Đọc truyện Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em – Chương 65
Vốn Lục Trình Dương định ký hợp đồng xong sẽ tới thành phố S một chuyến nhưng sáng hôm sau vết thương trên chân Tô Tiểu Tông sưng hơn rất nhiều nên Tô Tầm không yên tâm, xin nghỉ dẫn con trai đến bệnh viện kiểm tra.
Sau khi ký hợp đồng xong lúc mười một giờ trưa, Lục Trình Dương trực tiếp đi đến bệnh viện đón người, tiểu gia hỏa đang bị thương được Tô Tầm dắt tay nhảy lò cò về phía anh, xem ra cu cậu rất vui vẻ: “Bố ơi!”
Lục Trình Dương khom lưng bế Tô Tiểu Tông lên, nhìn vào chân con trai rồi hỏi Tô Tầm: “Không có việc gì chứ?”
Tô Tầm lắc đầu: “May là không bị thương đến xương cốt, chỉ bị sưng thôi, mấy ngày nữa sẽ hết.”
Tô Tiểu Tông quơ quơ cái chân nhỏ đang bị thương của mình, có chút kiêu ngạo nói: “Bố ơi, mẹ nói con đã lớn rồi nên không bế nổi con nữa.”
“Là do con tăng cân.” Lục Trình Dương không chút lưu tình nói ra sự thật, ngón tay chọc nhẹ vào ót của cậu nhóc. Thật ra Tô Tiểu Tông vốn không mập nhưng sau khi anh trở lại thì quả thật cu cậu đã cao và nặng lên không ít, so sánh với những đứa nhỏ khác thì cũng không hẳn là mập.
“Con cũng cao lên rồi mà!” Tiểu gia hỏa bị thương ở chân không phục hất cằm lên.
“Đúng vậy, cao lên hai cm.” Lục Trình Dương nhéo lên khuôn mặt mềm nhũn của con trai, thuận theo ý của cu cậu khen một câu, đầu xoăn nhỏ vì cao lên được hai cm kiêu ngạo nằm trên vai của Lục Trình Dương.
Trên đường về, Tô Tầm dùng di động lên mạng, thấy lượng tìm kiếm ngôi sao điện ảnh tối qua được mọi người ra sân bay đón đứng đầu bảng, Tô Tầm mở ra xem thì cũng thấy hình bọn họ … Tìm kiếm nhiều nhất chính là mấy tấm ảnh chụp Tô Tiểu Tông đang khóc, ảnh Tô Tầm cởi giày cu cậu ra kiểm tra vết thương trên chân, ánh sáng ở sân bay rất tốt nên chất lượng ảnh chụp rất rõ nét, chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy vết thương sưng đỏ trên chân đứa nhỏ. Bên cạnh đó còn có ảnh chụp một bên mặt của Lục Trình Dương khi anh bế Tô Tiểu Tông, cùng với bóng lưng một tay Lục Trình Dương bế con trai một tay dắt Tô Tầm rời đi; ngay cả bài viết thanh minh trước kia cũng được lôi ra nên nhất thời cả nhà bọn họ có lượng tìm kiếm ngang ngửa với ngôi sao điện ảnh kia.
Nguyên nhân là do vị ngôi sao điện ảnh kia biết được tối hôm qua có một người bạn nhỏ vì mình mà bị thương nên đăng một bài viết lên trang blog của mình, nội dung đại khái là hy vọng sau này các fan không cần đến sân bay đón mình nữa, vừa tốn thời gian vừa lo lắng sẽ có người bị thương. Nghe nói lần này là mọi người chen chúc xô đẩy nhau nên giẫm lên chân một người bạn nhỏ vì thế anh cảm thấy cực kỳ áy náy, gửi lời xin lỗi đến người bạn nhỏ và gia đình của người bạn nhỏ ấy.
Lúc trước mọi người đã khắc sâu bài viết thanh minh của Lục Trình Dương, trên mạng cũng rất náo nhiệt; mặc dù sau này anh đã xóa bài viết kia rồi nhưng vẫn có người lưu lại, bây giờ lại tung lên mạng một lần nữa nên càng ngày càng có nhiều bình luận, không ít người bày tỏ muốn đến thăm đầu xoăn nhỏ.
Không thể chống cự lại đầu xoăn nhỏ: So với XXX thì càng thích đầu xoăn nhỏ và bố của bé hơn … đừng đánh tôi!
Mặt quá to nên không muốn nhìn: Nhìn thấy đầu xoăn nhỏ khóc làm trái tim tôi tan nát … F*ck! Kẻ nào đi giày cao gót giẫm ác như vậy chứ? Thật là bực mình mà! Vết thương còn trầm trọng như thế kia nữa chứ! Em gái giảm cân đi! Thật là thương đầu xoăn nhỏ mà, để chị lau nước mắt cho em (chảy nước miếng).
Tôi cũng muốn sinh một đầu xoăn nhỏ như vậy: Thật là tức mà! Các chị em, tránh làm người khác bị thương thì các chị em nên giảm cân đi, thương đầu xoăn nhỏ của tôi quá …
Mỗi ngày một chuyện phiền não: Tổ chức đi thăm đầu xoăn nhỏ đi nhưng sườn mặt của bố đầu xoăn nhỏ nhìn rất nghiêm túc lạnh lùng làm cho tôi hơi chùn bước! Nhưng mà vẻ mặt của soái ca … tôi muốn trở thành fan của cả nhà bọn họ!
…
Bởi vậy mới dẫn tới đề tài tìm kiếm nhiều nhất là “Giày cao gót giẫm người” – các chị em, hy vọng mọi người không lập lại việc giẫm người khác bị thương như thế này nữa nên từ hôm nay bắt đầu giảm cân đi, đỡ phải một ngày nào đó ở trên tàu điện ngầm lại giẫm người khác thành như vậy, Tô Tiểu Tông bị giẫm khiến chân nhỏ bị sưng đỏ hết cả lên rồi …
Lúc vừa mới thấy hình của nhà mình trên mạng thì Tô Tầm rất tức giận, không có sự đồng ý của bọn họ mà dám tung hình lên mạng rồi; như thế là không tôn trọng bọn họ. Nhưng khi nhìn thấy những người trên mạng bình luận rất vui vẻ, còn có những bình luận rất ấm áp thì cảm giác tức giận cũng dần tan biến.
Sau khi Lục Trình Dương dừng xe thì nghiêng đầu nhìn cô: “Xem gì mà mê mẩn vậy?”
Tô Tầm đưa di động cho anh: “Tự anh xem đi.” Hy vọng những người trên mạng sẽ không tổ chức thành đoàn đến thăm Tô Tiểu Tông thật.
Lục Trình Dương cầm lấy di động, càng xem thì chân mày anh càng nhíu chặt, sắc mặc cũng trầm xuống. Tô Tầm im lặng chờ anh nói chuyện ví dụ như chuyện này nên xử lý thế nào? Chờ một thời gian cho chủ đề này hạ nhiệt xuống? Hoặc là liên lạc với người đăng bài để gỡ bỏ?
Vài phút sau, sắc mặt của Lục Trình Dương đã khôi phục lại bình thường, trả điện thoại lại cho Tô Tầm rồi nhàn nhạt nói: “Về nhà trước đã, đến giờ hai mẹ con nên ăn cơm trưa rồi.”
Tô Tầm nhìn đồng hồ, quả thật đã đến thời gian ăn trưa nhưng mà … Lục tiên sinh à, không phải là anh nên có một chút ý kiến hay sao? Anh cảm thấy cô và Tô Tiểu Tông ăn cơm trưa đúng giờ quan trọng hơn sao? Tô Tầm nhịn không được hỏi: “Có phải là anh không thèm để ý đến chuyện này hay không?”
Lục Trình Dương mở cửa xuống xe, đi vòng qua bên kia mở cửa cho Tô Tầm, hai tay chống lên cửa phụ, con ngươi đen nhìn cô trêu tức: “Đương nhiên không phải rồi nhưng bây giờ trước hết phải cho em ăn no bụng đã rồi tính sau, anh vừa mới nghe thấy bụng em sôi đó.”
“…” Tô Tầm đỏ mặt, đẩy anh ra rồi bước xuống xe.
Lục Trình Dương cười nhẹ một tiếng, bế Tô Tiểu Tông từ ghế ngồi trẻ em phía sau ra. Tô Tiểu Tông để ý lúc nãy bố mẹ chỉ chăm chú nhìn điện thoại mà không để ý đến mình nên cu cậu rất tò mò muốn biết hai người đã xem cái gì nên lắc qua lắc lại ở trong lòng Lục Trình Dương nói với Tô Tầm: “Mẹ ơi, mẹ đang xem gì vậy, con cũng muốn xem …”
Tô Tầm mấp máy môi nói: “Đang xem ảnh chụp.”
“Con có thể xem được không?” Tô Tiểu Tông mong chờ nhìn di động trong tay Tô Tầm nhưng liền bị Lục Trình Dương vỗ vào cái mông nhỏ: “Còn lộn xộn nữa thì bố sẽ để cho con nhảy lò cò về nhà đó.”
“…” Tô Tiểu Tông vội vàng ôm chặt cổ Lục Trình Dương, bé không muốn nhảy lò cò về nhà đâu!
“…” Tô Tầm đồng tình nhìn về phía Tô Tiểu Tông, lúc trước cô còn lo lắng rằng Lục Trình Dương quá nuông chiều con trai nhưng bây giờ cô cảm thấy điều cô lo lắng hoàn toàn là dư thừa.
Tô Tiểu Tông nằm ở trên đầu vai Lục Trình Dương nhìn cô. Tô Tầm mở album hình trong điện thoại ra, mở hình tối hôm qua Lục Trình Dương bôi thuốc và đút mì cho Tô Tiểu Tông: “Cho con xem này.”
“Mẹ là tốt nhất!” Tô Tiểu Tông vội vàng cầm lấy di động, vui vẻ nhìn vào màn hình, cu cậu lập tức cao hứng kêu lên: “A, là hình của con và bố.”
Lục Trình Dương cho rằng Tô Tầm cho con trai xem ảnh chụp trên mạng nên nghiêng đầu nhìn cô một cái. Tô Tầm sợ anh biết là cô đã chụp anh nên nhỏ giọng thúc giục Tô Tiểu Tông: “Xem xong thì trả điện thoại lại cho mẹ, mẹ muốn gọi điện thoại.”
“Vâng ạ.” Tô Tiểu Tông gật đầu, điện thoại trong tay đột nhiên đổ chuông, cu cậu hưng phấn nhìn Tô Tầm: “Mẹ ơi, là cậu gọi.”
Tô Tầm cầm lấy điện thoại: “Vâng?” Phỏng đoán là Tô Thậm đã nhìn thấy những hình ảnh kia trên mạng rồi.
Quả nhiên ngay câu đầu tiên Tô Thậm đã hỏi: “Đầu xoăn nhỏ không sao chứ?”
“Không sao, mới đưa cu cậu từ bệnh viện về, mấy ngày nữa là ổn rồi.”
“Buổi tối anh và Cần Cần đến thăm cậu nhóc một chút.”
“Vâng …”
Cúp điện thoại, Tô Tầm đưa điện thoại lại cho Tô Tiểu Tông, nói cho con trai biết: “Tối nay cậu sẽ đến thăm con.”
Mắt Tô Tiểu Tông sáng lên, cười rất vui vẻ: “Thật sao ạ? Con rất nhớ cậu.” Mấy ngày rồi bé chưa gặp cậu.
Đối với Tô Tiểu Tông mà nói thì Tô Thậm không chỉ đơn thuần là một người cậu. Trước kia lúc Lục Trình Dương chưa trở lại, Tô Tầm bận rộn công việc nên không có thời gian đi đón con trai thì đều là Tô Thậm giúp cô. Nếu Tô Tầm bận đi công tác hoặc làm thêm giờ thì Tô Thậm sẽ đón Tô Tiểu Tông về nhà mình chăm sóc. Tô Thậm đối xử với Tô Tiểu Tông như là con ruột của mình vậy nên người Tô Tiểu Tông thích ỷ lại sau cô và Lục Trình Dương chính là Tô Thậm.
“Thật.” Tô Tầm cười gật đầu.
Tô Tiểu Tông vui mừng vỗ tay, đúng lúc này thang máy đi lên nên điện thoại di động trên tay Tô Tiểu Tông đụng vào cánh cửa thang máy đang mở ra. Bàn tay của Tô Tiểu Tông rất nhỏ, không thể cầm chắc điện thoại được nên đột nhiên ‘pằng’ một tiếng, điện thoại rơi xuống đất. Tô Tiểu Tông ngơ ngác nhìn điện thoại nằm yên trên mặt đất, màn hình đã có hai đường nứt.
Lục Trình Dương cúi đầu nhìn, trên màn hình là ảnh chụp anh đang đút mì cho Tô Tiểu Tông, hiển nhiên là được chụp trong tình huống anh không hề hay biết gì. Lục Trình Dương âm thầm nhìn Tô Tầm một cái, Tô Tầm cảm thấy mặt mình hơi nóng, khom lưng nhặt điện thoại lên. Anh là người đàn ông của cô, bố của con trai cô thì cô chụp mấy tấm ảnh có tính là gì chứ? Làm như cô giống như ăn trộm vậy đó …
“Mẹ ơi, điện thoại bị con làm rơi bể rồi …” Tô Tiểu Tông nhướn mày lên nhìn chằm chằm vào điện thoại của Tô Tầm, bé làm hư điện thoại của mẹ rồi nên vừa sốt ruột vừa buồn rầu.
“Không sao đâu, mẹ biết không phải là con cố ý nên mẹ không trách con đâu.” Tô Tầm vuốt vết nứt trên màn hình, cái điện thoại này cô đã sử dụng được hai năm rồi, cũng đã bị rơi mấy lần nhưng không sao; có trách thì trách Lục Trình Dương quá cao … Tô Tiểu Tông bị anh bế gục đầu vào đầu vai như vậy nên điện thoại từ độ cao kia rơi xuống đã anh dũng hy sinh …
Thấy Tô Tiểu Tông vẫn còn nhướn mày lên thì Tô Tầm đưa tay xoa tóc con trai, nghiêm túc nói: “Mẹ không trách con thật mà.”
Đầu xoăn nhỏ mím cái miệng nhỏ lại, qua mấy giây mới hỏi tiếp: “Vậy bố …” Bố sẽ trách bé sao? Sẽ không cảm thấy bé không ngoan chứ …
Lục Trình Dương bế Tô Tiểu Tông lên trước mặt mình, bàn tay nâng cái mông nhỏ của con trai lên để cho cậu nhóc đối diện với mình, làm hư một cái điện thoại không phải là chuyện lớn gì nhưng cho dù Tô Tiểu Tông không làm sai chuyện gì trước mặt anh thì cu cậu cũng sẽ lo lắng anh trách bé.
Tô Tiểu Tông ngửa đầu nhìn Lục Trình Dương, anh đưa tay véo cái cằm nhỏ của con trai: “Bố cũng không trách con.”
“Thật sao ạ?” Lông mày nhỏ bé của Tô Tiểu Tông cuối cùng cũng giãn ra, mắt mở to nhìn Lục Trình Dương.
Thấy con trai có vẻ còn chưa tin nên Lục Trình Dương cúi đầu hôn lên trán bé: “Không trách con thật mà nhưng lần sau con phải cẩn thận một chút.”
Thấy bố hôn mình nên Tô Tiểu Tông vui vẻ đưa tay xoa mặt, sau đó toàn bộ gương mặt nhỏ nhắn cọ vào trong lồng ngực rộng rãi của bố, ngoan ngoãn trả lời: “Vâng ạ.”
Ăn bữa trưa đơn giản xong, Tô Tầm chơi với Tô Tiểu Tông một chút, Lục Trình Dương từ trong phòng bếp đi ra: “Anh phải quay lại công ty, buổi tối còn có một bữa tiệc xã giao nữa nên sẽ về khá muộn. Để anh trai em đưa hai người ra ngoài ăn cơm hay là anh gọi đồ ăn cho hai người?”
Tô Tầm cảm thấy Lục Trình Dương có chút chiều hư cô rồi. Tại sao anh lại nghĩ khi anh không có nhà thì cô sẽ không nấu cơm mà ăn cơm ở bên ngoài chứ? Mặc dù tài nấu nướng của cô thua xa anh nhưng dù gì thì cô cũng đã tự mình nấu cơm nuôi Tô Tiểu Tông trong mấy năm mà …
“Anh không cần phải lo lắng, em cũng không phải là con nít mà.” Tô Tầm đứng dậy đẩy anh ra ngoài cửa: “Mau đến công ty kiếm tiền đi.”
Lục Trình Dương bật cười, cầm lấy tay cô, cúi đầu hôn cô một cái: “Yên tâm đi, bây giờ anh có khả năng nuôi hai mẹ con mà, sẽ không để cho hai người đi theo anh chịu khổ đâu.”
Rõ ràng cô không có ý này, rút tay ra khỏi tay anh, cố ý nói: “Vậy thì anh mau đi đi.”
Lục Trình Dương đi rồi; sau khi Tô Tầm dỗ Tô Tiểu Tông ngủ trưa thì đi vào thư phòng dùng máy tính của Lục Trình Dương làm việc. Gần đây công ty tiếp nhận không ít dự án quảng cáo nên dạo này cô rất bận; hôm nay cô lại xin nghỉ nên phòng chừng mấy hôm nữa cô sẽ phải làm thêm giờ.
Bữa tiệc xã giao tối nay rất đơn giản do đối phương không uống rượu cũng không thích đi nhiều chỗ. Việc hợp tác chỉ cần nhìn vào thực lực của công ty đối phương, không cần phải hùa vào đón ý đối phương nên việc hợp tác không có vấn đề gì.
Hơn tám giờ Lục Trình Dương kết thúc bữa tiệc, sớm hơn so với dự tính rất nhiều nên anh không trực tiếp về nhà mà đi mua cho Tô Tầm cái điện thoại giống của anh đang dùng; điểm khác nhau là cái của anh màu đen còn cái của Tô Tầm là màu trắng.
Lúc lấy xe ở bãi đậu xe thì đột nhiên anh cảm thấy sau lưng có một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn mình, anh xoay người nhìn lại thì thấy một bóng lưng quen thuộc đi giày cao gót nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào ghế lái, chiếc xe Ferrari màu đỏ lao ra ngoài rất nhanh.
Lông mày Lục Trình Dương nhăn lại thật sâu, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm vào chiếc xe đã không còn bóng dáng phía trước, qua một lúc anh mới lên xe lái xe rời đi.