Bạn đang đọc Nơi Cuối Cầu Vồng – Chương 32
Rosie thân mến,
Trước khi xé tan lá thư ày xin làm ơn cho anh một cơ hội giải thích. Trước hết anh chân thành xin lỗi từ đáy lòng vì những năm qua, vì đã không ở bên hai mẹ con, không giúp đỡ và hỗ trợ hai mẹ con những gì hai mẹ con đáng được nhận. Lòng anh tràn đầy hối hận và tự thất vọng với bản thân vì cách cư xử của mình và cách sống của anh đã chọn. Anh biết anh chẳng thể làm gì để thay đổi hay cải thiện những ngày tháng anh đã cư xử thật ngu ngốc và đối xử tệ với cả hai mẹ con.
Nhưng ít nhất làm ơn hãy cho anh cơ hội để xây dựng nên một tương lai tốt đẹp hơn, để sửa sai. Anh có thể hiểu hẳn em phải cảm thấy tức giận, thấy bị phản bội và đau khổ đến mức nào, và chắc là em ghét anh lắm nhưng hãy đừng chỉ nghĩ về bản thân em không thôi. Nhìn lại cuộc đời mình, anh tự hỏi mình phải thể hiện gì trong suốt những năm ấy? Trong đời anh đã không làm được nhiều việc để có thể tự hào. Anh chẳng có câu chuyện thành công nào đáng kể, anh cũng chưa kiếm được một triệu đô la nào. Chỉ có một thứ trong đời anh có thể tự hào. Và đó là con gái nhỏ của anh.
Sự thật là anh có một cô con gái nhỏ, mà thực ra không còn “nhỏ” nữa. Anh không tự hào về cách mình đối xử với con. Vài tuần trước, một buổi sáng anh tỉnh dậy đúng vào ngày sinh nhật thứ 32 của mình và bỗng nhiên có vẻ như tất cả những khả năng cảm nhận thiếu vắng trong suốt ba hai năm qua đã đến với anh chỉ trong một khoảnh khắc. Anh nhận ra là mình có một cô con gái, một cô con gái tuổi thành niên mà anh chả biết gì về nó cả, và nó cũng không biết gì về anh. Anh rất muốn có cơ hội được biết thêm về nó. Người ta nói với anh rằng nó tên là Katie. Đấy là một cái tên hay. Anh tự nhủ không hiểu nó trông thế nào. Có giống anh không?
Anh biết anh đã không thể hiện được gì xứng đáng với điều này, nhưng nếu em và Katie sẵn lòng để anh bước vào cuộc đời hai người, anh có thể chứng minh với hai người rằng đó sẽ không phải là một sự lãng phí thời gian. Katie sẽ gặp bố nó và anh sẽ gặp con gái mình – làm sao điều đó có thể coi là một sự lãng phí được? Xin hãy giúp anh hoàn thành ước nguyện của anh.
Hãy liên lạc với anh, Rosie. Hãy cho anh một cơ hội để chuộc lại những lỗi lầm của quá khứ và góp phần tạo dựng nên một tương lai mới cho Katie và anh.
Chúc những điều tốt đẹp nhất,
Brian
Rosie: Không không không không không không không không không
Ruby: Chị biết, em yêu, chị hiểu. Nhưng ít ra hãy nhìn những lựa chọn khác mà xem.
Rosie: Lựa chọn? Những LỰA CHỌN QUÁI QUỶ nào? Em chẳng có lựa chọn nào cả. KHÔNG CÓ! Em phải đi thôi. Ở lại đây không phải là một lựa chọn.
Ruby: Rosie, bình tĩnh nào. Em đang cáu giận.
Rosie: Quả đúng là em đang cáu giận. Làm thế quái nào mà em cứ phải thử và cố lắp ghép cuộc đời mình lại khi mọi người quanh em vẫn cứ tiến lên đều đều? Khi nào thì đến lượt em được sống cuộc đời của em cho chính em thay vì cho ai đó khác? Em đã chán lắm rồi, Ruby. Em chán lắm. Đối với em thế là đủ rồi. Em đi đây. Người đàn ông đó là ai? Suốt 13 năm trời anh ta đã ở xó xỉnh quỷ quái nào? Anh ta đã biến đi đâu trong suốt những năm quan trọng nhất đời Katie – hay đời em, thử xét mà xem?
Ai đã thức suốt đêm cho con bú, đi quanh quẩn trong phòng và hát những cái bài hát ru khốn kiếp ấy để cho tiếng la hét ngừng lại? Ai đã thay tã bẩn, lau mũi dãi và vết nôn trên quần áo của nó hàng ngày? Ai đã bị những vết cào xước dài, bộ ngực chạy xệ và tóc hoa râm ở tuổi 32? Ai đã đi họp phụ huynh, đưa đón nó đi học, nấu bữa tối, bày thức ăn lên bàn, trả tiền thuê nhà, đi làm, giúp con làm bài tập, đưa ra lời khuyên, lau sạch những giọt nước mắt, giải thích những thắc mắc giới tính, giải thích tại sao bố không có mặt, chẳng giống những ông bố đã chết của những đứa trẻ khác? Ai thức cả đêm lo lắng khi nó ốm, đo nhiệt độ và mua thuốc, đi đến gặp bác sĩ lúc nửa đêm? Ai đã bỏ lỡ việc học đại học, nghỉ làm và ở nhà vào cuối tuần để chăm sóc nó? Con ngốc đó là em đây. Còn lúc ấy thì cái thằng cha khốn kiếp đó ở đâu?
Và hắn ta còn có đủ sự trơ tráo để quay lại cuộc đời của mẹ con em sau 13 năm, khi tất cả những việc khó khăn đã qua, với một cái nhún vai và sự hối lỗi thê lương nhỏ bé, chỉ ngay sau khi chồng em lừa dối em, cuộc hôn nhân của em tan vỡ, cuối cùng khi em quyết định chuyển đến Boston, nơi lẽ ra em đã phải đến nếu không vì có cái thằng cha khốn kiếp xảo trá ấy làm hỏng kế hoạch, làm đảo lộn cuộc đời em và lủi sang một đất nước khác với cái của quý ở giữa hai chân hắn.
Thằng cha khốn kiếp ấy nên cút đi với quỷ.
Lần này là vì em, Rosie Dunne, và không vì ai khác cả.
Ruby: Nhưng Rosie, em sai rồi. Cũng là vì Katie nữa. Nó cần phải biết rằng cậu ta muốn gặp nó. Đừng trừng phạt nó vì những sai lầm trong cuộc đời của em.
Rosie: Nhưng nếu em cho nó biết, thì nó sẽ muốn gặp hắn ta. Nó sẽ rất hăn hở muốn gặp hắn ta và có lẽ hắn ta sẽ lại làm nó thất vọng và làm tim nó tan nát nữa. Và ai sẽ là người giải quyết mớ lộn xộn ấy? Em chứ ai. Em sẽ là người cố gắng hàn gắn lại trái tim tan vỡ của con gái em. Em sẽ phải nhặt từng mảnh tim lên và lau nước mắt cho con bé. Em sẽ phải khoác bộ mặt vui tươi lên, nhún vai và nói “À, đừng lo, con gái 13 tuổi của mẹ, không phải tất ca đàn ông đều là lũ bỏ đi đâu – chỉ vài kẻ mà con biết thôi.”
Ruby: Nhưng Rosie, có thể mọi sự hóa ra lại hay. Có thể cậu ta đã thay đổi thật sự. Ta chẳng bao giờ biết được!
Rosie: Chị nói đúng, ta chẳng bao giờ biết được. KHÔNG BAO GIỜ. Và thêm một điều nữa, làm sao nó có thể biết bố nó khi bọn em ở tận phía bên kia thế giới? Em không muốn ở lại đây, Ruby. Em muốn thoát ra. Em muốn thoát ra khỏi cuộc đời rối ren này.
Ruby: Nó không rối ren, Rosie. Cuộc đời còn lâu mới hoàn hảo, ai cũng vậy. Em không phải là người duy nhất. Không có một đám mây đen to tướng treo trên đầu em và những người khác. Chỉ là cảm giác thôi. Nhưng nhiều người cảm thấy thế. Em chỉ cần tận dụng hết những gì em có và em may mắn vì có một cô con gái xinh đẹp, một cô gái khỏe mạnh, thông minh và vui tính, người coi em là tất cả. Đừng có quên điều đó. Nếu Katie muốn biết Brian thì em nên ủng hộ nó. Em có thể vẫn cứ chuyển đi, cậu ta có thể đến gặp hai mẹ con – hoặc nếu em nghĩ điều đó quan trọng đủ khiến hai mẹ con ở lại thì hãy ở lại.
Rosie: Katie sẽ muốn ở lại. Tháng trước em đã nghĩ em đang ở thiên đường. Cuộc đời đúng là thay đổi trong nháy mắt.
Ruby: À, đó là vấn đề của thiên đường đấy. Không có gì hấp dẫn một kẻ xảo quyệt nhiều đến thế.
Stephanie thân mến,
Chúc mừng chị sắp có thêm em bé! Em rất mừng cho chị và anh Pierre. Em chắc rằng em bé thứ hai cũng sẽ là một niềm vui như cháu Jean-Louis. Em cho là mẹ đã kể cho chị nghe tin. Mẹ rất vui là em không đi Mỹ nữa. Alex thì không. Cậu ấy chửi rủa, chửi thề và gào thét đủ mọi từ xấu xa tồn tại dưới bầu trời này với em. Cậu ấy nghĩ em lại đầu hàng và để ai đó giẫm lên mình vì thế bây giờ cậu ấy đang lên cơn cáu giận và không nói chuyện với em. Có lẽ em đã để cho người ta giẫm lên mình trước đây nhưng lần này thì không phải thế. Katie quan trọng số một trong đời em, và lẽ sống của em là đảm bảo nó sẽ có cơ hội tốt nhất có thể để được hạnh phúc.
Gần đây nó đã trải qua nhiều điều, chuyện Greg, rồi phải quay lại sống với ông bà và sau đó là chuẩn bị chuyển đến sống ở Mỹ. Nó đã chịu khá nhiều căng thẳng. Lẽ ra nó chỉ phải lo lắng về trứng cá, áo ngực và các cậu con trai thôi, chứ không phải ngoại tình, việc chuyến đến sống ở một châu lục khác và việc bố nó làm một cú tái xuất thần kỳ trở lại. Mấy điều ấy chẳng phải lỗi của nó và vì em đã đưa nó vào thế giới này, ít nhất điều em có thể làm là tiếp tục công việc tốt đẹp mà em đang làm. Nó không phải là con nghiện, không thô lỗ, đang học khá ở trường, chân tay đầy đủ lành lặn và chưa hề làm điều gì thực sự ngu ngốc với cuộc đời nó. Vậy là, so với tất cả những câu chuyện khủng khiếp mà chị từng nghe nói thì em nghĩ em vẫn đang làm được một số việc thành công.
Em đang chờ để nhìn thấy Alex lao đến cửa nhà bất cứ lúc nào. Em chắc cậu ấy sẽ nhảy lên cái máy bay đầu tiên để đến đây và đánh cho Brian một trận. Em cho đó đúng là những gì một bạn thân cần làm. Em không thể không khóc khi nghĩ đến cái cuộc đời lẽ ra em có thể có ở Boston. Em hoàn toàn không biết ra khỏi đây rồi thì em nên đi đâu. Em không có việc làm, không có nhà và em lại quay về sống với bố mẹ. Mọi thứ trong ngôi nhà này làm em nhớ lại quãng thời gian em không hạnh phúc. Em đã có một tuổi thơ tuyệt vời nhưng những năm tháng cùng Katie là những năm khó khăn, đó là ký ức mạnh mẽ nhất mà em có về ngôi nhà này – mùi mè, những tiếng động, giấy dán tường, các phòng ngủ đều làm em nhớ lại những đêm muộn, các buổi sáng sớm và muôn nỗi nhọc nhằn.
À, tha lỗi cho em vì đã không liên lạc nhiều trong thời gian qua nhưng em đã phải mất nhiều thời gian để xử lý các việc ấy. Em đang cố để hiểu cái câu “mọi sự xảy ra đều có lý do của nó” đây, và em nghĩ em đã hiểu lý do là gì – là để làm em điên lên mà thôi.
Khi bắt đầu đi học em nghĩ mấy người ở lớp sáu thật già và hiểu biết nhiều, mặc dù họ chẳng già hơn cái tuổi mười hai là mấy. Khi đến tuổi mười hai thì em cho là những người trên mình sáu năm học, ở tuổi 18, hẳn là đã biết hết mọi thứ. Khi đến tuổi mười tám em nghĩ một khi học xong đại học thì em chắc sẽ thật sự chín chắn. Ở tuổi hai lăm thì em vẫn chưa đi học đại học, vẫn chẳng biết gì về cuộc đời và có một cô con gái bảy tuổi. Em tin chắc rằng khi đến tuổi 30 thì ít nhất em sẽ có manh mối nào đó về những gì sẽ diễn ra.
Không, điều ấy vẫn chưa xảy ra.
Vì thế nên em bắt đầu nghĩ rằng khi năm mươi, sáu mươi, bảy mươi, tám mươi, chín mươi tuổi thì em vẫn sẽ chẳng tiến được tới gần sự khôn ngoan và hiểu biết thêm tí nào. Có lẽ những người trên giường hấp hối, những người đã sống rất lâu, đã nhìn thấy hết, đã đi vòng quanh thế giới, đã có con, đã trải qua những cơn đột quỵ của chính mình, đã đánh bại những con quỷ và học được những bài học khó khăn của cuộc đời sẽ nghĩ: Chúa ơi, con người trên thiên đường chắc mới thật sự hiểu biết mọi thứ.
Nhưng em cá là khi chết họ cuối cùng cũng sẽ gia nhập đám đông ở tít trên đó, ngồi quanh và theo dõi những người yêu quý mà họ đã bỏ lại, và vẫn nghĩ rằng kiếp sau họ mới tìm hiểu kỹ được hết mọi thứ.
Nhưng em nghĩ em đã tìm hiểu được hết mọi thứ, chị Steph. Em đã ngòi bao năm trời suy nghĩ về việc này và em đã khám phá ra rằng không ai, kể cả cái ngài tai to mặt lớn trên cao kia có tí ti manh mối nào về những gì sẽ xảy ra.
Rosie
Từ Stephanie
Gửi Rosie
Tiêu đề Đáp: Cuộc đời.
Ồ, không phải đó là việc mà cuối cùng em đã khôn ngoan hơn sao? Tuổi tác đã dạy em biết điều gì đó. Đó là không ai biết được điều gì sẽ xảy ra.
Xin chào,
Hãy nhận những lời xin lỗi chân thành nhất của tớ vì đã gửi cậu bức thư nực cười tuần trước. Hãy coi nó là một sự nhầm lẫn nhất thời, tớ đã là một thằng ngốc hết sức (như cậu đã biết rõ rồi đó) và tớ hoàn toàn chẳng biết tớ đã nghĩ gì lúc đó nữa. Nhưng cậu sẽ vui (tớ hy vọng thế) khi bít là tớ đã hạ cánh về mặt đất với một ngón chân cái, tớ đang sẵn sàng và đủ khả năng cho chúng ta một cơ hội khác. Vậy thì đừng để phí thêm thời gian quý giá của ta nữa mà hãy đi ngay vào vấn đề quan trọng thôi. Liệu chúng ta có giữ lời hứa tối nay không?
Alex