Bạn đang đọc Nơi Cuối Cầu Vồng – Chương 42
Rosie và Katie Dunne thân mến,
Lời chúc mừng Giáng sinh từ bệnh viện St Jude.
Vợ tôi, hai con trai của tôi và tôi hy vọng rằng năm mới sẽ đem lại cho hai mẹ con và những người than yêu của hai mẹ con sức khỏe và hạnh phúc.
Chúc mừng Giáng sinh và Chúc mừng Năm mới từ gia đình Stewart.
Bác sĩ Alex Stewart.
Gửi Bác sĩ Alex Stewart,
Chúc bạn và gia đình có một năm mới tràn trề sức khỏe, tiền bạc và hạnh phúc.
Trân trọng.
Rosie Dunne
Bạn nhận được một tin nhắn từ: ALEX.
Alex: Sáng nay thiệp của cậu đã đến nơi.
Rosie: Đã đủ lâu rồi. một trong hai bọn mình phải đủ người lớn để liện hệ lại chứ. Nhớ rằng không phải tớ là người đầu tiên khởi xướng sự yên lặng đó đâu nhé.
Rosie: Có, chính là cậu.
Alex: Rosie, không phải tớ.
Rosie: Có chính là cậu!
Alex: Ôi, làm ơn đi! Năm ngoái tớ bảo cậu rằng Bethany có bầu, cậu điên lên với điều đó còn gì. Và đây, để cung cấp thêm thông tincho cậu thì tớ đã cầu hôn với cô ấy một đêm trước khi bọn tớ đến buổi lễ trao giải. Bethany nói đồng ý, và vui thích một cách tự nhiên, lúc ở bàn ăn thì cô ấy nói cho bố mẹ biết (như bất kỳ một người bình thường nào cũng làm). Bố cô ấy được trao giải và trong bài diễn văn ông ấy tuyên bố rằng con gái mình vừa mới đính hôn (như bất kỳ một người cha bình thường nào tự hào khi nhận ra rằng con gái mình sắp kết hôn).
Báo chí ở đó rất đông; họ quay lại bàn làm việc và viết bài về buổi tối hôm ấy kịp lúc để ra báo ngày hôm sau. Tớ ra ngoài ăn mừng việc đính hôn của mình với vợ chưa cưới và gia đình cô ấy. Tớ về nhà đi ngủ và hôm sau tỉnh dậy vì những cú điện thoại của gia đình tớ muốn biết thế quái nào mà tớ lại không nói cho họ biết trước là tớ sẽ kết hôn. Hộp thư của tớ đầy email từ những bạn bè đang bối rối và tớ sắp sửa phải xử lý chúng thì tớ nhận được tin nhắn của cậu.
Thế nên tớ gửi cho cậu và Katie thiệp mời đi dự đám cưới, nghĩ rằng kể cả nếu cậu không đồng ý việc chọn vợ của tớ và tự sáng tác những câu chuyện thẳm thiết về lý do tại sao tớ lại lấy cô ấy thì cậu cũng sẽ cư xử đúng như cái người bạn mà con người cậu thường quả quyết ấy qua việc dự đám cưới tớ và ủng hộ tớ.
Mà tớ xin lỗi vì tấm thiệp cuối cùng tớ gửi cho cậu nhé, tên cậu có trong danh sách người nhận, nhưng cái thiệp đó tớ định gửi tới bệnh nhận của tớ chứ không phải cậu.
Rosie: Chờ một chút, tớ chẳng nhận được cái thiệp cưới nào cả!
Alex: Cái gì!
Rosie: Tớ chẳng nhận được cái thiệp nào mời tớ đi dự lễ cưới của cậu cả.
Có một cái cho Katie, nhưng chẳng có cái nào cho tớ. Và Katie thì không thể nào đi được vì nó mới có 13 tuổi và nó sẽ ở đâu? Mà tớ cũng không thể cho nó đi được vì nói trắng ra là tớ không đủ tiền để…
Alex: Dừng lại đã! Bây giờ hãy cho tớ biết về điều này đã. Câu không nhận được cái thiệp mời nào à?
Rosie: Không. Chỉ có một cái cho Katie.
Alex: Thế còn bố mẹ cậu?
Rosie: Có, họ nhận được một cái nhưng họ không đi được vì lúc ấy họ đang đi thăm chị Steph ở Paris và…
Alex: OK! Thiệp của cậu không đến nơi vì nhầm lẫn à?
Rosie: Không.
Alex: Nhưng bố mẹ tớ – họ có nói cho cậu biết không?
Rosie: Họ nói rằng họ rất muốn tớ đến dự nhưng họ không kiểm soát các thiêp mời, Alex. Cậu chưa bao giờ mời tớ đến dự cả.
Alex: Nhưng tên cậu có trong danh sách mà. Tớ còn nhìn thấy thiệp mời của cậu trên bàn bếp cơ mà.
Rosie: Ồ.
Alex: Thế điều gì đã xảy ra?
Rosie: Đừng có hỏi tớ! Tớ thậm chí còn không biết là có một cái thiệp mời dành cho tớ đấy! Ai đã gửi thiệp đi vậy?
Alex: Bethany và người lên kế hoạch đám cưới.
Rosie: Hmm…Ok vậy là lúc nào đó trong khoảng thời gian Bethany đi ra bưu điện và lúc thiệp mời thực sự chui vào trong hộp thư, có gì đó đã xảy ra với cái thiệp của tớ.
Alex: Ôi, thôi đừng bắt đầu đi nữa đi, Rosie. Không phải là Bethany đâu.
Cô ấy có bao nhiêu việc khác để làm với thời gian của cô ấy tốt hơn là âm mưu các kế hoạch để loại bỏ cậu.
Rosie: Giống như là ăn trưa với các quý bà à?
Alex: Thôi đi.
Rosie: À, tớ đang bị sốc.
Alex: Vậy là cậu luôn nghĩ rằng tớ không muốn cậu dự đám cưới của tớ?
Rosie: Đúng.
Alex: Nhưng tại sao cậu không nói gì cả? Suốt một năm ròng cậu không nói gì hết? Nếu cậu không mời tớ dự đám cưới của cậu thì ít nhất tớ cũng sẽ nói gì đó chứ!
Roise: Xin lỗi, tại sao cậu lại không hỏi tớ vì sao tớ không có mặt ở đó? Nếu tớ mời cậu đến dự đám cưới của tớ và tớ nhận ra rằng cậu không xuất hiện thì tớ nghĩ ít nhất tớ cũng sẽ nói gì đó chứ.
Alex: Tớ giận quá.
Rosie: Tớ cũng thế.
Alex: Tớ vẫn còn giận về những điều cậu đã nói.
Rosie: Hãy trả lời tớ, Alex. Cậu có nói cho tớ chỉ vài tháng trước rõ ràng rằng Bethany không phải là “người đó” của cậu và rằng cậu không yêu cô ta không?
Alex: Có, nhưng…
Rosie: Và rằng cậu sẽ chia tay với cô ta ngay trước khi cô ta tuyện bố rằng cô ta có bầu không?
Alex: Có, nhưng…
Rosie: Và có phải cậu không lo lắng về công việc của cậu khi cậu từ chối lấy Bethany không?
Alex: Có, nhưng…
Rosie: Và có phải cậu…
Alex: Ngừng lại, Rosie. Tất cả những điều đó đều đúng nhưng nó đi đôi với thực tế tớ muốn làm một phần của cuộc đời Theo và Bethany.
Rosie: Vậy nếu cậu mời tớ đến dự đám cưới và tớ đã phần nào nói đúng thì tại sao chúng ta lại không nói chuyện cả năm trời?
Alex: Ngay bây giờ thì điều mà tớ muốn bít là cái thiệp cưới của cậu đã biến đi đằng quái nào. Người lên kế hoạch đám cưới đã sắp xếp mọi thứ cơ mà. Chỉ trừ phi đó là…
Rosie: Ai?
Alex: Không phải ai mà là cái gì…
Rosie: Thế thì cái gì vậy?
Alex: Jack Russell con chó giống Jack Russell. Lần sau mà tớ gặp nó tớ sẽ vặn cổ nó.
Rosie: Ôi, cậu không làm thế được đâu.
Alex: Tớ có thể làm cái quái gì tớ muốn với con quỷ nhỏ chuyên thó mất thư ấy…
Rosie: Nó chết rồi. Cậu đưa thư đã đá nhầm vào bụng nó mấy buổi sáng liên tiếp – hoàn toàn do nhầm lẩn (tớ chứng kiến) và một buổi sáng khi cậu ta làm thế thì Jack đã không động đậy được nữa.
Alex: Nghe tin ấy tớ chẳng tiếc thương gì cả.
Rosie: Tớ thì có, Alex.
Alex: Tớ cũng vậy. Lại là bạn nhé?
Rosie: Tớ không bao giờ ngừng là bạn cậu cả.
Alex: Tớ cũng thế. À, không may là tớ phải đi đây vì em bé của tớ lại đổ hết cả bữa sáng của nó lên đầu và đang bôi hết cả ra khăn với một vẻ chăm chú trong sáng trên mặt kìa. Tớ sợ là lại đến lúc phải thay tã nữa rồi.
Gửi con gái xinh đẹp của chúng ta,
Chúng ta yêu con với cả trái tim. Lại thêm một năm mới nữa.
Chúc mừng Sinh nhật, Rosie!
Chúc con may mắn với kỳ thi vào tháng Sáu. Bố mẹ sẽ cầu nguyện cho con.
Yêu con nhiều.
Bố mẹ.
Gửi em gái của tôi,
Cuối cùng thì em đã bắt kịp chị rồi đấy, Rosie. Việc này làm chị vui lắm vì chị không muốn chị là người duy nhất sắp 40 tuổi! Chúc may mắn với các kỳ thi của em. Em có hai tháng để học tất cả mọi thứ – em có thể mà. Chị chắc em sẽ bay vèo qua mấy kỳ thi thôi!
Chúc mừng sinh nhật.
Yêu em,
Stephanie, Pierre, Jean_Louis, Sophia
Chúc mừng Sinh nhật Mẹ.
Hy vọng mẹ thích món quà. Nếu mẹ mặc không vừa thì con sẽ mặc!
Yêu mẹ,
Katie
Gửi một người bạn đặc biệt,
Chúc mừng Sinh nhật thứ 35, Rosie. Tớ đang thử nghiệm một phương pháp làm chậm thời gian lại. Có muốn tham gia với tớ không?
Hãy có một ngày vui vẻ và hy vọng sớm được gặp cậu.
Alex
Gửi Rosie,
Lại chúc mừng Sinh nhật. Sau buổi ăn mừng này sẽ không còn gì làm phân tâm nữa. Em phải qua các kỳ thi đó vời điểm A tuyệt đối. Em có thể làm được điều ấy và em là hy vọng duy nhất của chị để ra được khỏi đây. Chị vẫn mơ về công việc làm người phụ trách giải trí ở khách sạn tuyệt vời của em.
Yêu em,
Ruby
Bạn nhận được một tin nhắn từ: ROSIE.
Rosie: Mười sáu. Thiên thần nhỏ của em mười sáu tuổi rồi! Bây giờ em phải làm gì đây? Quyển cẩm nang đâu rồi?
Ruby: Em biết đấy, không phải con bé mới mười hai tuổi ngày hôm qua đâu. Em đã có, xem nào, tổng công 16 năm chuẩn bị. Điều này không thể đến với em như một cú sốc được.
Rosie: Ruby, mụ phù thủy không tim kìa, chị không cảm thấy gì à? Có phải chị đã bị tê liệt mọi cảm xúc hay không? Chị đã cảm thấy thế nào khi Gary của chị sang tuổi mười sáu?
Ruby: Chị không nhìn nhận mọi việc như em. Chị không nghĩ nhiều về tuổi tác hay ngày sinh nhật – đối với chị đấy chỉ là một ngày nữa mà thôi. Chúng ta không là biểu tượng của cái gì cả mà chỉ là một mớ định nghĩa và những câu khái quát mà người ta đề hình thành nên những cuộc hội thoại, tranh cãi và lý luận trên các phương tiện thông tin đại chúng. Chẳng hạn Katie sẽ không đi chệch khỏi khuôn phép chỉ vì bỗng nhiên một buổi sáng nó tỉnh dậy và sang tuổi 16. Người ta làm tất cả những cái khỉ gì mà họ muốn có ở cái tuổi nào họ thích. Tháng trước em ba mươi lăm tuổi. Như thế nghĩa là còn năm năm nữa em sẽ bốn mươi. Em có nghĩ là đến khi em bốn mưới em sẽ có gì khác với em lúc 39 hay 41 không? Người ta tạo nên những ý tưởng nhỏ nhặt về tuổi tác để họ có thể viết ra hàng lô những cuốn sách cẩm nang gối vớ vẩn đầu giường, dán những lời bình luận ngu ngốc vào thiệp sinh nhật, tạo ra các phòng chat trực tuyến và đi tìm lời biện minh cho những khủng hoảng xảy ra trong đời họ.
Chẳng hạn, cái gọi là “khủng hoảng giữa cuộc đời” của đàn ông thực ra chỉ là một lô phóng đại. Tuổi tác không phải là vấn đề; chính đầu óc của đàn ông mới là vấn đề. Đàn ông đã biết lừa dối từ khi còn là khỉ dài đuôi cơ (chèn thêm câu chuyện khôi hài của em vào đây), kể từ thời còn ăn lông ở lỗ (và vào đây nữa) cho đến tận giờ, trong cái thời đại được xem là xã hội văn minh này. Đơn giản chỉ là bản năng của họ thôi. Tuổi tác chẳng phải là vấn đề. Em bé của em sẽ vẫn là em bé của em kể cả đến khi nó đã có một em bé riêng của mình. Đừng lo gì về chuyện đó.
Rosie: Em không muốn em bé của em có một em bé khác cho đến khi nó trưởng thành, lấy chồng và giàu có. Ý em là khi nghĩ về những gì mình đã làm trong ngày sinh nhật thứ 16…thực sự em không nhớ nổi mình làm gì hôm đó.
Ruby: Tại sao không?
Rosie: Vì em trẻ con và ngu ngốc một cách không tả xiết.
Ruby: Em đã làm gì?
Rosie: Em và Alex đã giả mạo chữ ký của mẹ hai đứa và viết đơn gửi đến trường để xin phép cho bọn em vắng mặt hôm đó.
Ruby: Thật là tình cờ kỳ lạ nhỉ.
Rosie: Chính xác. Bọn em đến quán rượu của ông già trong thị trấn, ở đấy không cần mang chứng minh thư mà vẫn được uống[20] và bọn em đã uống suốt cả ngày. Không may ngày đó lại bị làm hỏng khi em ngã đập đầu xuống, được chở như bay đến bệnh viện trong một cái xe cấp cứu, đến nơi thì nhận được 7 mũi khâu và ruột thì phải súc rửa. Bố mẹ bọn em không ai vui cả.
Ruby: Chị cá là vui làm sao được. Em ngã thế nào? Em có biểu diễn lại động tác tuyệt vời ở sàn khiêu vũ hôm nọ không?
Rosie: Thật sự là không. Lúc ấy em chỉ đang ngồi xuống cái ghế cao thôi.
Ruby: Ha ha. Chỉ có mỗi em có khả năng ngã lăn ra sàn khi đang ngồi xuống thôi.
Rosie: Em biết, nghe thật kỳ quặc, đúng không? Em đang tự hỏi không biết lúc ấy làm thế nào mà điều ấy có thể xảy ra đây!
Ruby: À, em nên hỏi Alex. Chị ngạc nhiên tại sao trước đây em không bao giờ nảy ra ý hỏi cậu ấy.
Rosie: Hay đấy! Ôi, bây giờ câu ấy đang online thế nên em sẽ hỏi.
Ruby: Không phải là quan trọng phát khiếp lên đâu nhưng chị cho là nên có lời thanh minh với cậu ấy. Chị sẽ chờ ở đây và cố gắng làm cho mình có vẻ bận rôn trong khi em hỏi. Chị đã mưu đồ…
Bạn nhận một tin nhắn từ: ROSIE.
Rosie: Chào Alex.
Alex: Chào. Cậu có bao giờ làm việc gì không thế? Lúc nào tớ vào mạng cũng thấy cậu!
Rosie: Tớ đang chat với chị Ruby. Như thế này tiết kiệm hơn. Bọn tớ sẽ không phải trả lời những câu hỏi về hóa đơn điện thoại ở chỗ làm. Việc sử dụng internet là không giới hạn nếu ta phải trả một khoảng phí hàng tháng, ngoài ra thì việc gõ bàn phím khiến bọn tớ trông có vẻ bận rộn. Dù sao thì tớ cũng chỉ muốn hỏi cậu một câu hỏi nhanh thôi.
Alex: Tiếp tục đi.
Rosie: Còn nhớ ngày sinh nhật thứ mười sáu của tớ không, tớ đã ngã đập đầu xuống ấy?
Alex: Ha ha, làm sao tớ quên được? Có phải cậu nghĩ về việc ấy vì sinh nhật Katie đang đến gần không? Vì nếu con bé có gì đó giống cậu, cậu nên hết sức, hết sức lo lắng. À mà tớ nên tặng nó cái gì đây, một cái xô để nôn à?
Rosie: Tuổi tác chỉ là một con số, không phải là một tình trang tinh thần hay là một lý do cho bất kỳ cách cư xử đặc biệt nào đó.
Alex: O…K thôi. Câu hỏi của cậu là gì?
Rosie: Thế quái nào mà tớ lại ngã và đập đầu xuống sàn nhà khi tớ đang ngồi xuống thế?
Alex: Ôi trời ơi. Câu hỏi ấy. Cái câu hỏi ấy.
Rosie: Có vấn đề gì với câu hỏi của tớ?
Alex: Rosie Dunne, tớ đã chờ gần 20 năm để cậu hỏi câu này và tớ cứ nghĩ là cậu chẳng bao giờ hỏi cơ đấy.
Rosie: Cái gì??
Alex: Lý do tại sao cậu chưa bao giờ hỏi thì quả thật tớ không bít, nhưng ngày hôm sau cậu tỉnh dậy và tuyên bố chẳng biết gì về những chuyện đã xảy ra. Tớ thì không muốn nhắc lại nữa; đêm hôm trước cậu đã gọi đủ mọi chuyện để nói rồi!
Rosie: Cậu không muốn nhắc lại chuyện gì cơ? Alex, cho tớ biết đi! Làm thế nào mà tớ lại khỏi ngã khỏi cái ghế cao ấy được??
Alex: Tớ không nghĩ câu sẵn sàng bít.
Rosie: Ôi, thôi đi. Tớ là Rosie Dunne, và nói cho cùng thì tớ sinh ra đã sẵn sàng cho mọi thứ rồi.
Alex: Thế thì Ok thôi, nếu cậu thấy chắc chắn như thế về bản thân…
Rosie: Tớ chắc chắn rồi! Bây giờ nói cho tớ biết đi!
Alex: Lúc ấy bọn mình đang hôn nhau.
Rosie: Bọn mình đang làm gì cơ??
Alex: Ừ. Cậu đang nghiêng người khỏi cái ghế cao của cậu và hôn tớ; cái ghế lắc lư chao đảo chả an toàn tí nào giữa những tiếng ken két của sàn nhà khấp khểnh già nua trong quán. Và cậu ngã.
Rosie: CÁI GÌ??
Alex: Ôi. Những thứ linh tinh ngọt ngào mà cậu đã thì thầm vào tai tớ đêm đó, Rosie Dunne. Và tớ thật tan nát cõi lòng vào ngày hôm sau khi cậu tỉnh dậy và quên hết. Ngay cả khi tớ đã cầm tay cậu suốt khi cậu nôn ọe đêm hôm trước.
Rosie: Alex!
Alex: Cái gì?
Rosie: Tại sao trước đây cậu không kể cho tớ biết!?
Alex: Vì bọn mình không được phép gặp nhau suốt một thời gian dài và tớ không muốn kể cho cậu nghe qua một lá thư. Và rồi cậu bảo rằng cậu muốn quên tất cả mọi thứ đã xảy ra đêm đó, vì thế tớ nghĩ có thể cậu cũng có nhớ lờ mờ và cậu chỉ thấy hối hận vì đã làm thế thôi.
Rosie: Lẽ ra cậu phải nói cho tớ biết.
Alex: Tại sao, nếu thế thì cậu sẽ nói gì?
Rosie: À…điều ấy thực sự làm tớ thành nhân vật chính trên sân khấu quá chừng đấy, Alex.
Alex: Ừ, xin lỗi.
Rosie: Tớ không thể tin được. Vì tớ ngã, bọn mình đã bị bắt quả tang và tớ phải ở nhà suốt cả một tuần trong khi hình phạt của cậu là bắt đầu công việc trong một văn phòng của bố cậu, chính ở đấy cậu đã gặp Bethany.
Cái cô nàng mà hồi ấy cậu nói là cậu sắp cưới ấy…
Alex: Đúng rồi, tớ có nói thế!
Rosie: Ừ, cậu đã nói…
Alex: À, thật ra thì tớ đã nói thế chỉ để kiểm tra cậu thôi nhưng vì cậu chẳng có vẻ gì quan tâm lắm nên tớ đi chơi với cô ấy vậy.Thật là buồn cười. Tớ quên mất là tớ đã nói thế đấy! Bethany sẽ thích nghe điều đó lắm đây! Cảm ơn đã làm tớ nhớ ra nhé.
Rosie: Không không, phải cảm ơn cậu đã nhắc tớ nhớ chứ…
Bạn có một tin nhắn từ: RUBY.
Ruby: Thôi nào, Quý Cô Xóc, ở đây tôi cần phải tỏ ra thật bận rộn. Cô đã phát hiện ra điều gì mới xảy ra chưa?
Rosie: Có, em phát hiện ra rằng em là con ngốc nhất trên toàn thế giới này. Aaaaaa!
Ruby: Chị đã chờ đây suốt để nghe cái điều đó à? Chị có thể cho em biết điều đó từ hàng thế kỷ trước rồi đấy chứ.
Katie thân mến,
Chúc một sinh nhật mười sáu tuổi ngọt ngào!
Yêu con,
Mẹ xxx
Gửi cháu gái của ông bà:
Chúc một sinh nhật mười sáu tuổi ngọt ngào!
Yêu cháu nhiều,
Ông bà
Gửi bạn gái của tôi,
Chúc mừng Tuổi 16 Ngọt ngào!
Yêu em nhiều,
John
Gửi Katie,
Chúc mừng sinh nhật cậu, Cái Nhọt ở Mông ạ. Chờ vài tháng nữa là sẽ không còn mấy cái nẹp răng. Rồi tớ sẽ không thể nói được cậu đã ăn gì trong bửa tối nữa.
Toby
Gửi con gái của tôi,
Chúc mừng Katie. Chúc sinh nhật mười sáu tuổi ngọt ngào!
Hy vọng John không cố hôn con!
Yêu con, Bố
Bố mẹ thân mến,
Con sẽ không bao giờ nói chuyện với Rupert nữa. Đúng là chúc mừng tuổi 16 khốn kiếp.
Katie đòi con phải đưa nó số tiền con định mua quà sinh nhật cho con bé để nó có thể xuống phố mua quần áo, như thế con thấy cũng được vì con sẽ khỏi phải trăn trở cả mấy đêm cố nghĩ xem nên mua “món quà hoàn hảo” gì để rồi chắc chắn nó sẽ ghét và nhét xuống dưới gường. Thế rồi nó đi vào căn hộ, tay trong tay với người khổng lồ thân thiện (John), toe toét đến tận mang tai và con biết ngay là có gì đáng nghi đang diễn ra đây. Con bé kéo áo lên, kéo cạp quần trễ xuống một tí và rồi con thấy cái đó.
Cái hình xăm từ địa ngục ấy.
Một cái hình xăm vô-cùng-kinh-tởm-xấu-xí-kinh-khủng-à-mà-con-mới-nhận-ra-con-bắt-đầu-nói-chuyện-y-như-mẹ-ấy. Cái hình xăm ấy ở ngay kìa trên xương hông của nó, thè lưỡi ra trêu con.
Mẹ ơi, trông cái hình xăm thật xấu xí. Con xin nhắc mẹ rằng nó đang chảy máu và bắt đầu lên da non lúc con nhìn thấy. Rõ ràng Rupert nói rằng các khách hàng của cậu ta chỉ cần mười sáu tuổi là xăm được, con rất không đồng ý với điều này, vì thế con đi xuống nhà để vào Internet. Hóa ra anh ta nói đúng, nhưng giá mà con có thể tìm thấy kẽ hở nào cho phép con đá đít anh ta…
Anh chàng dễ thương trông của hàng internet hỏi con liệu con có ổn không và cậu ta trông có vẻ thật sự quan tâm, đến nỗi con nghĩ đấy sẽ là khởi đầu của một cái gì mới mẻ cho cả con và anh ta. Nhưng rồi con nhận ra rằng con đang nện bàn phím bằng nắm đấm nên chắc là cậu ta chỉ quan tâm đến cái máy tính của cậu ta thôi. Con không có thời gian cho những người đàn ông ích kỷ như thế trong đời nên con quyết định sẽ không có cơ hội nào cho một vụ áp phe tình ái sóng gió xảy ra giữa bọn con sau hàng giờ ngồi bên cái máy tính cả. Tuy nhiên đó hoàn toàn chỉ là quyết định của con mà thôi.
Điều làm cho mọi thứ còn tồi tệ hơn là con đã cố gắng học cho mấy kỳ thi cuối cùng và cú choáng đến từ cửa hàng xăm dưới nhà đã thực sự làm con bị mất tập trung. Điều con không nhận ra là con đã lắng nghe cái tiếng tạo hình xăm trên cơ thể của chính con gái con.
Khá khó khăn để có thể chia sẽ mấy ý nghĩ của con với Rupert vì con không thể thể hiện nỗi căm ghét các hình xăm mà không làm phật ý anh ta, vì anh ta chính là một cái hình xăm sống biết đi. Như thế cũng giống như nói xấu một trong những người nhà của anh ấy vậy.
Nhưng hình xăm là nỗi lo lắng nhỏ nhất của con. Con bé còn xỏ khuyên trên lưỡi nữa. Rupert đã xỏ cho nó miễn phí. Nghe giọng nó nói thì cứ nghĩ nó chắc đang ngậm khoai tây nóng trong miệng mất. Dĩ nhiên con bị sốc nặng khi nó đi vào với một vẻ mặt đáng sợ và nói “ E, ìn ái ình ăm ủa on ày” và sau đó kéo cái áo của nó lên. John cũng xăm một hình nhưng hình xăm của nó là hình một cây gậy chơi bong và một quả bong trên xương hông. Mẹ, thậm chí con chẳng muốn biết cái hình đó giống cái gì đâu mẹ ạ. Rupert đã làm quả bóng quá gần với đầu kia của cái gậy, mẹ có hiểu con muốn nói gì không.
Con cho là sẽ còn tệ hơn: chúng nó còn có thể xăm tên của nhau lên người nữa ấy chứ. Và có cả những hình xăm tồi tệ mà Katie có thể xăm còn to hơn một quả dâu bé tí bằng cỡ móng tay cái của con.
Có lẽ là con đã quá lo lắng chăng.
Bố mẹ đã cảm thấy thế nào nhỉ khi con nói với bố mẹ là con có bầu ấy?
Bây giờ khi nghĩ về điều đó, có lẽ con nên trao giải thưởng gì đó cho Katie chăng? À, mà con sẽ lại đi xuống dưới nhà và phải đối mặt với cái thứ âm nhạc ấy (to như thể đập vào tai), ngoài ra con cần tiếp tục học nữa. Con không thể tin được là con đã ở năm cuối rồi. Hai năm bay vèo qua và trong khi khó có thể học vào ban đêm, làm việc vào ban ngày và cố gắng là một người mẹ suốt cả ngày lẫn đêm thì con rất vui là con đã không cất sạch chỗ sách vở đi một trăm lần mỗi ngày như con đã từng nói. Mẹ cứ hình dung mà xem, con sẽ có một buổi tốt nghiệp cơ đấy! Bố mẹ cuối cùng cũng có thể ngồi trong đám đông khi con lên nhận tấm bằng trong chiếc áo chùng và chiếc mũ xấu xí ấy. Chỉ có điều là chậm hơn 14 năm so với kế hoạch thôi, nhưng con cho là thà muộn còn hơn không.
Tuy nhiên con sẽ không đến được lễ tốt nghiệp nếu không qua được các kỳ thi, vì thế sẽ không có gì làm con sao nhãng nữa đâu, con đi học bài đây!
Yêu bố mẹ,
Rosie
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Bố
Có điều gì đó kinh khủng đã xảy ra. Mọi người ở chỗ làm nói cậu đang trong phòng mổ nhưng làm ơn gọi điện ngay cho tớ khi cậu nhận được tin nhắn và email này nhé.
Mẹ gọi điện cho tớ một phút trước trong tiếng khóc nức nở; bố lên cơn đau tim và được chở đến bệnh viện. Mẹ bị sốc nặng nhưng mẹ bảo tớ đừng có đến chỗ mẹ vì kỳ thi đầu tiên của tớ sẽ bắt đầu vào ngày mai.Tớ không biết phải làm gì nữa. Tớ không biết mức độ nghiêm trọng thế nào, các bác sĩ chưa cho biết gì cả. Cậu có thể gọi điện cho bệnh viện ấy và xem điều gì đang xảy ra được không? Cậu hiểu mấy cái chuyện ấy. Tớ chẳng biết nên làm gì nữa. Xin hãy nhận email này nhanh lên. Tớ không biết phải gọi điện cho ai khác nữa.
Tớ không muốn để mẹ một mình, mặc dù Kevin bậy giờ đang trên đường đến chỗ mẹ. Tớ cũng không muốn bố ở một mình. Ôi, thật rối bời.
Ôi trời, Alex, làm ơn giúp tớ. tớ không muốn mất bố tớ.
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Đáp: Bố
Tớ đã thử gọi cho cậu nhưng chắc là cậu nói chuyện điện thoại suốt. Bình tĩnh nào. Tớ đã gọi điện cho bệnh viện và nhắn với bác sĩ Flannery ở đấy vài lời rồi. Ông ấy là bác sĩ trông nom bố cậu và ông ấy đã giải thích tình trạng của bố cậu cho tớ nghe rồi.
Tớ nghĩ là cậu nên thu xếp đồ đạc để đi trong vài ngày và lên chuyến xe buýt sớm nhất có thể tìm được để đến Galway. Cậu có hiểu tớ muốn nói gì không?
Quên kỳ thi của cậu đi, việc này quan trọng hơn. Cứ bình tĩnh, Rosie, và hãy có mặt ở đó với bố mẹ cậu. Bảo chị Stephanie về nhà nữa, nếu có thể. Đêm nay liên lạc lại với tớ nhé.