Đọc truyện Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em – Chương 20
Một đêm không mộng.
Ngày hôm sau Tô Tầm đưa Tô Tiểu Tông đi nhà trẻ, ở cửa thì nhìn thấy Chu Minh Thần kéo một người đàn ông nghiêm nghị, cao lớn lạnh lùng, bên cạnh còn có một cái valy hành lý nhỏ, đứa nhỏ giống như là đang giận dỗi, làm thế nào cũng không chịu buông tay người đàn ông ra, mặt mày người đàn ông nhíu lại, lạnh lùng nói: “Chu Minh Thần, nếu không đi vào thì sau này không cần đi đến nhà trẻ nữa.”
Người đàn ông này quá hung dữ với trẻ nhỏ! Tô Tầm nhịn không được nhíu mày, tại sao có thể trực tiếp nói cho đứa nhỏ biết là mẹ của bé đã chết rồi chứ? Tại sao anh ta không dỗ con một chút chứ, anh ta không sợ sẽ lưu lại bóng ma ở trong lòng đứa nhỏ sao? Tô Tầm có cảm giác tình thương của người mẹ trong cô dâng tràn, đứa nhỏ này ở cùng với bố cũng thật là đáng thương mà.
Chu Minh Thần từ từ buông tay ra, chợt thấy Tô Tầm đang dắt tay Tô Tiểu Tông thì ánh mắt của cu cậu sáng lên, nhanh chóng chạy về phía hai mẹ con Tô Tiểu Tông, kéo tay Tô Tầm đi đến trước mặt người đàn ông, tha thiết ngẩng đầu nhìn anh: “Bố ơi, con có thể đến ở nhà bạn thân của con không? Con không muốn đến nhà của bà …”
Lại quay đầu nhìn Tô Tầm, nhỏ giọng nói: “Dì ơi, dì có thể cho cháu ở lại vài ngày không? Cháu sẽ ngoan, sẽ tự mình mặc quần áo, tự mình tắm rửa, tự mình ăn cơm.”
Tô Tiểu Tông nghe thấy những lời này thì hùa theo: “Con cũng vậy.”
Tô Tầm nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Chu Minh Thần, có chút không muốn từ chối nhưng mà cô còn phải đi công tác nữa, Tô Thậm chắc chắn sẽ không đồng ý chăm sóc cùng lúc hai đứa tiểu quỷ, đang lúc Tô Tầm còn do dự thì người đàn ông đã lạnh mặt kéo Chu Minh Thần về bên cạnh: “Làm loạn cái gì, mau đi vào.”
Tô Tầm thấy đôi mắt của Chu Minh Thần đỏ hồng, muốn khóc nhưng không được khóc, nhịn không được nói với người đàn ông kia: “Chu tiên sinh, tôi cảm thấy … anh đối với trẻ nhỏ nên nhu hòa hơn, Chu Minh Thần còn nhỏ lại không có mẹ ở bên cạnh nên anh chính là tất cả của bé. Nếu như ngay cả anh cũng không đối tốt với bé, lỡ như tâm lý của đứa bé trở nên vặn vẹo thì làm thế nào bây giờ?”
Nói xong những lời này thì Tô Tầm cảm giác mình có chút nhiều chuyện bởi vì người đàn ông kia đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Không biết có phải do lời nói của cô có hiệu quả hay không mà người đàn ông vươn tay sờ đầu Chu Minh Thần, giọng nói trở nên hòa hoãn hơn vài phần: “Mấy ngày nữa bố sẽ đến nhà bà đón con, con ngoan một chút.”
Chu Minh Thần ngửa đầu nhìn anh, nhỏ giọng trả lời: “Được rồi, vậy bố nhớ đến sớm một chút.”
Người đàn ông đi rồi nhưng Tô Tiểu Tông vẫn nhìn theo bóng lưng của anh rất lâu, tâm sự có chút nặng nề.
Tô Tầm đưa hai tiểu gia hỏa cùng nhau vào nhà trẻ, Chu Minh Thần lại kéo tay cô, hỏi cô: “Dì ơi, sau này cháu có thể đến nhà dì chơi không?”
Tô Tầm sờ đầu bé, cười nói: “Dĩ nhiên là được rồi.”
…
Tô Tầm đi rồi, Tô Tiểu Tông suy nghĩ thật lâu mới hỏi Chu Minh Thần: “Bạn cảm thấy có bố tốt hơn hay có mẹ tốt hơn? Mình chưa gặp bố, bạn cũng chưa gặp mẹ nhưng mình vẫn muốn có bố. Nếu như chỉ có thể chọn một trong hai người thì bạn chọn mẹ hay là chọn bố?”
Đối với trẻ nhỏ mà nói thì đây là một sự lựa chọn khó khăn, Chu Minh Thần suy nghĩ thật lâu rồi có chút thương tâm trả lời: “Mình không có cơ hội để chọn, bố mình nói mẹ đã chết rồi nên mình chỉ có mỗi bố mà thôi.”
Tô Tiểu Tông cũng không nói chuyện, giống như cu cậu không biết an ủi người bạn nhỏ của mình như thế nào cả, suy nghĩ thật lâu mới vỗ vai Chu Minh Thần, hào phóng nói: “Không sao, mình có một người dì rất tốt, còn có một người mẹ nuôi nữa, mình sẽ nói với hai người đối tốt với bạn luôn.”
“Được, cảm ơn bạn.” Chu Minh Thần cười vui vẻ.
…
Tô Tầm đến phòng làm việc đúng giờ, phát hiện trong phòng có nhiều người nhìn cô với ánh mắt khác thường, hơi nhíu mày ngồi vào vị trí của mình, ánh mắt từ bốn phía bắn đến làm cô có cảm giác như mình đang ngồi trên thảm chông, Tô Tầm cầm lấy ly đi đến phòng uống nước.
Triệu Cần Cần chột dạ theo sau, vẻ mặt của cô chính là vẻ mặt chịu chết.
Tô Tầm dừng bước ở cuối hành lang, xoay người nhìn Triệu Cần Cần, trực tiếp hỏi: “Hôm qua có phải chị đã nói cái gì hay không?”
Triệu Cần Cần đụng đầu vào tường, đầu tóc rối bời dựa vào tường nghiêng đầu nhìn cô, khóc không ra nước mắt nói: “Chị nói …”
“Nói gì?” Tô Tầm có một dự cảm xấu.
“Cái gì cũng đều nói …” Triệu Cần Cần lại không thể nói tiếp.
Tô Tầm nhịn không nổi nữa, đi tới giữ chặt lấy Triệu Cần Cần, tức giận nói: “Đụng đầu đến ngốc rồi phải không, nói đi, có phải chị đã nói ra chuyện của em và Lục Trình Dương rồi phải không?”
Nói đến chuyện này thì Triệu Cần Cần lại có vài phần uể oải, hữu khí vô lực dựa vào tường, sau đó lại gục đầu trên vai Tô Tầm, đáng thương nói: “Đều nói …” Suy nghĩ một chút thì tinh thần tỉnh táo trở lại, tức giận nói: “Cũng không thể trách chị được, ai bảo mấy người đó nói chuyện khó nghe như vậy chứ, chị thực sự nhịn không được mới nói ra nhưng mà chị đều đổ hết trách nhiệm lên người Lục Trình Dương rồi, đoán chừng bây giờ tất cả mọi người đều coi anh ta là một kẻ cặn bã rồi.”
Tô Tầm có chút bất đắc dĩ lườm Triệu Cần Cần, ngày hôm qua nghe Triệu Cần Cần cãi nhau với mấy người kia thì Tô Tầm còn nghĩ rằng cô sẽ biết đúng mực nhưng Tô Tầm hoàn toàn quên mất, Triệu Cần Cần là điển hình của người chỉ cần kích một chút là nổi giận, khi tức giận lên rồi thì cái gì cũng không để ý đến.
“Lần này thì hay rồi, trước khi nghỉ việc em còn trở thành đối tượng cho mọi người bàn tán.” Tô Tầm nghĩ mà giận nhưng thấy dáng vẻ tự trách của Triệu Cần Cần thì cơn giận cũng tiêu tan đi một nửa.
Bất kể như thế nào thì Triệu Cần Cần vì muốn bảo vệ cô nên mới ra mặt.
Triệu Cần Cần ho khan vài tiếng: “Không sao, dù sao em cũng sắp đi công tác rồi, sau khi trở về thì cũng nghỉ việc ngay … vung tay áo cũng không làm mất đi nửa đám mây nhưng Lục Trình Dương lại không giống như vậy, hoàn toàn là một kẻ cặn bã, mặt người dạ thú!” Triệu Cần Cần đắc ý hất cằm lên: “Chị cảm thấy như vậy rất tốt, thay em trút giận.”
* Ý là không có ảnh hưởng gì hết.
“Bây giờ trong mắt mọi người thì em chính là vợ trước của kẻ cặn bã vì thế em nên cảm thấy vinh hạnh sao?” Tô Tầm thở dài, lườm Triệu Cần Cần một cái, cô thà rằng người ta nói cô chưa chồng mà có con chứ không muốn người khác nói cô có liên quan đến Lục Trình Dương.
Triệu Cần Cần vỗ vão đầu mình một cái, sao mình lại ngu như vậy chứ, ôm lấy Tô Tầm: “Thực xin lỗi, lúc ấy thật sự là chị rất tức giận. Bây giờ mọi người đã biết em ly dị với Lục Trình Dương, còn có một đứa con nhỏ nữa, đầu óc chị thật đúng là bị lừa đá mà …”
Tô Tầm im lặng một chút rồi vỗ bả vai của Triệu Cần Cần: “Thôi, nói cũng đã nói rồi, dù sao em cũng sắp rời công ty rồi nên mọi người có nói gì thì em cũng không nghe được.”
Triệu Cần Cần ngẩng đầu nhìn Tô Tầm: “Em không giận chị sao?”
Tô Tầm liếc cô một cái: “Giận nhưng giận cũng vô dụng thôi, đi nào, quay trở lại làm việc thôi.”
Triệu Cần Cần than hai tiếng rồi đi về phòng làm việc.
Trở lại phòng làm việc, những ánh mắt kia thỉnh thoảng còn nhìn sang nhưng mà thấy Tô Tầm lạnh nhạt nên những người đó cũng có chút ngồi không yên. Chiều hôm qua dự định đi đến hiện trường chụp ảnh nhưng không thành nên Tô Tầm dứt khoát cầm lấy túi đi ra khỏi phòng làm việc, trực tiếp đi đến hiện trường chụp ảnh.
…
Thật ra hiện trường chụp ảnh cũng không cần Tô Tầm giúp gì cả, cô ở studio ngây ngốc đến xế chiều, nhìn đồng hồ thì thấy đã năm giờ rồi nên đứng dậy muốn rời đi. Tô Tầm vừa mới cử động liền đụng vào một lồng ngực cứng rắn.
Tô Tầm nhịn không được nhíu mày ngẩng đầu lên, chẳng biết Lục Trình Dương đứng sau lưng cô từ lúc nào, đứng bao lâu, nhìn anh có chút mệt mỏi, khóe miệng và khóe mắt rõ ràng còn có vết máu bầm, không anh tuấn như lúc trước, nhìn có chút chật vật. Hiển nhiên là tối hôm qua Tô Thậm xuống tay rất độc ác.
Tô Tầm quay mặt đi, nhàn nhạt hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Dường như Lục Trình Dương không để ý đến vết thương trên mặt mình, nhìn chằm chằm Tô Tầm một lát, nhỏ giọng nói: “Anh tới đón em đi đến sân bay, hành lý của em còn ở trên xe anh, bây giờ chúng ta có thể đi thằng tới đó.”
Tô Tầm yên lặng, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn anh: “Đi thôi.” Cô vòng qua người anh, dẫn đầu đi ra ngoài.
Trên đường Tô Tầm gọi điện cho Tô Thậm, bây giờ Tô Thậm còn chưa biết Tô Tầm làm chung công ty với Lục Trình Dương, giờ lại còn đi công tác cùng nhau nên ở trong điện thoại nghe Tô Tầm nói đi công tác với Lục Trình Dương đến thành phố S thì tức giận mắng to: “Shit! Sớm biết như vậy thì tối qua anh đã cắt đứt chân của cậu ta rồi.
* Trong bản convert và bản raw ghi là thành phố B nhưng thành phố B là nơi Tô Tầm đang sống còn Lục Trình Dương và Tô Tầm đi công tác ở thành phố S (
“Đi công tác về, em sẽ nghỉ việc.” Tô Tầm nhàn nhạt nói.
“Giỏi lắm, lần này em chọc anh tức chết rồi.” Tô Thậm mắng hai câu liền cúp điện thoại.
Lục Trình Dương đang chuyên tâm lái xe nghiêng đầu nhìn Tô Tầm, thấy cô nhìn điện thoại ngẩn người liền hỏi: “Gọi cho anh em sao?”
Tô Tầm để điện thoại vào trong túi, mắt vẫn nhìn về phía trước, ngữ điệu thật bình tĩnh nói: “Ừ, anh ấy nói là nêu như biết được anh ép tôi đi công tác với anh thì tối hôm qua anh ấy đã cắt đứt chân anh rồi.”
Lục Trình Dương im lặng, Tô Tầm nghiêng đầu nhìn anh, có chút tò mò: “Tối qua anh không đánh trả sao?”
“Không có.” Lục Trình Dương nhàn nhạt nói, lái xe vào bãi đậu xe.
Tô Tầm không lên tiếng, cô đoán Lục Trình Dương sẽ không đánh trả nhưng chính tai nghe anh thừa nhận thì trong lòng cô cảm thấy có chút là lạ, rốt cuộc là do anh muốn chuộc tội hay là do cảm thấy chột dạ?
Lục Trình Dương lấy hành lý của hai người từ trong cốp xe ra, nói với Tô Tầm: “Đi thôi.”
Ngẩng đầu nhìn người đến người đi ở sân bay, Tô Tầm mấp máy môi muốn nói nhưng rồi cúi đầu xuống, đi đến bên cạnh anh: “Ừ.”
Nhiều năm rồi Tô Tầm không có đến thành phố S, hai năm trước họp lớp cô cũng không có đi. Thật ra cô cũng không phải vì liên quan đến Lục Trình Dương mà bài xích thành phố này, anh đã từng là người rất quan trọng với cô nhưng cũng không phải là tất cả. Cô còn có bạn học của mình, còn có việc học nữa, đối với Tô Tầm mà nói thì bốn năm đại học kia là thời gian tươi đẹp nhất của cô … nhưng mà đóa hoa kia đã nở lại tàn mất rồi.
Trong thời gian chờ đợi máy bay cất cánh thì Tô Tầm ngửi thấy mùi hương khiến cô đột nhiên cảm thấy e sợ, thậm chí quên cả việc thắt dây an toàn.
Lục Trình Dương nghiêng người cài dây giúp cô, đột nhiên Tô Tầm kịp phản ứng lại, xoay người nhìn về khuôn mặt có vết máu bầm kia. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của anh rất sâu khiến cho người khác dễ dàng rơi vào trong đó, Tô Tầm cúi đầu xuống đẩy anh ra, tự mình thắt dây an toàn rồi dựa cả người vào ghế nghỉ ngơi, không nhìn anh nữa.
“Tầm Tầm.” Lục Trình Dương cúi đầu gọi tên của cô.
“Sao?” Tô Tầm nhàn nhạt trả lời, đầu cũng không xoay lại mà nghiêng đầu tựa vào cửa sổ, nhắm mắt lại.
Lục Trình Dương nhíu mày lại, hai ngày nay cô có chút khác lạ, quá mức bình bĩnh, giống như mặc kệ anh nói gì hay làm gì cũng đều không ảnh hưởng gì đến cô cả.
Sau khi máy bay cất cánh, Tô Tầm tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt lại ngủ, khuôn mặt không màng danh lợi, tóc dài đen nhành tùy ý xõa xuống, nhìn hết sức lười biếng. Thật ra dáng vẻ cô để tóc dài nhìn rất đẹp nhưng trong ký ức của anh vẫn là dáng vẻ khi cô để tóc ngắn. Lúc cô chạy về phía anh, lúc cô quay đầu nhìn anh, lúc nhào vào trong lòng anh thì mái tóc ngắn mềm mại cũng sẽ nhẹ nhàng bay lên; lúc cô đứng lại thì những sợi tóc ngắn đó cũng ngoan ngoãn nép vào bên tai.
“Anh và Trình Nhiễm không như em nghĩ đâu, giữa anh và cô ấy không phát sinh chuyện nam nữ.” Lưng Lục Trình Dương dán vào thành ghế, nghiêng đầu chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô. Khó có dịp cô bình tĩnh ngồi cùng anh ở một chỗ như vậy mặc dù là họ đang ở trên máy bay và thời gian không đúng.
Anh hiểu giữa bọn họ có quá nhiều vấn đề, không chỉ là Trình Nhiễm nhưng lúc này anh chỉ muốn nói cho cô biết điều này mà thôi.
Lông mi của cô hơi run rẩy một chút nhưng cô không hề có chút phản ứng nào. Một lúc sau, lúc Lục Trình Dương cho rằng Tô Tầm đã ngủ thì lại nghe thấy cô nói: “Đó là chuyện của anh và cô ta, không liên quan gì đến tôi cả.”
Lúc cô nói những lời kia thì ngữ điệu không nhanh không chậm, thậm chí là hời hợt, giống như là không để ý, ngay cả mắt cũng không mở ra.
Nhẹ nhàng chặn lại những lời Lục Trình Dương muốn nói.