Bạn đang đọc Nơi Cuối Cầu Vồng – Chương 9
CHƯƠNG 9
Bạn có một tin nhắn từ: RUBY.
Ruby: Ê, em, chúc thứ Hai vui vẻ.
Rosie: Ôi tuyệt quá. Chờ đã để em lấy sâm banh nhé.
Ruby: Em đã làm gì vào ngày cuối tuần?
Rosie: Ôi, chị chờ nghe tin này đã! Suốt cả sáng nay em thèm kể cho chị nghe đến chết đi được, hay cực! Chị sẽ không bao giờ tin nổi đâu, em…
Ruby: Chị cảm thấy có mùi mỉa mai ở đây. Để chị đoán xem nào: em đã xem ti vi.
Rosie: Giới thiệu Ruby… và sức mạnh tâm linh của cô ấy!! Em đã phải lắng nghe với âm thanh vặn to hết cỡ để át đi tiếng cặp uyên ương hàng xóm đang thét vào tai nhau. Một ngày nào đó họ sẽ giết nhau đấy, em nóng lòng muốn xem lắm. Katie tội nghiệp không biết điều gì đang diễn ra vì thế em gửi nó xuống nhà Toby.
Ruby: Nói thật thì mọi người không hiểu được ý nghĩa của từ LY DỊ hay sao?
Rosie: Ha ha, ừ, đó là một từ kỳ diệu đối với chị.
Ruby: Chị sẽ rất trân trọng nếu em không đem ra làm trò cười khoảng thời gian khó khăn vô cùng trong đời chị, thứ đã khiến chị cảm thấy tan nát cõi lòng và bị quẫn trí một cách sầu bi như thế.
Rosie: Ôi làm ơn đi! Có được vụ ly dị đó là ngày hạnh phúc nhất đời chị! Chị đã mua chai sâm banh đắt nhất, chúng ta đã say xỉn, đi chơi câu lạc bộ và chị đã hôn hít một thằng cha xấu xí nhất thế giới còn gì.
Ruby: À, mỗi người có cách khóc than riêng của mình chứ…
Rosie: Chị đã đánh máy xong cái mớ rác mà Andy Máu đưa ình chưa?
Ruby: Chưa. Em thì sao?
Rosie: Chưa.
Ruby: Tốt. Hãy tự thưởng ình một chầu cà phê đi. Thật sự chúng ta không nên làm việc quá sức. Chị nghe nói rằng điều ấy nguy hiểm lắm. Em sẽ mang thuốc lá của em chứ? Chị quên thuốc lá của chị rồi.
Rosie: Ừ, hẹn gặp chị dưới nhà sau 5 phút nữa.
Ruby: Một buổi hò hẹn đây. Chúa ơi, hấp dẫn quá. Không ai trong chúng ta chú ý đến họ trong một lúc nhé.
Bạn có một tin nhắn từ: RUBY.
Ruby: Em ở nơi quái quỷ nào thế? Chị đã chờ em trong quán cà phê nửa tiếng rồi! Chị phải tự buộc mình chỉ ăn có hai cái bánh sô cô la và một lát bánh táo thôi đấy.
Rosie: Xin lỗi về điều đó. Andy Máu đang ở đây không cho em rời khỏi văn phòng.
Ruby: Ôi ông ta đúng là một tên buôn nô lệ! Em nên phàn nàn với Chánh văn phòng để cho cái thằng cha khốn kiếp ấy bị đuổi việc đi.
Rosie: Hắn ta chính là Chánh văn phòng.
Ruby: Ồ thế à.
Rosie: Ừ, nói cho công bằng thì Ruby này, ông ta có thể là một cái gai đâm vào mắt nhưng chúng ta vừa mới nghỉ giải lao một tiếng trước mà… và đó là lần nghỉ giải lao thứ ba trong gần ba tiếng đồng hồ…
Ruby: Em đang biến thành một người trong số HỌ đấy!
Rosie: Ha ha. Em có một đứa con phải nuôi.
Ruby: Chị cũng thế.
Rosie: Đứa trẻ đó tự mình ăn lấy, Ruby.
Ruby: À, hãy để thằng béo của chị yên đi. Nó là con chị và dù sao thì chị cũng yêu nó.
Rosie: Nó 17 tuổi rồi.
Ruby: Ừ, và đủ lớn để tự mình có một đứa con rồi, theo tiêu chuẩn của em…
Rosie: Ừ, nó sẽ ổn chừng nào nó không đi đến dạ hội của trường với người đàn ông kém thú vị nhất thế giới, với một cái mặt xấu xí nhất. Theo đó nó sẽ không phải uống rõ là lắm rượu để lừa cái đầu nó rằng người đàn ông đó thật đẹp trai và vui tính và… à, chị biết phần còn lại rồi.
Ruby: Em đang ngụ ý là con trai chị có thể có một mối quan hệ đồng tính ở buổi tiệc thành niên của nó à?
Rosie: Không! Em chỉ định nói là…
Ruby: Ôi, chị biết em đang nói gì, trừ việc chị nghĩ là con trai yêu quý tội nghiệp của chị có thể chính là người mà các cô gái sẽ phải uống vô số rượu vào thì mới yêu được.
Rosie: RUBY!! Chị không thể nói thế về con trai mình được!!
Ruby: Tại sao không? Chị yêu nó với cả trái tim nhưng, Chúa phù hộ nó, nó không được sinh ra với vẻ bên ngoài của mẹ nó. À mà khi nào thì em mới hò hẹn với một ai đó, bất kỳ ai?
Rosie: Ruby, chúng ta sẽ không nói lại chuyện này nữa. Tất cả những người chị cố gắng làm mối cho em thật là kỳ quặc! Em không biết chị gặp những người đàn ông đó ở đâu và thực tế là em nghĩ em chẳng bao giờ muốn biết điều ấy làm gì, nhưng sau kỳ nghỉ cuối tuần vừa rồi thì em có thể chắc là em sẽ không muốn gặp Joys nữa. Dù sao thì chị cũng không thể nói gì em được. Chính xác thì lần cuối cùng chị có một buổi hò hẹn là khi nào?
Ruby: À, nói chung đó là một vấn đề vô cùng khó khăn! Chị là một người đàn bà già hơn em 10 tuổi vừa mới trải qua một cuộc ly dị khó khăn với một thằng cha khốn kiếp ích kỷ và chị có một con trai 17 tuổi chỉ giao tiếp với chị bằng những tiếng càu nhàu đơn âm. Chị nghĩ nó là con trai của một con vượn (cuối cùng thì chị cũng biết như thế). Chị không có thời gian ột người đàn ông!
Rosie: À, em cũng thế.
Ruby: Rosie em yêu, em 26 tuổi, em còn ít nhất 10 năm nữa của cuộc đời trước khi kết thúc. Em phải đi chơi và vui thú, ngăn không để gánh nặng của thế giới đậu trên đôi vai em; đó cũng là việc của chị. Và ngừng chờ đợi anh ta đi.
Rosie: Chờ đợi ai?
Ruby: Chờ Alex.
Rosie: Em không biết chị đang nói gì! Em không chờ Alex!
Ruby: Có, em có chờ, bạn thân yêu của chị ạ. Anh ta hẳn phải là một người đàn ông thế nào đó vì không ai có thể bằng anh ta. Và chị biết điều mà em làm mỗi khi em gặp ai đó: so sánh. Chị chắc anh ta là một người bạn tuyệt vời và chắc anh ta luôn nói những lời ngọt ngào tuyệt vời với em. Nhưng anh ta không ở đây. Anh ta ở cách xa hàng nghìn dặm, là một bác sĩ trong một bệnh viện to tuyệt vời và sống trong một căn hộ tuyệt vời với vị hôn thê tuyệt vời cũng là bác sĩ. Chị không cho là anh ta nghĩ đến việc rời bỏ cuộc sống ấy vào lúc nào đó trong tương lai gần để quay lại với một bà mẹ đơn thân đang sống trong căn hộ tập thể bé tí làm công việc bán thời gian vớ vẩn trong một nhà máy sản xuất kẹp giấy với người bạn điên rồ mỗi giây email cho cô ta một lần. Vì thế hãy ngừng chờ đợi và hãy tiến lên. Sống cuộc sống của em đi.
Rosie: Em không chờ.
Ruby: Rosie.
Rosie: Em phải quay lại với công việc bây giờ.
Rosie đăng xuất.
Rosie và Katie Dunne thân mến,
Shelly và Bernard Gruber hân hạnh mời quý vị tới dự hôn lễ của con gái yêu chúng tôi là Sally với Alex Stewart.
Từ Stephanie
Gửi Rosie
Tiêu đề Đáp: Chẳng có cái gì trên đời khiến em đi dự đám cưới đó đâu!
Chị thật giận với bức thư vừa rồi của em! Em không thể bỏ lỡ đám cưới của Alex được! Đó là điều hoàn toàn không thể nào nghĩ đến được!
Đây là Alex mà chúng ta đang nói đến! Alex, anh chàng từng ngủ trong một cái túi ngủ trên sàn nhà em, anh chàng từng đột nhập vào phòng chị và đọc nhật ký của chị và ngó vào ngăn kéo đựng đồ lót của chị! Alex bé nhỏ mà em từng rượt đuổi suốt con đường và lấy chuối giả làm súng để bắn! Alex người ngồi cạnh em ở lớp suốt 12 năm!
Cậu ấy đã ở đó bên em khi em có Katie. Cậu ấy đã ủng hộ suốt sự kiện đó trong khi chị chắc chắn rằng cậu ấy đã khá khó khăn để thích ứng với thực tế là Rosie bé nhỏ, người đã ngủ trong một cái túi ngủ trên sàn nhà cậu, sẽ có một đứa con.
Hãy đến với cậu ấy, Rosie. Hãy ăn mừng sự kiện này với cậu ấy. Hãy chia sẻ niềm hạnh phúc và sự vui tươi của cậu ấy. Hãy đi cùng với Katie nữa. Hãy vui sướng! Làm ơn đi! Chị chắc ngay lúc này cậu ấy đang cần em lắm! Đây là bước chuyển lớn đối với cậu ấy và cậu ấy cần bạn thân nhất của mình bên cạnh. Hãy học cách để quen với Sally nữa, vì bây giờ cô ta là một người quan trọng trong đời cậu ấy. Cũng như cậu ấy đã học cách quen với Katie – người quan trọng nhất trong đời em ấy. Chị biết em không muốn nghe điều này, nhưng nếu không đi, em sẽ kết thúc những gì đã từng và vẫn đang là một trong những mối dây bằng hữu mạnh mẽ nhất mà chị từng được thấy.
Chị biết em rất ngượng với điều đã xảy ra mấy năm trước lúc em đến thăm cậu ấy, nhưng hãy nuốt sự kiêu hãnh của em đi, vênh cằm lên. Em sẽ có mặt ở đám cưới ấy vì Alex muốn em có mặt ở đó vì cậu ấy; em sẽ ở đó vì em cần phải ở đó vì chính bản thân mình.
Hãy có một quyết định đúng đắn, Rosie.
Rosie thân mến,
Xin chào! Tớ không nghi ngờ gì về việc cậu đã nhận được thiệp mời đám cưới của bọn tớ, cái thiệp đã khiến Sally mất cả ba tháng để chọn ấy. Tại sao, tớ không biết, nhưng có vẻ như một cái thiệp mời màu kem với viền mạ vàng thì rất khác với thiệp màu trắng viền mạ vàng… ôi đàn bà các cậu…
Tớ không bít liệu tớ có nên lo lắng hay không, nhưng mẹ Sally hình như còn chưa nhận được phản hồi nào cả! Bây giờ tớ bít tớ không cần hồi âm từ cậu vì tớ cho là cậu sẽ ở đây!
Lý do tại sao tớ lại viết thư mà không gọi điện cho cậu là vì tớ muốn cho cậu thời gian để nghĩ về những gì tớ đang hỏi cậu. Tớ và Sally sẽ rất hân hạnh nếu cậu cho Katie được làm bé gái cầm hoa ở lễ cưới. Bọn tớ sẽ cần bít sớm để Sally và Katie có thể chọn vậy.
Có ai nghĩ điều này sẽ xảy ra không nhỉ, Rosie? Nếu mười năm trước có ai bảo chúng ta rằng con gái cậu sẽ là bé gái cầm hoa cho tớ ở đám cưới tớ, chắc bọn mình sẽ lăn ra cười cái điều ngộ nghĩnh nhất đời ấy nhỉ. Mất khá lâu Sally và tớ mới đi đến quyết định cưới xin – cái thứ liên quan đến thời khóa biểu điên cuồng dành cho các bác sĩ đang thống trị cuộc đời bọn tớ này!
Câu hỏi thứ hai là tớ phải hỏi cậu thì chắc cậu sẽ cần phải suy nghĩ để trả lời. Cậu là bạn thân nhất của tớ, Rosie; khỏi cần nói cũng biết. Ở đây tớ không có bạn thân, không ai có ý nghĩa như cậu đối với tớ, vì thế tớ không có phù rể. Cậu có thể là phù rể nữ[2] của tớ được không? Cậu sẽ đứng bên cạnh tớ dưới bàn thờ chứ? Tớ bít rõ ràng là tớ cần cậu ở đó mà! Và tớ tin rằng cậu sẽ bố trí cho tớ một đêm tiệc tùng cuối cùng của một người độc thân tốt hơn bất kỳ một người bạn trai nào của tớ ở đây!
Hãy nghĩ về điều này và cho tớ bít nhé. Và hãy nói đồng ý nhé!
Gửi tới cậu và Katie tình yêu thương nhất,
Alex
Bạn có một tin nhắn từ: ROSIE.
Rosie: Chị sẽ không thể nào tin được cái điều quái quỷ này đâu.
Ruby: Em có một đối tác hẹn hò.
Rosie: Không, khó tin hơn điều ấy. Alex mới đề nghị em làm “phù rể nữ” cho cậu ấy.
Ruby: Chị không cho rằng điều ấy nghĩa là em sẽ đứng bên trái cậu ta trong nhà thờ đấy chứ?
Rosie: Ờ, không… bên phải.
Ruby: Thế còn anh trai cậu ta?
Rosie: Anh ấy là người chỉ chỗ ngồi hay gì đó.
Ruby: Ôi, thế thì thật sự cậu ta sẽ tiến tới với cô đó rồi?
Rosie: Phải, có vẻ thế.
Ruby: Chị nghĩ bây giờ em nên ngừng chờ đợi cậu ta thôi, em yêu.
Rosie: Em biết. Có lẽ em nên làm thế.