếc đồng hồ trên tường phát ra những tiếng
tích tắc.

Không
nhận được câu trả lời, cuối cùng Giang Doãn Chính mở mắt, trông thấy Lâm Nặc
đang ngẩn người nhìn mình, dường như chẳng thể tin được, đôi mắt to đen khẽ hấp
háy. Hồi sau, cô từ từ rút tay ra.

Lồng
ngực anh lạnh giá đến khó hiểu, nghe thấy cô nói: “Em đi gọi bác sĩ
đến”, rồi chạy ra ngoài cửa.

Anh cử
động nhưng vết thương sau phẫu thuật đau dữ đội, cuối cùng bất lực lại ngã
xuống lần nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.