Đọc truyện Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em – Chương 16
Tô Tầm cảm thấy Tô Thậm trước kia đúng là không có dáng vẻ của người làm anh, động một chút là bắt nạt cô, sau khi cô mang thai mới đột nhiên giác ngộ làm anh, mấy năm nay càng ngày càng chăm sóc cho cô.
Nghiêng đầu nhìn Tô Thậm càng ngày càng thành thục chững chạc, Tô Tầm nhàn nhạt nói: “Thôi đi, nhiều năm rồi anh không đánh nhau. Em sợ anh đánh không lại, như thế thì mất mặt lắm.”
Tô Thậm: “…” Cho nên mới nói tại sao trước đây anh không thích cô em gái này, quá thành thật!
Tô Tầm cười kéo cánh tay anh, một tay dắt Tô Tiểu Tông: “Đi thôi, nếu không sẽ muộn mất.”
Ờ chợ mua đồ ăn mất gần một tiếng đồng hồ, khi bọn họ đến trước cửa cư xá thì đã gần năm giờ rồi, vừa đúng ở dưới lầu gặp Tô Lập Quân mới từ bên ngoài trở về, Tô Tầm gọi một tiếng “bố” rồi vỗ Tô Tiểu Tông.
Cậu bé nhận được ám hiệu, vội vàng vui vẻ chạy tới nắm chặt tay Tô Lập Quân, bi bô: “Ông ngoại, cháu và mẹ cùng với cậu về thăm ông, còn mua cho ông rất nhiều đồ nữa!” Lúc bé nói rất nhiều thì tay đã chỉ về phía cốp xe.
Khuôn mặt Tô Lập Quân vốn đang nghiêm nghị nhưng khi nhìn đến tiểu tử khả ái kia thì hòa hoãn không ít, mặc kệ Tô Tiểu Tông kéo ông đi, lúc nhìn Tô Tầm thì sắc mặt chùng xuống: “Mua nhiều như vậy để làm gì! Tôi cũng không thiếu cái gì, nếu thiếu thì cũng tự tôi đi mua.”
Tô Tầm cầm chặt ngón tay của mình, có chút giống như trẻ nhỏ làm sai chuyện nở ra một nụ cười: “Chẳng phải con đã mua rồi thì bố không cần mua nữa sao.”
“Bố, bố đưa đầu xoăn nhỏ lên trước mở cửa đi, con và Tầm Tầm sẽ mang đồ lên.” Tô Thậm lên tiếng giải vây.
Tô Tiểu Tông thân mật kéo tay Tô Lập Quân: “Ông ngoại mau đi thôi, cháu muốn mau nhìn thấy Xe tăng.” Xe tăng là tên con chó Husky Tô Lập Quân nuôi.
Tô Lập Quân cười một tiếng, khom lưng bế lấy cháu ngoại: “Đi nào, Xe tăng bị ông nhốt cả một buổi chiều rồi.”
“A, vậy thì chắc chắn nó rất buồn, chúng ta mau trở về thôi.” Tô Tiểu Tông ôm cổ của ông ngoại, có chút lo lắng thúc giục.
…
Tô Thậm lấy đồ từ trong cốp xe ra, nhìn Tô Tầm nói: “Nhìn dáng vẻ không chút tiền đồ của em kìa, trước kia không phải rất hay làm nũng với bố sao? Bây giờ tại sao cái miệng lại kém cỏi như vậy chứ?”
Tô Tầm mím môi: “Trước kia là trước kia, không phải là em chưa từng thử qua nhưng bố không chịu gặp em thì làm nũng cũng vô dụng …”
“Lúc trước là do bố không đồng ý em sinh đầu xoăn nhỏ nhưng bây giờ không phải bố rất thích cu cậu hay sao? Nếu em có thể tìm được một người để gả đi thì bố sẽ cảm thấy yên tâm và cũng sẽ không trách em điều gì cả, đỡ phải mỗi lần về nhà cũng không cho em sắc mặt tốt.” Tô Thậm vừa đi vừa nói, nói đến đề tài này thì chợt dừng bước, quay đầu híp mắt nhìn Tô Tầm: “Không phải là em còn nhớ tên khốn kia chứ? Bây giờ cậu ta cũng ở đây, hai người …”
“Chúng em không thể nào đâu, anh yên tâm đi.” Tô Tầm ngắt lời anh trai.
“Biết rõ là tốt rồi, đừng để cho anh thấy em lại treo cổ trên cùng một cái cây.”
“Anh.” Giọng nói Tô Tầm mềm mại, “Anh đừng nhắc tới chuyện này trước mặt bố.”
Tô Thậm lại quay đầu nhìn cô một cái, vừa bước lên cầu thang vừa nói: “Em yên tâm, bố đã lớn tuổi rồi, loại chuyện đánh người này để cho anh lo là được rồi.”
Tô Tầm không nói gì, còn muốn đánh người nữa chứ …
Đi lên lầu năm, cửa đã rộng mở, Tô Tiểu Tông và Xe tăng đang đứng ở trước cửa đợi bọn họ, bàn tay mập mạp của Tô Tiểu Tông đang cầm lấy cái đuôi của Xe tăng vung vẩy, cười hì hì nói với Tô Tầm: “Mẹ ơi, Xe tăng lên cân rồi.”
“Phải không?” Tô Tầm nhìn không ra.
Tô Thậm quan sát Xe tăng kỹ một chút: “Đúng là có béo hơn một chút.”
Hai người vào trong nhà, Tô Tầm đi vào phòng bếp nấu cơm, Tô Thậm đi vào phụ giúp một chút rồi liền ra ngoài xem ti vi với Tô Lập Quân.
Sau khi ngồi vào bàn ăn, Tô Lập Quân hỏi Tô Thậm công việc như thế nào, sau vài câu tán gẫu đột nhiên nói: “Sang năm con cũng ba mươi rồi, cũng nên tìm một người bạn gái để kết hôn đi.”
Tô Thậm ho khan vài tiếng: “Vâng, con biết rồi.”
Tô Lập Quân nhìn Tô Tầm vài lần rồi nói với Tô Thậm: “Trong công ty con có người nào thích hợp, không để ý nhà gái đã có con thì giới thiệu cho em gái con đi.”
“Bố!” Tô Tầm kinh ngạc ngẩng đầu lên, hoảng loạn nhìn thoáng qua Tô Tiểu Tông đang gặm cánh gà, may mắn là cu cậu không chú ý, cũng có lẽ là nghe không hiểu nên vẫn vui vẻ gặm cánh gà như cũ.
Đây là lần đầu tiên bố cô nhắc đến chuyện như thế này, còn là ngay trước mặt Tô Tiểu Tông nữa.
Tô Lập Quân không vui nhìn cô, đôi đũa “pằng” một tiếng đập lên bàn, sắc mặt trầm xuống: “Sao? Không vui khi tôi nói vậy à? Nếu vậy thì chị có bản lĩnh tìm người dắt đến cho tôi xem nào.”
Tô Tầm yên lặng cúi đầu, lúc trước cô vụng trộm kết hôn, lại vụng trộm ly hôn, trong bụng còn có một đứa bé không rõ bố là ai nên Tô Lập Quân tức giận một cái liền tức giận mấy năm luôn.
Tô Tiểu Tông không hiểu Tô Lập Quân nói cái gì nhưng bé nghe được ông ngoại đang mắng mẹ mình thì động tác gặm cánh gà dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng nhìn Tô Lập Quân, nhớ tới lời nói của Tô Thậm lúc trước thì Tô Tiểu Tông vội vàng bỏ cánh gà xuống, trượt người xuống chạy đến bên cạnh Tô Lập Quân, cái tay nhỏ đầy dầu mỡ nắm lấy ngón tay của ông, nhỏ giọng nói: “Ông ngoại, đừng giận mẹ cũng đừng mắng mẹ mà, hôm nay là ngày của bố, mẹ đã mua rất nhiều quà tới thăm ông, ông đừng giận mẹ nữa có được không?”
Bàn ăn vốn đã không vui vẻ gì nhất thời rơi vào yên lặng, Tô Thậm bế đầu xoăn nhỏ lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa đầu bé: “Ông ngoại là người hiểu mẹ cháu nhất, không có mắng mẹ cháu đâu, cháu ngoan ngoãn ăn cơm đi, nếu không sẽ không lớn được.” Nói xong liền trực tiếp nhét cái cánh gà vào trong miệng cu cậu.
Tô Tiểu Tông: “…”
“Ăn cơm.” Tô Lập Quân nhìn cháu ngoại, sắc mặt hòa hoãn chút ít, một lần nữa cầm lấy đôi đũa.
Bữa cơm lần này cũng giống như lần trước, không phải là quá vui vẻ, ba người ở lại đến hơn tám giờ mới rời đi, sắc mặt của Tô Lập Quân vẫn như cũ. Tô Tầm cảm thấy có chút khồ sở, giống như mỗi lần cô trở về đều khiến cho bố cô cảm thấy ngột ngạt, khiến ông tức giận.
Ở dưới lầu gặp phải hai người phụ nữ, đều là người ở chỗ này hai mươi, ba mươi năm, thấy Tô Tầm dắt Tô Tiểu Tông từ trên lầu đi xuống thì thân thiện hỏi: “Tầm Tầm lại mang con về thăm bố à?”
Tô Tầm cười nhạt đáp: “Vâng ạ.”
Trong đó có một người chợt nhớ tới cái gì đó, kéo tay Tô Tầm: “Đúng rồi, con dì có người bạn mới ly hôn, cũng có một đứa con, dì cũng đã nói qua với bố con …”
“Dì Trần, mặc dù Tầm Tầm nhà chúng cháu có con nhỏ nhưng trẻ tuổi xinh đẹp, vẫn có nhiều người theo đuổi nên việc này không cần dì quan tâm đâu.” Tô Thậm cắt đứt lời nói của bà ta, khoác tay lên vai Tô Tầm, cười nói: “Chúng cháu đi trước.”
Sau khi lên xe, Tô Tiểu Tông ngồi trên ghế trẻ em, nghĩ đến từ mới mình vừa nghe được liền nghiêm túc hỏi: “Cậu ơi, người theo đuổi có nghĩa là gì ạ? Cậu nói mẹ cháu có rất nhiều người theo đuổi … là sao ạ?”
Tô Tầm yên lặng nhìn Tô Thậm, ngụ ý là: Ai bảo anh nói lung tung chứ!
Tô Thậm không chút để ý cười, quay đầu nói với đầu xoăn nhỏ: “Chính là do mẹ cháu xinh đẹp nên mọi người đều thích, giống như cháu ở nhà trẻ có nhiều bạn nhỏ thích chơi với cháu vậy.” Anh rất am hiểu việc nói dối trẻ con.
Tô Tiểu Tông suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cháu cũng có rất nhiều người theo đuổi sao?”
Tô Thậm ho khan vài tiếng, Tô Tầm lại lườm anh một cái nên anh đành phải nói: “Trẻ nhỏ không thể nói là có người theo đuổi được, người lớn mới có thể nói như vậy được biết chưa?”
Cu cậu cái hiểu cái không “a” một tiếng nhưng cũng không có hỏi thêm nữa.
…
Về đến nhà, tắm rửa xong nhưng Tô Tiểu Tông cũng không chịu đi ngủ, từ trong cặp sách nhỏ của mình lấy ra bức vẽ, dè dặt bỏ vào trong hộp cất giữ đồ vật mà mẹ đã mua cho mình, cầm đến phòng khách cho Tô Tầm xem: “Mẹ ơi, con để quà tặng cho bố bên trong, lúc nào bố về thì con sẽ tặng cho bố.”
Trong cái hộp màu làm có một căn nhà làm thủ công, còn có một bức vẽ, Tô Tầm sờ khuôn mặt nhỏ của con trai nói: “Ngoan lắm.”
Tô Tiểu Tông cầm hộp cất giữ đồ vật của mình lên đi vào phòng, đặt cái hộp xuống bàn, rồi chạy ra bên cạnh Tô Tầm, cầm lấy di động của mẹ lên xem, cuối cùng nằm cả người lên đùi Tô Tầm lăn qua lăn lại, trong tay vẫn cầm điện thoại: “Mẹ, mẹ thực sự không biết số điện thoại của bố sao?”
Bé muốn gọi điện cho bố, bé cũng không biết hình dáng của bố như thế nào, cũng không biết giọng nói của bố như thế nào, bé muốn bố.
Tô Tầm yên lặng một lúc, sau đó mới nói: “Mẹ biết.”
“Thật sao?” Cậu nhóc lập tức chui ra khỏi lòng mẹ, dáng vẻ rất vui mừng: “Mẹ ơi, vậy chúng ta gọi điện cho bố đi, con muốn nói chuyện với bố.”
Đôi mắt con trai đen nhánh sáng ngời đầy mong chờ nhìn cô, Tô Tầm đang muốn nghĩ xem trả lời như thế nào thì điện thoại bỗng đổ chuông.
“Mẹ, có điện thoại này.” Tô Tiểu Tông có chút buồn bã đưa điện thoại cho Tô Tầm.
Tô Tầm nhìn thoáng qua số gọi đến, là một dãy số xa lạ, cô do dự một lúc mới bấm nút trả lời.
Sau khi điện thoại thông thì Tô Tầm không nói gì, đối phương cũng im lặng, sau một lúc một giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền tới: “Tầm Tầm, chúng ta đi công tác sớm hơn một ngày, tối mai sẽ đi, đứa nhỏ … có người chăm sóc chưa? Nếu không anh mời …”
“Có người rồi, điều này không cần anh quan tâm.” Tô Tầm lạnh lùng ngắt lời anh.
Giọng nói của cô rất lạnh lùng, Lục Trình Dương có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lãnh đạm của cô, nhỏ giọng nói: “Vậy được rồi, tối nay em thu dọn hành lý đi, sáng mai anh tới đón em đi làm, hành lý để trên xe anh, sau khi tan việc chúng ta trực tiếp đến sân bay luôn.”
Tô Tầm vẫn luôn nhìn Tô Tiểu Tông vì muốn gọi điện cho bố mà vẫn không chịu đi ngủ, cô có điều như đang suy nghĩ, đầu dây bên kia Lục Trình Dương không nghe thấy giọng nói của cô mới nhỏ giọng gọi: “Tầm Tầm?”
Tô Tầm để điện thoại bên tai Tô Tiểu Tông: “Có một chú muốn nói chuyện với con.”
Giọng nói của cô truyền tới tai Lục Trình Dương rất rõ, anh không tự chủ nín thở, cô đồng ý để anh nói chuyện với con trai sao?
Tô Tiểu Tông mở lớn hai mắt, có chút nghi ngờ cầm điện thoại “alo” một tiếng, Lục Trình Dương nhỏ giọng cười: “Nhóc con, có biết chú là ai không?”
“Chú là người sáng hôm nay!” Bỗng chốc Tô Tiểu Tông liền hiểu, có chút nghi hoặc hỏi: “Chú muốn nói với cháu chuyện gì vậy?”
Tô Tầm nhìn con trai đang nhướn mày lên nói chuyện điện thoại, cô sờ đầu bé, chỉ vào phòng tắm nhỏ giọng nói: “Mẹ đi tắm đây.”
“Vâng!” Tô Tiểu Tông dùng sức gật đầu, ôm di động ngồi trên thảm, đầu ngón chân mập mạp cọ cọ trên mặt thảm.
Tô Tầm tắm xong đi ra thì Tô Tiểu Tông liền chạy lạch bạch đến đưa điện thoại cho mẹ: “Mẹ ơi, chú còn có chuyện muốn nói với mẹ.”
Cầm lấy di động, Tô Tầm trực tiếp hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Dường như tâm trạng của Lục Trình Dương rất tốt: “Không có việc gì, em ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
“…” Tô Tầm trực tiếp cúp điện thoại, bế lấy con trai đang há miệng ngáp: “Đi ngủ, nếu không ngày mai con sẽ đến nhà trẻ muộn đấy.”
“Mẹ ơi, chú kia kể cho con nghe một câu chuyện rất dài nhưng còn chưa kể xong. Chú ấy bảo sau này sẽ gọi điện kể cho con nghe, mỗi tối kể một ít.” Tô Tiểu Tông vừa ngáp vừa hàm hồ nói, gục đầu vào bờ vai của mẹ giống như là muốn ngủ.
Mỗi ngày một ít, bước chân Tô Tầm dừng lại, sắc mặt trầm xuống.