Đọc truyện Nỗi Cô Đơn Của Các Số Nguyên Tố – Chương 5
Nữ sinh nào cũng vừa ngưỡng mộ vừa sợ Viola Bai. Bởi vì vẻ đẹp của nó khiến chúng cảm thấy khó ở, và cũng bởi vì mới có mười lăm tuổi mà nó đã biết chuyện đời hơn bất cứ đứa nào cùng lứa, hay ít nhất là nó làm ra vẻ như vậy. Buổi sáng thứ Hai, trong giờ nghỉ giải lao, các cô nữ sinh xúm xít quanh bàn Viola, thèm thuồng lắng nghe những gì nó đã làm dịp cuối tuần. Thực ra phần lớn là chuyện xào xáo lại của đứa chị Serena, hơn nó tám tuổi vừa kể cho nó hôm trước; nhưng Viola biết biến hết thành chuyện của chính mình. Nó biết thêm mắm thêm muối vào, đủ các chi tiết tỉ mẩn bẩn thỉu bịa đặt trắng trợn, nên với bọn con gái những câu chuyện đó mới bí hiểm và hấp dẫn làm sao. Nó kể về chỗ này chỗ nọ, toàn nhưng nơi nó còn chưa đặt chân đến bao giờ. Viola có khả năng tả sống động hết sức cái cảm giác lâng lâng đê mê vì thuốc, hay nụ cười đầy ẩn ý của gã phục vụ quầy bar khi rót cho nó ly rượu rum pha Coca-Cola.
Phần lớn trường hợp như thế sẽ kết thúc trên giường, hay phía sau quầy bar, giữa các két bia hay thùng vodka. Hắn quặp nó lại từ đằng sau, một tay bịt miệng để nó không hét to tiếng.
Viola Bai biết cách kể chuyện lắm kia. Nó biết thừa cao trào sẽ tập trung tại một chi tiết đó thôi nên tính toán thời gian sao cho chuông reo đúng lúc gã trai bắt đầu tụt chiếc quần jeans hàng hiệu của nó xuống. Ấy là lúc công chúng xung quanh đang đỏ tía mặt lên vì ghen tị và phẫn nộ bị buộc phải giải tán. Viola liền tung ra lời hứa sẽ tiếp vào giờ nghỉ sau, nhưng nó quá ư là láu cá chẳng bao giờ chịu giữ lời. Nó luôn kết thúc tình tiết bằng cái nhếch đôi môi đẹp một cách rất ư là phớt đời, như thể đó chẳng phải là chuyện gì to tát cả. Đó chỉ là một chi tiết trong cuộc đời khác thường của nó, và nó luôn giả bộ đi trước cả ngàn năm ánh sáng.
Quả là nó đã biết thế nào là tình dục và từng thử một vài loại ma túy mà nó vẫn thích liệt kê cho lũ bạn nghe. Nhưng thực ra nó mới chỉ với một gã, và cũng mới chỉ có một lần. Đó là bữa đi biển còn hắn là bạn của chị nó. Đêm ấy hắn hút và uống quá say, không còn đủ sức nhận ra một đứa con gái mới mười ba tuổi thì còn quá trẻ để làm một số thứ. Chuyện ấy xảy ra chớp nhoáng, ngay trên đường, phía say dãy thùng rác. Khi quay lại chỗ lũ bạn, với cái mặt cúi gằm Viola muốn nắm tay hắn, thế mà hắn rụt lại nói làm gì vậy? Nó thì vẫn còn ngứa râm ran đôi gò má, và hơi nóng còn sót lại giữa hai chân khiến nó thấy cô đơn. Mấy ngày sau đó gã trai kia còn chẳng thèm nói một lời với Viola, nó đành tâm sự với đứa chị. Bà chị cười nhạo nó thật quá ngây thơ: “Khôn lên chút đi, mày muốn gì hơn nữa?”
Nhóm công chúng trung thành của Viola gồm Giada Savarino, Federica Mazzoldi và Giulia Mirandi. Cùng nhau chúng tạo thành một nhóm kết thân ác hiểm: bốn con hỡm, như cách gọi của vài thằng trong trường. Viola tuyển chọn từng đứa trong nhóm, và đòi hỏi mỗi đứa được chọn phải hy sinh điều gì đó cho nó, để xứng đáng với tình bạn nó dành cho. Nó luôn là đứa duy nhất quyết định ai được nhập bọn, ai bị đá ra khỏi nhóm. Quyết định của nó vừa mập mờ khó đoán trước lại vừa dứt khoát không thể lay chuyển được.
Alice nhìn trộm Viola. Từ chỗ ngồi cách hai dãy bàn, em lắng nghe câu được câu mất. Rồi đêm đến một mình trong phòng, em tự tắm mình trong những câu chuyện của Viola.
Trước buổi sáng thứ Tư ấy Viola chưa bao giờ nói một lời với em. Viola luôn có cách khởi đầu rất đặc biệt. Chẳng có nữ sinh nào biết chắc được Viola chỉ vừa đột ngột nghĩ ra cực hình để thử thách họ hay nó đã tính toán cực hình đó từ lâu rồi. Nhưng tất cả đều nhất trí là nó thật hết sảy.
Alice ghét phòng thay quần áo. Bọn bạn cùng lớp quá hoàn hảo nên chúng bao giờ cũng lần lữa kéo dài thời gian trong bộ quần áo lót càng lâu càng tốt nhằm khiến những đứa khác phải phát ghen lên. Chúng tạo dáng này nọ, tư thế điệu bộ bất thường hết sức: bụng thì thót lại, ngực thì ưỡn ra, thờ phì phò trước tấm gương treo trên tường đã vỡ nửa, miệng kêu nhìn này, tay đo quanh cái hông không thể nào cân đối và quyến rũ hơn được nữa.
Thứ Tư Alice mặc quần thể dục trong quần bò, để khỏi phải cởi hết ra. Những đứa con gái khác nhìn em nghi ngờ đầy ác ý, tưởng tượng ra điều gì ghê gớm lắm khiến em phải che giấu dưới lớp quần áo. Alice xoay lưng lại cởi áo để không ai nhìn thấy bụng em.
Em đi đôi giày thể thao và đặt đôi kia gọn gàng sát tường. Em cũng gấp cẩn thận chiếc quần bò. Trong khi quần áo của các nữ sinh khác thì bị vứt bừa bãi trên ghế gỗ, giày úp ngược, nằm rải rác khắp sàn nhà, vì tất cả đều lấy chân này tụt giày chân kia.
“Alice, cậu có ham ăn không?” Viola hỏi em.
Mất vài giây Alice mới tin là Viola Bai đang nói với mình. Trước nay em cứ nghĩ với nó em hoàn toàn vô hình kia đấy. Em kéo hai dải dây giày, thế mà nút buộc lại trơn tuột khỏi ngón tay.
“Mình á?” Em lúng túng nhìn xung quanh.
“Ở đây làm gì có hai Alice nhỉ.”
Những đứa khác rúc rích cười.
“Không. Mình không ham ăn đâu.
Viola đứng dậy khỏi ghế băng, lại gần em hơn. Alice nhìn vào đôi mắt đẹp của cô ta bị che mất một phần bởi bóng của mớ tóc cắt ngang trán hất lên khuôn mặt.
“Nhưng mà kẹo thì cậu thích chứ, đúng không?” Viola tiếp tục bằng một giọng đầy quyến rũ.
“Ừ thì, cũng tàm tạm.”
Alice cắn môi, và em cảm thấy hối tiếc ngay lập tức vì cái cách nói năng ấp úng ngốc nghếch ấy. Em dựa sát tấm lưng gày gò của mình vào tường. Cái chân lành lặn của em run lên. Còn chân kia vẫn trơ ì ra như mọi khi.
“Sao lại tàm tạm? Ai chẳng thích ăn kẹo. Đúng không bọn mày?” Viola nói với ba đứa còn lại, mà chẳng hề quay đầu lại.
“Ừm. Đúng rồi.” Mấy đứa kia hòa theo. Alice nhận ra sự bối rối trong ánh mắt của Federica Mazzoldi đang nhìn em từ phía kia của phòng thay đồ.
“Ừ, nói thật thì mình cũng thích”, em sửa lại, bắt đầu thấy sợ, dù chưa biết là sợ cái gì.
Trước đây bốn con quỷ cái này đã chặn Alessandra Mirano lại, cái con bé sau này thi trượt, giờ theo học tại một viện thẩm mỹ ấy mà. Chúng dồn con bé vào phòng thay đồ nam, khóa nó lại trong đó. Hai thằng con trai đã tụt hết quần ra ngay trước mặt nó. Từ hành lang Alice nghe thấy những tiếng kêu kích động, lẫn với tiếng cười ha hả của bốn tên đao phủ bên ngoài.
“Rõ là thế. Mình đã chắc vậy mà. Bây giờ cậu có muốn ăn kẹo không?” Viola hỏi em.
Alice nghĩ ngợi.
Nếu nói là có, chẳng biết nó sẽ cho mình ăn cái gì nữa.
Nếu nói không, có khi nó lại nổi cáu, rồi nhốt mình lại trong phòng thay đồ nam.
Em cứ lặng yên như một con ngốc như vậy.
“Thế nào? Câu hỏi có gì là khó đâu nhỉ”, Viola chế giễu em. Nó lôi từ trong túi ra một vốc kẹo gôm hoa quả.
“Bọn mày thích loại nào?”
Giulia Mirandi lại gần Viola, dòm vào tay nó. Viola vẫn không thôi nhìn Alice chằm chằm khiến em cảm thấy cơ thể mình đang cuộn tròn lại như một mẩu giấy bị thiêu rụi trong lò sưởi.
“Có vị cam, mâm xôi, việt quất, dâu tây và đào”, Giulia nói, lướt nhanh một ánh mắt lo lắng về phía Alice mà không để cho Viola trông thấy.
“Tao vị mâm xôi”, Federica chọn.
“Tao vị đào”, Giada nói theo.
Giulia ném kẹo cho hai đứa kia rồi bóc vỏ kẹo cam. Nó nhét viên kẹo vào mồm rồi lui về phía sau, nhường sân khấu lại cho Viola.
“Chỉ còn vị dâu tây và việt quất. Thế nào, cậu có muốn hay không?”
Có lẽ nó chỉ định cho mình kẹo thôi mà, Alice nghĩ. Có lẽ bọn nó chỉ xem mình có ăn hay không thôi.
Chỉ là một cái kẹo thôi mà.
“Mình thích vị dâu tây”, em chậm rãi nói.
“Úi chà, mình cũng thích vị ấy.” Viola giả vờ tiếc. “Nhưng mình sẵn sàng cho cậu đấy.”
Nó bóc viên kẹo gôm, vứt bỏ xuống nền nhà. Alice giơ tay ra đón.
“Đợi chút đã. Làm gì mà tham ăn thế.” Viola nói.
Nó cúi thấp người xuống, ngón cái và ngón trỏ cầm viên kẹo quét dọc nền phòng thay đồ bẩn thỉu. Cứ thế nó khom người đi chậm rãi suốt dọc tường phía trái Alice, cho đến tận cuối góc nơi bụi bẩn và tóc rối kết dính lại với nhau.
Giada và Federica rũ ra cười. Giulia thì cắn môi lo lắng. Những đứa con gái khác hiểu trò gì dang diễn ra nên lần lượt kéo nhau đi hết, đóng cửa lại sau lưng.
Đến cuối tường rồi, Viola lại gần bồn rửa mặt, nơi các nữ sinh lau mặt và nách sau giờ thể dục. Nó lấy viên kẹo quết lớp chất nhờn trắng nhởn đọng lại quanh ống thoát.
Quay lại chỗ Alice, nó gí đống tởm lợn ấy vào mặt em.
“Đây. Kẹo dâu mày thích đây.”
Nó không cười mà lại mang vẻ mặt nghiêm túc và quyết tâm của kẻ biết mình đang làm một chuyện đau đớn nhưng cần thiết.
Alice lắc đầu tỏ ý không muốn. Em càng ép sát lưng hơn nữa vào tường.
“Sao? Giờ mày lại không thích nữa à?”
“Mày đã đòi kia mà, giờ thì ăn đi.” Con Federica xen vào.
Alice nuốt nước bọt, lấy can đảm hỏi: “Thế nếu tao không ăn?”
“Không ăn thì mày sẽ lĩnh hậu quả.” Viola nói mập mờ.
“Hậu quả gì?”
“Mày sẽ không muốn biết đâu. Sẽ không bao giờ muốn biết đâu.”
Bọn chúng sẽ lôi mình qua chỗ lũ con trai, Alice nghĩ. Hoặc chúng sẽ lột mình ra và không trả lại quần áo.
Em run run nhưng theo cách hầu như không nhận thấy được, tay em giơ ra đón lấy cục nhầy nhầy Viola đang thả xuống lòng bàn tay em. Từ từ em cho lên miệng.
Những đứa khác im bặt, không thể nghĩ em sẽ làm thật. Viola đứng im bất động.
Alice cho miếng gôm vào miệng, cảm thấy mớ tóc dính đang cuốn vào lưỡi làm khô cả nước miếng. Em nhai hai lần, cái gì đó mắc vào răng, nghiến ken két.
Không được nôn, em tự nhủ. Mình không được phép nôn ra. Em nuốt luồng ợ hơi và cố nuốt theo viên kẹo. Nó trôi xuống dưới một cách khó nhọc như một viên đá dọc thực quản.
Đèn nê ông trên trần nhà vẫn kêu o o. Âm thanh tạp nham tiếng cười, tiếng la hét của các học sinh trong phòng tập thể dục vẳng lại. Phía tầng dưới này không khí thật ngột ngạt, cửa sổ thì lại quá bé không thể đón thêm khí mới.
Viola nghiêm mặt nhìn Alice. Nó gật đầu một cái; rồi không hề mỉm cười, hất đầu ra hiệu giờ thì chúng ta có thể đi được rồi. Nó xoay người tiến về phía cửa, đi ngang qua ba đứa bạn gái mà không thèm nhìn chúng.