Đọc truyện Nơi Cuối Con Đường – Chương 12: Hỗn loạn
Không
khí suốt đoạn đường vẫn bình thường nhưng trong lòng Lâm Nặc bắt đầu cảm thấy
là lạ. Cuối cùng, không kìm nén được, cô mỉm cười hỏi: “Cái anh chàng
Trình Tử Phi kia chắc không hiểu lầm rằng em là bạn gái của anh đấy chứ?”.
Xe vừa
lái đến dưới lầu nhà cô và dừng lại, Giang Doãn Chính nghiêng đầu nhìn cô. Đôi
mắt long lanh ấy chứa đựng những cảm xúc phức tạp.
Khoảnh
khắc này, trái tim Lâm Nặc đập thình thịch.
Trong
màn đêm, giữa một khoảng không gian thật hẹp, anh lại nhìn cô không chớp mắt,
nếu nói cô không cảm thấy ngại ngùng thì là lừa gạt người khác, huống hồ đối
tượng lại là Giang Doãn Chính trẻ tuổi, đẹp trai, thành đạt trên cơ thể lan tỏa
ra hương thảo mộc nhè nhẹ.
Lâm Nặc
khẽ ho một tiếng, xoay người nhấc lấy chiếc túi xách ở hàng ghế sau rồi nói:
“Em về đây, chúc ngủ ngon”. Có lẽ khoảnh khắc tiếp theo sẽ làm rõ
những dự cảm mơ hồ trong lòng, thế nhưng trực giác lại mách bảo cô lập tức rời
khỏi đây mới là thượng sách.
Giang
Doãn Chính im lặng nhìn cô, mãi đến khi cánh tay cô đặt trên cửa xe, anh mới
hỏi: “Làm bạn gái của anh rất mất mặt sao?”.
Lâm Nặc
sững người, thề có Trời rõ ràng cô không có ý đó.
Giang
Doãn Chính lại nói tiếp: “Nói không chừng anh muốn để bọn họ hiểu lầm thì
sao?”.
Khi anh
nói những lời này gương mặt vẫn lãnh đạm, không trịnh trọng nhưng cũng chẳng có
chút bỡn cợt nào.
Dưới ánh
đèn mờ ảo trong khoang xe, nửa gương mặt anh ẩn trong bóng tối, nhưng không
hiểu vì sao, Lâm Nặc chỉ cảm thấy đôi mắt đó sáng vô cùng.
Cô khẽ
há miệng một lúc sau mới “Hả” một tiếng, Giang Doãn Chính im lặng, vô
cùng nhẫn nại chờ đợi câu trả lời của cô.
Lặng
ngắm biểu cảm của anh, hồi sau cô mới nói: “Em không hiểu rõ ý của
anh”, rồi quay đi không nhìn anh nữa.
Ánh đèn
leo lét tỏa ra trong khu phố, từ trong xe nhìn ra, là cả màn đêm tĩnh mịch.
Giữa
đêm hè, ngoài kia vẫn oi bức thế nhưng lúc này Lâm Nặc lại tình nguyện được
bước ra khỏi xe. Cô khẽ nắm chặt tay, cả ngón tay cũng hơi lành lạnh.
Rất lâu
sau mới nghe thấy Giang Doãn Chính khẽ cười, cô vẫn cụp mắt xuống tuy không
trông thấy nét mặt anh nhưng cũng cảm nhận được nụ cười gần như lạnh nhạt, châm
biếm của anh.
Anh
biết rõ mà. Thật ra trong lòng họ đều đã rõ cả, cũng chẳng phải còn trẻ con
không hiểu chuyện, việc đã đến nước này chỉ trừ có kẻ ngốc mới không hiểu, chứ
không sao cô lại không rõ ý anh cơ chứ?
Thế
nhưng, lúc này đây, cô chỉ muốn làm con đà điểu. Cũng bởi mọi việc đến quá đột
ngột ngay cả thời gian chuẩn bị cũng chẳng có.
“Anh
biết, em đã có bạn trai rồi”, Giang Doãn Chính ngồi thẳng người lên, chăm
chú nhìn con đường tăm tối trước mặt, hờ hững nói: “Thế nhưng, anh chẳng
thấy có trở ngại gì cả!”.
“Anh
có cảm tình với em, có lẽ sau đó anh còn muốn theo đuổi em nữa. Chỉ đơn giản
thế thôi!” Ngón tay thon dài của anh nắm hờ trên vô lăng, tâm trạng tĩnh
lặng, hệt như giọng nói cùng ngữ điệu của anh: “Từ Chỉ An có tồn tại hay
không vốn chẳng liên quan đến việc này!”.
Lâm Nặc
không nhớ rõ mình lên lầu như thế nào, chỉ cảm thấy ánh mắt sau lưng mình, ánh
mắt sáng trong ấy như đang truy đuổi cô.
Về đến
nhà cô cũng không chào hỏi bố mẹ liền chạy về phòng, nặng nề ngồi lên giường.
Trái
tim cô vẫn đang đập rất mạnh, chẳng phân biệt nổi cảm xúc của mình.
Trong
công ty Giang Doãn Chính trầm lặng điềm tĩnh, ngoài công ty anh dịu dàng thoải
mái, cô cứ ngỡ rằng đó là toàn bộ con người thật của anh. Thế nhưng đến hôm nay
cô mới biết hóa ra còn một dáng vẻ khác của anh mà cô chưa từng thấy.
Đúng
như những gì anh nói, tất cả không phải là trở ngại, thậm chí cả Từ Chỉ An,
người bạn trai suốt mấy năm của cô, e rằng trong con mắt của anh cũng tựa như
không khí trong suốt mà thôi.
Anh nói
muốn theo đuổi cô liền bày tỏ ngay trên xe, tùy tiện nói ra dường như đó là lẽ
đương nhiên.
Lâm Nặc
không hiểu làm sao mà sự việc lại phát triển đến mức này?
Làm bạn
bè, cùng nhau đi dùng cơm, thi thoảng đi nhờ xe anh, cùng nói cười, chẳng có gì
ràng buộc nhau. Như lời Hứa Tư Tư nói, Giang Doãn Chính là chàng trai độc thân
hội đủ tiêu chuẩn năm sao. Còn cô, chẳng qua chỉ là cô bé ngây ngô mới bước vào
đời, vả lại còn có bạn trai.
Sao anh
lại thích cô chứ? Thậm chí, lúc nãy còn nói dứt khoát, thẳng thắn như vậy thật
khiến người khác không kịp trở tay.
Trong
một lúc, có quá nhiều thứ ập tới làm não bộ trở nên hỗn loạn. Còn vì sao mới
gặp nhau một lần mà Giang Doãn Chính đã biết tên của Từ Chỉ An, lúc này Lâm Nặc
cũng chẳng có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa.
Ngày
hôm sau cô đi làm với đôi mắt gấu trúc, đồng nghiệp trông thấy liền nói đùa:
“Tối qua hú hí ở đâu thế?”.
Lâm Nặc
đành cười trừ, nói: “Đi làm kẻ trộm!”.
Duy chỉ
có Đinh Tiểu Quân đang tưới hoa quay sang nhìn cô, mắt lóe lên ánh nhìn phức
tạp rồi vụt biến mất.
Vừa kịp
lúc Lâm Nặc trông thấy, ánh mắt hai người giao nhau. Khi cô sững người lại thì
Đinh Tiểu Quân nhanh chóng mang bình nước đi ra.
Suy
bụng ta ra bụng người!
Một cơn
giận vô cớ trào lên, Lâm Nặc ném xấp tài liệu lên bàn, ngồi vào ghế, trợn mắt
nhìn về hướng người đã đi xa.
Cũng
may công ty rộng lớn, phòng Hành chính và phòng Tổng giám đốc không bố trí
chung một tầng lầu, nếu như không có lý do gì đặc biệt hoặc cố ý sắp xếp thì
bình thường chẳng thể gặp được Giang Doãn Chính. Vì lẽ đó mà Lâm Nặc không biết
liệu bản thân mình có nên thở phào nhẹ nhõm không.
Cũng
chẳng phải sợ hãi gì mà chỉ là không biết nên đối mặt thế nào. Trước đây ở
trường học, cũng có người theo đuổi cô, lẽ đương nhiên cô cũng chẳng ngây thơ
đến mức lôi họ ra so sánh với anh.
Thế
nhưng, những lúc rảnh rỗi, các nữ đồng nghiệp vẫn thường nhắc đến Giang Doãn
Chính, khiến Lâm Nặc không khỏi nhớ đến dáng hình anh, thân hình dỏng cao, đôi
mắt sâu đen lấp lánh tựa như vì sao trong màn đêm.
Tối đó
anh nói: “Anh có cảm tình với em…”, với vẻ lãnh đạm. Cách bày tỏ
tình cảm bình tĩnh, tự nhiên đó, lẽ dĩ nhiên cô chưa bao giờ trông thấy.
Nếu như
nói trong lòng không có chút cảm giác gì cũng chẳng phải, dù sao thì anh cũng
xuất sắc như thế, trong mắt nhiều người anh ở tít trên cao xa vời vợi không
cách gì với tói. Còn anh từng đứng dưới ký túc xá người qua kẻ lại đợi cô, dẫn
cô đi ăn trong nhà hàng bình đân, rẻ tiền. Cô từng trông thấy nụ cười mỉm của
anh và vẻ chuyên tâm khi lái xe nữa…
Tựa như
lần gặp gỡ vô tình đó.
Chỉ một
cái nhìn thoáng qua trong khuôn viên nghĩa trang trên đỉnh núi cùng lần cô vội
vã bỏ chạy trong hành lang KTV. Dạo đó, ai dám nghĩ sẽ có ngày hôm nay chứ?
Việc
này Lâm Nặc vẫn chưa kể với ai, ngay cả Hứa Tư Tư, cô bạn “tâm giao”
thân thiết cũng không phải ngoại lệ.
Mỗi tối
cô vẫn thường nói chuyện điện thoại với Từ Chỉ An. Qua giọng nói cô cũng có thể
nhận ra công việc của anh không được thuận lợi lắm. Thật vậy, ưu tú xuất sắc ở
trên ghế nhà trường thế nào cũng không có nghĩa là bước ra xã hội cũng thuận
lợi như thế.
Nhân
tài ở Dung Giang đầy khắp, mối quan hệ giữa đồng nghiệp tuy thật lòng đối đãi
nhau cũng có nhưng đa phần vẫn là đề phòng và bảo vệ bản thân. Người mới chân
ướt chân ráo bước ra xã hội, đâu phải ai cũng tốt số, có thể tiếp tục thuận
buồm xuôi gió như thời đi học chứ?
Lâm Nặc
cảm thấy rối bời, làm việc càng chăm chỉ hơn, cô vẫn tự nhắc nhở bản thân không
được để sai sót.
Mãi đến
một ngày phải chuyển báo cáo của Giám đốc Lý lên trên cô mới lại đối mặt với
Giang Doãn Chính.
Phòng
họp nhỏ cạnh phòng Tổng giám đốc, khói thuốc vấn vít vờn quanh, cô vừa bước vào
ánh nhìn đầu tiên dừng ngay ở một người trong số đó.
Hôm ấy
Giang Doãn Chính mặc ái sơ mi màu xám nhạt tựa lưng vào chiếc ghế bành rộng lớn
hút thuốc, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng. Nghe tiếng gõ cửa, anh khẽ lên tiếng
đáp lại, trông thấy người bước vào là Lâm Nặc, nét mặt vẫn chẳng thay đổi, chỉ
có ánh mắt là dịu lại, ngừng trong giây lát rồi anh dập tắt điếu thuốc trên
tay.
Lâm Nặc
nhìn anh, rồi mới chú ý còn hai người khác đang ở phòng họp nữa.
Đều là
những người đàn ông trẻ tuổi, hiển nhiên khi cuộc trò chuyện bị vắt ngang ai
nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Ngược lại, cô không tiện nhìn chăm chăm vào
họ chỉ thoáng liếc nhìn, gật đầu chào rồi tiến đến phía trước đưa tài liệu cho
sếp.
Giang
Doãn Chính nhận lấy, tiện tay lật ra, nói: “Cảm ơn”, giọng hơi khàn.
Khoảng
cách gần như vậy, lúc này Lâm Nặc mới để ý thấy sắc mặt của anh không tốt,
không giấu được vẻ mệt mỏi nhưng khóe mắt lại sắc nhọn lạnh lùng, rất khác ngày
thường.
Công
việc đã xong, chẳng thể nán lại quá lâu, cô khẽ nói: “Đừng khách sáo,
Giang Tổng, tôi xin phép ra ngoài”.
Cửa
phòng đóng lại, Giang Doãn Chính mới rút thuốc lá ra châm lửa hút, dửng dưng
nói: “Chuyện này, các anh không có cửa nhúng tay vào đâu!”.
Ngồi cả
buổi sáng, sự nhẫn nại của Giang Doãn Bình dần cạn, lúc này vừa nghe anh nói,
không khỏi trầm ngâm: “Mọi người đều là cổ đông, e là có nhúng tay vào
được không chẳng đến lượt cậu nói đâu”.
Giang
Doãn Chính không nổi giận, chậm rãi búng búng tàn thuốc rồi mới nhìn về phía
anh cả: “Nhưng hiện giờ Tổng giám đốc của Dung Giang là em”.
“Thế
thì sao?”
“Chẳng
sao cả”, anh đứng dậy bước đến bên bức vách ngăn bằng kính có hình nửa
vòng cung, mắt đón lấy màn mây đen dày đặc trên không trung: “Nếu từ đầu
đã giao công ty cho em, vậy thì mọi việc trong nước phải do em quyết định. Cũng
giống như mấy năm nay, em chưa từng hỏi qua quyết sách của công ty các anh ở
hải ngoại”.
Giang
Doãn Bình sa sầm mặt định mở miệng nói thì bị người bên cạnh ngăn lại.
Giang
Doãn Hạo chậm rãi nói: “Anh ba, không phải là anh không biết, gần đây ông
nội không mấy hài lòng với cách làm việc của anh. Lần trước anh và ông nội cãi
nhau trông điện thoại em ở cạnh đã nghe thấy rồi”.
Giang
Doãn Chính không quay lại, chỉ hỏi: “Vậy thì sao?”.
“Thế
nên xem ra cuộc hôn nhân hai nhà Giang – Diệp đã không thể tránh được nữa
rồi.”
Trầm
mặc trong giây lát, Giang Doãn Chính vẫn quay mặt ra ngoài cửa sổ, để mặc điếu
thuốc kẹp giữa hai ngón tay chầm chậm cháy.
“Ai
là giám đốc thì người đó có quyền quyết định, việc này em không quan tâm.”
Người
có dáng vẻ trẻ trung tuấn tú ấy đứng phắt dậy, Giang Doãn Hạo bỏ tay, liếc nhìn
anh cả đang trong cơn thịnh nộ, cười nói, “Em chỉ phụng mệnh đến đây làm
thuyết khách thôi”, rồi đưa tay nhìn đồng hồ, “Xin lỗi, em có hẹn,
các anh cứ tiếp tục trò chuyện”. Nói rồi Giang Doãn Hạo liền bước ra khói
phòng họp.
Giang
Doãn Bình cũng đứng lên. Trước khi rời đi chỉ nói, “Có Diệp gia là chỗ dựa
cũng chưa chắc đã vững như núi Thái Sơn đâu”, giọng điệu vô cùng châm
biếm.
Giang
Doãn Chính quay lại, khẽ cười lạnh.
Cả buổi
sáng, anh không để lộ chút biểu cảm nào như lúc này, gương mặt thanh tú tỏ vẻ
khinh khỉnh.
Chậm
rãi rít hơi thuốc cuối cùng, anh nói: “Em có làm bất cứ việc gì cũng chẳng
cần để ý đến những người không liên quan”. Rồi anh dụi điếu thuốc vào gạt
tàn và đi ra ngoài.
Mãi đến
giờ nghỉ trưa hôm ấy, Lâm Nặc mới biết thân phận của hai người đàn ông lạ mặt
đó.
Cũng
chẳng phải cô cố ý nghe ngóng, chỉ là những lúc rỗi rãi luôn là thời cơ tốt của
những tin đồn lan truyền. Đáng tiếc, lúc đó ở trong phòng họp cô không tiện
nhìn kỹ, chứ không sẽ phát hiện ra tuy cùng cha khác mẹ nhưng gương mặt của ba
anh em họ vẫn có bảy tám phần giống nhau.
Chạng
vạng tối, dường như cơn giông bị đè nén cả ngày cuối cùng ào ào trút xuống
chẳng chút kiêng dè.
Trong
tiết trời mùa hạ biến đổi khôn lường này, đến cả một cái ô mà Lâm Nặc cũng
chẳng kịp chuẩn bị. Giữa trời và đất là một mảng trắng xóa, nước mưa rơi xuống
mặt đất bắn ra những hạt nước trong suốt.
Đứng
dưới lầu công ty, Lâm Nặc xoa xoa cánh tay, cô đang nhẩm tính xem làm sao có
thể về nhà thì ánh đèn xe lóe sáng từ xa, thoáng chốc đã tiến đến ngay trước
mặt cô.
Chiếc
xe BMW cực kỳ quen thuộc chậm rãi dừng lại, cửa kính xe hạ xuống.
Giang
Doãn Chính nói: “Lên xe đi”.
Cô lại
lắc đầu: “Thôi khỏi!”.
Dường
như Giang Doãn Chính không nghe thấy, vẫn nói: “Lên xe đi”. Đôi lông
mày của anh khẽ chau lại.
Khi cô
tan ca thì đã trễ, đồng nghiệp đều ra về hết, chỉ còn mấy chú bảo vệ đứng đó,
vẻ mặt tuy bình thường nhưng cũng khiến người khác cảm nhận được họ đang lặng
lẽ quan sát hai người.
Hết
cách, cô đành nói: “Anh có việc thì đi trước đi, em bắt taxi cũng được
rồi!”.
Vừa dứt
lời thì “bộp” một tiếng cửa xe mở ra. Cô vẫn chưa kịp hoàn hồn, Giang
Doãn Chính đã đến trước mặt, đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô, giọng trầm
trầm: “Anh nói em lên xe”. Vốn dĩ anh chẳng để cô có thời gian giằng
co, liền kéo cửa sau xe, đẩy cô vào trong.
Trong
xe rộng rãi, thoải mái, không khí mát mẻ, cô vừa ngồi vững thì trông thấy Giang
Doãn Chính ngồi vào ghế, đồng thời đánh rơi chìa khóa xe.
Hơi thở
cô như bị nghẹn lại trong cổ họng, há hốc miệng toan nói chuyện thì lúc này mới
nhận thấy trong xe còn có người thứ ba.
Người
phụ nữ ngồi ở ghế phụ khẽ quay lại, mỉm cười nói, “Xin chào”, giọng
cô ấy vừa lễ phép vừa uyển chuyển.
Cô vội
nói: “Xin chào!”, giọng hơi gấp gáp.
Đối
phương nghiêng đầu nhìn Giang Doãn Chính, dịu dàng hỏi: “Doãn Chính, chúng
ta đi ăn đồ Nhật nhé?”.
Cô ta
gọi anh là Doãn Chính, thân thiết tự nhiên. Chí ít trong những ngày tháng quen
biết nhau, Lâm Nặc chưa từng nghe thấy người nào xưng hô với anh như vậy.
Ngồi ở
ghế sau nhìn lên, Lâm Nặc thấy gương mặt trái xoan diễm lệ cùng đôi mắt đen sâu
lắng của cô ấy quả là vô cùng xinh đẹp.